Dòng Chảy Tình Yêu

Chương 180: Nhốn nháo gây sự




Đến giữa trưa Khúc Yên rủ Tô Nhiên Nhiên và vài người bạn đến căn tin ăn, tất cả đều thấy không có gì bất tiện nên cũng đi, trong nhóm có vài bạn nam cô đã từng nói chuyện. Tóm lại là không thân nhưng cũng không phải là không biết.

Lúc này trong nhóm có một bạn nam ngập ngừng hỏi cô:''Ờ Khúc..Khúc Yên. Lát cậu định trở về nhà hay ở lớp?''

Nhan Tịch Nghi đi phía trên chính giữa hai nam sinh đột nhiên quay lại, trên môi đột nhiên nở nụ cười như kẻ xem chuyện.

Khúc Yên một bên khoác tay Tô Nhiên Nhiên, nhìn nam sinh đó đáp:''Tớ về nhà. Có việc gì không?''

Nhìn gương mặt Khúc Yên cậu ta lại trở nên nhút nhát, tim đập loạn rồi xoa xoa gáy sau. Lắc đầu cười ngại:''Không..không có gì đâu.''

Khúc Yên khó hiểu nhìn cậu ta, cậu ta cũng không nói gì mà sóng bước đi cạnh Khúc Yên.

Khúc Yên có nhìn thấy cậu ta trong nhóm Nhan Tịch Nghi, nhưng cô chưa từng nói chuyện cùng nam sinh này, chung lớp không biết tên cũng có gì đó không được hay.

Khúc Yên hỏi:''Mà này, cậu tên là gì?''

Nam sinh kia hơi giật mình, lắp bắp hỏi ngược lại:''Hả..? Cái gì? À, tên tớ hả, tên tớ là Tiêu Bân Bân.''

Nhan Tịch Nghi khẽ bật cười, Tiêu Bân Bân học thì giỏi nhưng tính cách lại rất nhát. Chủ động nói chuyện với Khúc Yên cũng biết cậu ta có để ý đến cô rồi.

Khúc Yên gật đầu xem như đã hiểu.



Họ đứng xếp hàng lấy đồ ăn rồi lựa chỗ bàn còn trống để ngồi. Cách chỗ cô không xa có một nhóm nữ sinh. Một bạn nữ dùng khuỷu tay đụng khuỷu tay người ngồi cạnh.

Cô gái kia bị đụng khó chịu ngẩng đầu lên, không ai khác chính là Lưu Nguyệt.

Cô bạn kia chỉ Khúc Yên, giọng nói nịnh nợt hiểm độc hỏi:''Con nhỏ trong lớp Tinh Anh cũng xuống kìa.''

Lớp Tinh Anh trong miệng cô ta chính là lớp 11 Ban A, gọi là “Tinh Anh” thay vì gọi tên lớp thông thường là vì lớp cô là những học sinh xuất sắc nhất trường, là lớp thuộc đẳng cấp cao hơn rất nhiều.

Lưu Nguyệt đầu mày nhíu lại, nhếch môi sau đó nhìn thấy Nhan Tịch Nghi và Ngô Chung Trạch cũng đang ngồi ở đó. Cúi đầu thở hắt một hơi.

Lưu Nguyệt trừng mắt với người khi nãy:''Mày bị điên à? Không thấy con nhỏ Nhan Tịch Nghi và Ngô Chung Trạch cũng ngồi đó sao? Đâm đầu vào hang cho sói ăn à?''

Cô bạn kia cũng khó chịu vì bị mắng chửi, tức giận cúi đầu không nói gì.

Nhưng ngay giây tiếp theo Lưu Nguyệt không chịu nổi mà đứng dậy kéo ghế đi qua bàn Khúc Yên.

Lưu Nguyệt đứng đối diện Khúc Yên, đặt khay đồ ăn mạnh xuống bàn vang lên thanh âm của kim loại rất chói tai, khoanh tay trước ngực nói với vẻ cao cao tại thượng:''Đợt quân sự sao mày kiếm chuyện cùng tao à?''

Lưu Nguyệt là nói chuyện cùng Khúc Yên, dĩ nhiên Nhan Tịch Nghi không có quyền can ngăn vào.

Khúc Yên đang cắn miếng thịt, mắt đang nhìn sách Vật Lý đọc vài công thức quan trọng để chiều thi.

Nước canh trong khay đồ ăn cô ta văng lên tung toé, làm dơ hết mặt bàn, có vài giọt còn văng đến hướng cô, vết nước còn nóng bắn lên cánh tay Khúc Yên đang cầm sách, văng cả lên khay cơm và sách cô đang đọc.

Động tĩnh lớn làm nhà ăn đột nhiên im lặng, không khí trở nên im lặng như bị đóng băng, ngột ngạt đến khó chịu, hướng mắt xem đến chỗ Khúc Yên hóng chuyện vui. Một người là cháu của hiệu trưởng, một người là học sinh trong lớp chọn ưu tú, đúng là rất đáng mong chờ màn kịch này.

Nhan Tịch Nghi là người phản ứng nhanh nhất, cô ta vốn đã ghét cay ghét đắng con ả Lưu Nguyệt này rồi, thế là còn động đến tiểu khả ái của Nhan Tịch Nghi. Cô ta nổi đoá lên đứng bật dậy.

''Não mày bị chó gặm à? Mày tự nhớ lại lần đó xem đứa nào hôm đó hệt như một con chó xổm chuồng?!'' Nhan Tịch Nghi đay nghiến, lời nói to rõ không chút khách khí dõng dạc nói không có ý chừa cho ả ta mặt mũi.

Phó Trầm lười nhác nhướng đôi mắt nhìn lên phía có động tĩnh lớn ở trước mặt, việc cãi nhau của đám nữ sinh sẽ rắc rối và dài quằng. Nếu đã ghét nhau tới độ thế thì không bằng kéo nhau ra đánh một trận, nhưng mà..đôi mắt cậu ta lại nhìn thấy bóng dáng của Khúc Yên trong đó. Đôi mắt hơi híp lại càng trở nên tối sầm lại.



Cô dù không nói gì nhưng gương mặt đã trở nên lạnh xuống, dùng ống tay áo mình lau đi vết nước trên quyển sách giáo khoa.

Lưu Nguyệt trừng mắt với Nhan Tịch Nghi, kiêu ngạo hất cằm:''Không phải chuyện của mày.''

Ả quay lại nhìn xuống Khúc Yên, tự cho mình có cái quyền cao hơn cô vài bậc, khoanh tay cong môi nhìn xuống cô như coi cô là người hầu của mình.

Ả ta khinh thường nói:''Chỉ có một quyển sách cũng đâu phải thứ gì đáng quý? Ngược lại là mày, khinh thường ai đây?''

Lưng ả khẽ khom xuống, đưa tay vỗ lên đôi má cô:''Xinh thật đấy nhưng mà makeup hơi dày nha.''

Một lực lớn bẻ quặt cổ tay ả ta ra sau, Lưu Nguyệt bị đau đến mức cả gương mặt nhăn nhó mà hét lên, cổ tay ả ta bắt đầu trở nên vô lực mà sự đau đớn vẫn không hề thuyên giảm. Móng tay cô bấu chặt vào làn da mỏng manh của Lưu Nguyệt cho rớm máu, ánh mắt câm phẫn cùng giọng điệu đè nén cơn tức giận.

Khúc Yên đứng dậy dùng tay còn lại nắm chặt lấy cổ áo ả ta kéo lại gần, bàn tay cô siết chặn cổ ả ta đến mức sắp ngợp thở. Gương mặt ả ta từ tự đắc chuyển sang sợ hãi đến tái nhợt.

Cô liếc xuống ả ta, mang dáng vẻ không rét mà làm người khác run rẩy, lạnh lùng nói:''Sao dày bằng cái bản mặt của mày được. Ghét tao thì phải hơn tao vậy tao mới nể. Còn cái đứa miệng cứ bô bô rồi kiếm chuyện như mày thì tao chả quan tâm.''

Cô vỗ mặt ả ta, khẽ cười:''Không có não à? Không có ít nhất cũng đừng chứa cứt chứ?''

Cô cười lạnh, bàn tay nắm cổ tay ả ta buông ra.

Lưu Nguyệt đau đớn trán túa mồ hôi lạnh, xoa xoa cổ tay không còn sức lực của mình. Tức giận dùng tay khác vung muốn lên tát cô.

Khúc Yên cũng không ngạc nhiên mất, ngay lập tức tát cho cô ta một bạt tay. Một tiếng “chát” vang vọng khắp nhà ăn.

Khúc Yên lần này thật sự là đã bị chọc cho tức điên, đôi mắt xinh đẹp trở nên sắc bén. Nắm chặt tóc cô ra giựt ra phía sau:''Đừng đụng tới tao.''

Sau đó cô cầm sách kéo Tô Nhiên Nhiên rời đi. Cả đám người phía sau cũng kinh ngạc trừng lớn mắt, nhóm Nhan Tịch Nghi tỉnh táo lại trong sự kinh ngạc rồi đuổi theo Khúc Yên.

Nhan Tịch Nghi là người đi cuối cùng, đi ngang qua cô ta nói:''Đáng đời!'' Sau đó cũng rất nhanh cũng biến mất trong nhà ăn.



Lưu Nguyệt vẫn còn trợn mắt kinh ngạc, bàn tay run rẩy sờ lên chỗ Khúc Yên vừa mới tát, vết thương đã hằn lên vết đỏ, mơ hồ thấy được dấu tay trên má.

Vừa đau vừa rát cộng thêm vì sợ quá độ mà bật khóc.

Nước mắt lăn dài trên má đau rát vô cùng.

Khi vào lớp cả tụi bắt đầu tiến lại chỗ ngồi Khúc Yên, kích động nhất là Nhan Tịch Nghi, cô ấy ngồi trên bàn phía trên Khúc Yên, tò mò hỏi:''Cậu dám ra tay luôn sao?''

Khúc Yên nhìn Nhan Tịch Nghi, hơi ngập ngùng:''Tớ bắt đầu hối hận rồi.''

Ngay lúc này, Ngô Chung Trạch đứng phía sau cô dựa người vào tường nói:''Không sao, lão hiệu trưởng rất xem trọng thể diện trường, ông ta sẽ không làm lớn đâu. Có gì tôi làm chứng cho cậu.''

Ngô Chung Trạch bàn tay khẽ vuốt vuốt lưng Khúc Yên, ánh mắt thầm trầm:''Cậu yên tâm.''

Nhan Tịch Nghi nhìn ra hành động Ngô Chung Trạch, khinh bỉ nói:''Đúng đó Khúc Yên, cậu còn lão Ngô sau lưng. Không có gì phải sợ.''

Khúc Yên tưởng họ đùa cho cô vui, cũng bật cười:''Hi vọng là vậy.''

Ánh mắt Ngô Chung Trạch thâm trầm, đút tay vào túi quần nghiêng đầu nhìn cô. Quả thật Khúc Yên rất đẹp, trên người cũng thơm tho dễ ngửi.

Dáng người cậu ta cao ráo lại có cơ bắp trên người, gương mặt đẹp, thành tích tốt. Nhưng quan hệ cũng phức tạp không kém. Nhìn Khúc Yên sau đó trở về chỗ ngồi mang cặp da ra khỏi lớp.