Khúc Yên đem trái cây đi rửa, cắt nhỏ rồi đem tới đút cho Thẩm Tây Thừa ăn. Lúc đầu anh cũng không muốn ăn mà né tránh, cô lại cứng đầu không chịu buông tha nên anh đành ăn vài miếng, vài miếng ấy chính là hết cả cái dĩa nhỏ mà cô đem ra.
Khung cảnh vừa yên bình vừa lãng mạn, ánh nắng chiếu vào trong càng làm không gian trở nên ấm áp lạ thường.
Sáng hôm sau Khúc Yên như thường lệ dậy sớm nấu ăn cho Thất Thất, ăn đồ ăn anh chuẩn bị rồi thay đồ tới trường.
Đến lớp, cô vừa ngồi xuống không bao lâu thì Tô Nhiên Nhiên cũng tới. Cô ấy nói:''Hôm nay hai tiết đầu trống hết trường, thay vào đó là chụp ảnh thẻ học sinh.''
Cô nghe xong cũng đem tập vở tiết đầu cất lại trên góc bàn, nghiêng đầu hỏi Tô Nhiên Nhiên:''Nhưng mà tớ không nghe thông báo, thông báo ở đâu vậy?''
Tô Nhiên Nhiên lấy di động ấn vào nhóm lớp, để cô thấy thông báo của thầy Hạ nhắn từ đêm hôm qua.
Tô Nhiên Nhiên cười lộ má lúng hai bên:''Tớ sẽ thêm cậu vào để dễ lấy thông tin.''
Nơi chụp hình là ở phía ngay sân vận động, có nhiều học sinh đứng đó chờ sẵn gọi tên của mình. Phía sau chiếc ghế ngồi là một tấm màn màu xanh biển, bây giờ là đang chụp khối mười, và những khối trên đang ngồi tụm năm tụm bảy trên ghế khán giả.
Khi chụp xong khối mười, khối mười một xuống sân. Nhan Tịch Nghi lấy son ra chấm chấm lại, vài nữ sinh cũng trang điểm theo.
Khúc Yên cầm son đưa cho Tô Nhiên Nhiên, hỏi:''Sử dụng không?''
Tô Nhiên Nhiên lắc đầu bảo cô cất đi.
Đên phiên Khúc Yên, cô ngồi xuống nhìn vào máy ảnh, mái tóc dài chấm thắt lưng thả xuống có một ít tóc rơi ở phía trước ngực, cô đưa tay trái lên vén tóc dài ra sau tay, cười nhẹ nhìn vào ống kính.
Hôm nay tiết tự học tan lúc tám giờ rưỡi, Khúc Yên về nhà vẫn chưa thấy Thẩm Tây Thừa trở về, cô lấy di động nhắn cho anh.
''Chưa về sao?''
Sau đó anh trả lời:''Tan rồi. Tôi đang về.''
Cô đọc tin nhắn rồi đem quần áo vào trong phòng vệ sinh tắm rửa.
Ngày mai sẽ công bố điểm thi tháng, cô không biết mình xếp hạng thứ bao nhiêu trong trường nên có chút lo lắng, kiến thức tuy không quá khó nhưng cô cũng không tự đánh giá cao năng lực của mình, trong một tập thể toàn học sinh giỏi thì ai cũng có khả năng vượt qua cô.
Đã thế đây còn là lần đầu tiên cô thi tháng ở Trung Hoa, vẫn có gì đó làm cô rất lo lắng.
Khúc Yên mở laptop rồi học trước những môn tự nhiên, cô sợ mình sẽ để tụt mất thành tích của chính mình.
Môn Toán cấp cao đối với cô không khó, chỉ cần tập trung là đều sẽ làm được, nó chỉ khác vài công thức thôi nhưng cô vẫn rất nghiêm túc ghi lại vào nháp, có vài bài nâng cao tuy đã biết cách giải nhưng mà ở Trung Hoa lại làm theo cách giải đơn giản hơn, không gờm gà như ở Mỹ.
Xem được một chút bên ngoài đã có tiếng mở cửa, tiếng giảng của giáo viên trong laptop làm cô không nhận thức được là ai vừa vào, vẫn ngồi luyện đề Toán cấp cao của cả chương trình toán mười một.
Đột nhiên cô đang cúi đầu ghi chép, thấy cửa bỗng nhiên mở ra, khoé mắt nhìn thấy cánh cửa tự mở, động tác trên tay của cô sững lại. Tim đập nhanh mất kiểm soát.
Đêm rồi, đừng nói là..
Khi cô ngước nhìn lên lại chỉ thấy một cái đầu người đang đang chầm chầm cô.
''Á!'' Khúc Yên giật mình thét lên một tiếng thất thanh. Nhìn kỹ thì là Thẩm Tây Thừa, cô vừa cố hít thở để bình ổn nhịp tim nhưng cả gương mặt đều trắng bệch vì sợ hãi.
Thẩm Tây Thừa biết mình đã hù doạ Khúc Yên, nhìn xuống tập sách đều chất lộn xộn trên bàn, anh cầm bút trong tay cô đặt xuống bàn.
Nắm tay lôi cô ra ngoài. Khúc Yên không khỏi nhìn anh sợ hãi, cô mếu máo:''Đêm rồi, có thể đừng đột nhiên xuất hiện doạ người thế được không?''
''Là em quá tập trung thôi.'' Anh ấn vai cô ngồi xuống bàn ăn.
Đem tới trước bàn hai tô phở, một dĩa dưa hấu và một ly trà đào cam sả. Đến khi anh ngồi xuống đối diện cô, Khúc Yên tò mò hỏi:''Chú Thẩm, ở đây có phải là học sinh có thể nhảy lớp không ạ?''
Anh đưa đũa rồi nhìn cô:''Đừng có làm bừa.''
Cô bĩu môi không thèm trách vấn anh, ăn gần hết tô phở thì bụng cô đã no căng, lén lút mà để dưới chân cho Thất Thất đang nằm dưới ghế cô.
Chú Thất Thất đã vào tháng thứ ba, lượng đồ ăn đã lớn hơn không ít, cũng đã bắt đầu học được vài mệnh lệnh của Khúc Yên. Ngoan ngoãn lại nghe lời.
Khi anh ăn xong Khúc Yên giành việc rửa chén dĩa, chỉ có vài cái tô lớn nên cũng không có gì mệt nhục, anh im lặng vào phòng lấy quần áo vào phòng vệ sinh đi tắm, cô rất nhanh Khúc Yên đã đi về phòng.
Khúc Yên đầu óc rảnh rỗi lại suy nghĩ lhng tung, sinh hoạt chung thế này nhìn họ chẳng khác nào là vợ chồng mới cưới vậy.
Trên bàn cô vẫn chất đống sách vở, cô kéo ghế ngồi xuống bắt đầu xem bài giảng của chương trình Toán. Cốt lỗi đều là thứ đã học nên cô cũng không quá xem kỹ, cứ thế mà chuyển qua những môn khác.
Thẩm Tây Thừa vào phòng ngủ đã thấy Khúc Yên đang ngồi học bài, cũng rất chú ý đến thị lực mà đeo kính, anh khẽ lướt nhìn qua màn hình, là bài trợ giảng Hoá Học, Khúc Yên mua không ít sách giáo khoa luyện đề, xem giáo viên hướng dẫn rồi tự làm vài bài, lấy sách luyện đề ra khoanh đáp án.
Anh cũng không làm phiền mà lên giường lấy laptop đọc vài văn kiện cần để anh xem qua, thế là ai thì làm việc nấy, không ai quấy rầy đến ai.
Tầm gần mười giờ hơn Khúc Yên vui vẻ tươi cười khúc khích. Bỏ mắt kính xuống quay lại nhìn anh, mỉm cười đắc ý:''Chú Thẩm, nếu có thể em muốn bây giờ học luôn chương trình mười hai. Sau đó em thi Đại Học với số điểm cao ngất ngưỡng, được vào những ngôi trường danh giá ở nước ngoài. Tới đó thì có phải là nhìn em trong tri thức hơn không?''
Môi anh bất giác cong lên cười:''Ừ, Khúc Tiểu Yên thật giỏi.''
Nghe anh khen thế tâm trạng cô càng vui hơn, nhảy lêm giường ôm lấy Thẩm Tây Thừa. Đam Mỹ Cổ Đại
''Thật đấy, chắc chắn em sẽ được chuyển thẳng lên Mười Hai.''