Không lâu sau đó chương trình Olympic Toán Quốc Tế cô tham gia đã có kết quả, họ gửi kết quả qua email cho cô. Cô lúc đầu còn hồi hộp cầu nguyện, dù tay che đi hai cái tên đầu danh sách, từ từ mở ra..trong phút chốc, tất cả mọi kì vọng đều sụp đổ.
Hai cái tên đầu tên trong danh sách không phải là tên của mình, cô không đạt giải nhất hay giải nhì, ngơ ngẩn nhìn giải ba và tên cô được ghi trên đó.
Trong khoảnh khắc thấy được kết quả, cô như chết lặng ngồi một chỗ. Người thứ ba, thi khảo sát lần 1 hạng ba, thi Toán Quốc Tế giải ba..tất cả tại sao lại trùng hợp đến mức đáng sợ như thế chứ?
Tâm lí cô vốn đã luôn đè nén vì chuyện của Thẩm Tây Thừa!giờ lại thêm chuyện này làm cho suy nghĩ cô càng lúc càng hỗn loạn, cái cảm giác không đứng nhất thì sẽ không là gì cả lại một lần nữa ập đến, những công sức, những thứ cô bỏ ra chỉ có thể thứ hạng ba thôi sao? Rõ ràng thành tích trong lớp cô luôn tốt, thế nhưng tại sao khi thi cao khảo thì đàn anh thấp điểm hơn cô lại hơn rồi đứng hạng hai. Có phải là do cô không đủ cố gắng không?
Vậy rốt cuộc cô phải cần bao nhiêu cố gắng nữa mới thật sự đủ?
Lỡ như, mẹ cô biết cô học hành cẩu thả, thành tích trở nên kém cỏi hơn người khác thì bà ấy có lại nhốt cô vào phòng tối không? Kết quả thi Quốc Tế rất nhanh sẽ được công bố ra bên ngoài, mẹ cô đã bảo phải thật sự cố gắng giành giải cao về, thế nhưng bây giờ thì sao? Cô đứng vị trí thấp nhất ở trong vòng chung kết, liệu bà ấy có trở về rồi lại trách vấn cô không?
Có cay đắng nói rằng cô là đồ vô dụng không?
Khúc Yên ngồi máy bay trở về Bắc Thành với suy nghĩ là muốn gặp ông. Không hiểu tại sao xảy ra nhiều chuyện như thế, người cô nhớ đến lúc này chỉ có cha cô.
Có lẽ vì ông dành tình cảm cho cô rất nhiều, thành ra mỗi lần cô gặp một trở ngại nào liền sẽ muốn cùng ông nói ra nỗi lòng mình.
Cô trở về Bắc Thành là đã tận đêm, cánh cửa lớn được mở ra, Khúc Yên chậm rãi bước vào trong. Trong phòng khách vẫn sáng đèn, thế nhưng cô lại không hề thấy bất kì ai.
Giờ này Dì Mai cũng đã đến ngôi biệt thự nhỏ phía đằng sau nghỉ ngơi, căn nhà vô cùng yên tĩnh. Khúc Yên quen đường quen lối đi lên thư phòng.
Quả nhiên phòng vẫn còn điểm sáng, cánh tay nhẹ mở tay nắm. Đẩy cửa tiến vào.
Ôn Thành Uy nghiêm túc ngồi bàn làm việc xử lý văn kiện, nghe thấy tiếng mở cửa chân mày ông khẽ nhíu lại, dừng bút nhìn ra cửa phòng.
Từ nghiêm túc chuyển sang kinh ngạc, đứng bật dậy nhìn Khúc Yên.
Ông lắp bắp hỏi:''Yên Yên? Làm sao con lại..''
Vừa nghe thấy tiếng nói của ông, đôi môi khẽ mím lại, từ lúc chấm dứt với anh đến nay nhiều nhất cũng chỉ qua gần 2 tuần. Trong hai tuần đó cô tuy vẫn cười nói như bình thường nhưng vẫn sẽ có lúc cô như hồn lìa khỏi xác, thất thần mà ngồi một chỗ. Ai có hỏi cô đều cười nhạt bảo rằng mình đang bệnh, cũng không cùng ai nói chuyện quá lâu, học xong liền trở về nhà, lâu lâu cô cầm di động mà thất thần, bây giờ không còn nhận được bất kì tin nhắn nào từ anh, vẫn là có chút chưa quen được.
Thế nhưng tất cả những uất ức bị đè nén đó lại bị giọng nói của Ôn Thành Uy làm cho vỡ vụn. Cô không biết nữa, cô thật sự không muốn biến bản thân thành cái dạng thảm hại như thế này.
Khúc Yên mím môi, không trả lời đi tới ôm chầm lấy ông. Cô muốn dùng cái ôm tình thương này để bộc lộ ra sự mệt mỏi của mình.
Cô thật sự rất mệt.
Cô có cảm giác như mọi chuyện đều ập đến cùng một lúc khiến chuyện trước còn chưa nguôi ngoai thì chuyện sau lại dồn dập kéo đến, nhiều lúc khiến cô đến cả việc thở thôi cũng đã cảm thấy mệt.
Ôn Thành Uy nhìn đỉnh đầu đen nhánh của cô, trong đôi mắt ánh lên một tia phức tạp khó che đậy. Ông dù không biết chuyện gì nhưng trong vô thức vẫn vỗ lưng an ủi cô.
Trở lại một tuần trước.
Tại New York, Mỹ.
Thẩm Tây Thừa đến nước Mỹ sau nhiều tiếng ngồi trên trực thăng tư nhân. Nơi trực thăng đậu xuống không phải là một nơi nào ở trung tâm thành phố, mà nó nằm trong một nơi được bao vây bởi rừng cây rậm rạp trên một hòn đảo thuộc quyền sở hữu của anh.
Tiếng giày da mạnh mẽ vang vọng trong hành lang ở trong tầng hầm, rồi dừng lại ở một căn phòng được hai người bên ngoài đàn ông ngoại quốc canh giữ nghiêm ngặt. Khi gặp anh liền cúi đầu đồng thanh gọi:''Ông Thẩm.''
Một người sau đó đã lấy chìa khoá mở cửa, cánh cửa vừa mở ra bên trong đã truyền đến tiếng khóc của người phụ nữ, tóc tai rối bù, quần áo lộn xộn, mắt mũi lấm lem nước mắt. Màu da đã sẫm màu lại một chút, còn mang theo một cảm giác tiều tuỵ và thê thảm. Tâm lí không định, miệng không ngừng rào khóc hỏi tại sao lại bắt cô ta.
||||| Truyện đề cử: Yêu Thầm Vợ Cũ |||||
Không ai khác, đó là Âu Cẩn Y.
Bên trong cánh cửa là một phòng giam khác, chỗ này không khác nào nơi dành cho tù nhân, xung quanh là những thanh sắt chắc chắn, lạnh lẽo đến rùng mình. Ở đó còn có hai người đàn ông khác chế nhạo cô ta nói quá nhiều.
Đã hơn một ngày mà sức lực vẫn rất tốt, không phút giây nào là chịu yên tĩnh.
''Rốt cuộc là tại sao các anh lại bắt tôi? Là ai thuê các anh làm? Người đó trả các anh bao nhiêu, tôi sẽ trả gấp đôi. Thế nên có thể thả tôi ra đi.''
Không nhận được câu trả lời, cô ta lại tức đến đỏ mặt, thô tục mắng:''Mẹ kiếp, các anh nghĩ mình đang bắt ai vậy chứ?'' Cô ta bắt đầu tức giận rống lên, các cảm giác ngồi tù lại một lần nữa lặp lại, không khí như bị bóp lại khiến Âu Cẩn Y mất hoàn toàn lí trí và bản năng kiểm soát của mình.
Đột nhiên một đôi giày da xuất hiện trong tầm mắt cô ta, Âu Cẩn Y nhìn đôi giày da bóng loáng sạch sẽ trước mặt sau thanh sắt lạnh lẽo. Sau đó định thần lại từ từ ngước lên, sự kinh hãi và khiếp sợ làm cho gương mặt đã trông khó coi càng thêm biến sắc.
''Tây Thừa? Không..không phải..như thế..không..'' Cô ta đưa tay nắm lấy tóc mình, đầu liên tục lắc.
Hai người đàn ông ngồi trên ghế đang uống trà nhìn qua, đứng dậy cúi đầu, cung kính gọi:''Ông Thẩm, ông tới rồi.''
Thẩm Tây Thừa đáy mắt tràn ra sự lạnh lùng đến tĩnh lặng, không nói gì chỉ lãnh đạm nhìn Âu Cẩn Y đang run rẩy ngồi dựa vào khung sắt.
''Tôi nghĩ là cô đã sớm đoán ra được lý do rồi chứ?'' Anh trầm trầm cất giọng, thanh âm lạnh đến muốn đông chết người.