Khúc Yên bước xuống sân khấu, khác với lần trước, lần này cô bước xuống cầu thang trực tiếp đi ra phía cửa dưới hàng ghế khán giả,
Khúc Yên đi tới trước mặt chàng trai đó, trên tay vẫn cầm bằng khen của giải thưởng đặt trên ngực, cười dịu dàng.
Giọng vui vẻ mang ý khoe khoang, nói :''Ernesta, em làm được rồi.''
Khúc Yên thấp hơn Ernesta nửa cái đầu, cô ngước đầu lên nhìn, còn Ernesta lại khẽ nhìn xuống, tình tư lại ngọt ngào. Vừa thấy cảnh này thôi trong đầu của những cô gái trong tuổi mơ mộng thiếu nữ đã biến thành một bộ truyện ngọt ngào đầy lãng mạn rồi.
Chàng trai tên Ernesta đó vòng tay qua sau gáy Khúc Yên, kéo cô lại gần quen thuộc cụng vào đầu cô một cái, sau đó lại tự nhiên ôm lấy eo cô, hôn nhẹ lên đôi má trắng nõn cô một cái, giọng nói dễ nghe nói lưu loát phát ra tiếng Trung :''Ừm, Sunny rất giỏi, sẽ không phụ sự kì vọng của bất kì ai.''
Khúc Yên cong đôi mắt, cười rạng rỡ tới mức mắt cong thành vầng trăng non.
Cô không phát hiện ra, người đàn ông nào đó dùng cặp mắt sắc bén như tản ra khí lạnh âm độ nhìn chăm chăm vào bàn tay đang đặt sau gáy cô. Khoảng khắc dù không gần nhưng vẫn thấy rõ hành động này là quá mức thân mật.
Khúc Yên trước đó có rất nhiều bài đăng khác nhau trên diễn đàn, có bài đăng còn nói Khúc Yên rất hạn chế khi giao tiếp với nam sinh, đều đó một số người chơi cùng đã có đính chính và công nhận. Nhìn kỹ một chút sẽ nhận ra, Khúc Yên không chủ động tiếp xúc với bất kì chàng trai nào, khi đó có người thấy Khúc Yên vỗ vai Lục Minh, còn lan tin họ yêu đương.
Việc đó cũng nổi lên một cái rồi cũng chìm xuống, đến hôm nay họ thấy được. Một Khúc Yên thật sự cũng có một bạn nam ngoại lệ của riêng mình, vừa nhìn thấy liền cười, vừa nhìn thấy đã liền chạy tới, khi chàng trai đó đụng chạm..cô không có một sự bài xích nào.
Như tất cả đều đã quá quen thuộc đến mức không thể xa lạ hơn.
Chàng trai đó đưa bó hoa đặt vào lòng Khúc Yên, cô cúi đầu nhìn. Sau đó nhón chân ghé vào tai chàng trai đó nói gì đó.
Chỉ thấy chàng trai đó gật đầu rồi Khúc Yên đi ra sau cánh gà và trở lại vị trí khi nảy.
''Khúc Yên, bạn trai của em đó sao?''
Khúc Yên định ngồi xuống thì đột nhiên bị hỏi, có vài cặp mặt như cũng cùng câu hỏi đó, đưa mắt nhìn xem cô trả lời thế nào.
Khúc Yên ngồi xuống ghế :''Không phải, chỉ là một người đặc biệt thôi.''
Đàn chị đeo mắt kính “ồ” một cái, gật đầu coi như đã hiểu :''Vậy hai người sắp thành người yêu rồi đúng không?''
Khúc Yên chớp mắt, sau đó bật cười thành tiếng :''Rất giống sao?''
Mấy người trong đó dùng bộ dạng nghiêm túc, đồng loạt gật đầu.
Sau khi kết thúc lễ tổng kết cũng chưa tới sáu giờ tối, lớp cô ở lại ở phút cuối. Chụp ảnh lớp rồi mới tan ra.
Vừa định đi tìm Ernesta thì có vài bạn học khác đi tới muốn chụp ảnh cùng Khúc Yên. Khúc Yên cũng chỉ cười nhạt rồi chấp nhận.
Khi cô ra ngoài thì thấy có rất nhiều phụ huynh đã đứng chờ sẵn, trong đám đông cô thấy một chàng trai đội mũ lưỡi trai, khí chất hệt như một chàng trai chính gốc, đang ngồi xổm xuống dùng nhánh cây vẽ xuống nền cát.
Khúc Yên cười cười rồi đi tới phía sau lưng Ernesta, khom người rồi vòng qua cổ Ernesta, nằm gọn trên tấm lưng của ai kia. Nghiên đầu hôn lên má người đó một cái, nói :''Ernesta, chị như thế này thật sự rất giống con trai đó. Đẹp trai đến đi mất.''
Ernesta cởi nón xuống. Mái tóc ngắn màu vàng nhạt xuất hiện, Ernesta có một đôi mắt màu xanh, mũi cao, môi đẹp, cơ thể thon gọn lại có hơi thở mạnh mẽ do luyện tập bóng chuyền nhiều. Xém nữa Khúc Yên không còn nhận ra đây là đàn chị luôn đồng hành cùng cô và Mạc Hàn khi còn bé, thật sự là đã thay đổi rất nhiều.
Ernesta bật cười, chân dùng lực rồi đứng lên, để đùi cô đặt lên chân mình, bước đi tới khu đậu xe.
.
Khúc Yên cơ thể đột nhiên căng cứng, giọng nói có phần gấp gáp :''Không xong rồi, không xong rồi. Em quên mất, balo em còn ở trên lớp. Ernesta, chị lái xe em ra ngoài trước giúp em với, em lấy balo xong liền chạy ra ngay.''
Ernesta dừng bước chân, cẩn thận khuỵu gối để cô leo xuống. Sau đó mới gật đầu, nhận lấy chìa khoá xe và di động của Khúc Yên.
Những bằng khen, huy chương và giấy chứng nhận cô đặt được đều nằm trong balo. Trước khi chụp ảnh lớp Khúc Yên đã để nó vào balo của mình và nhờ Tô Nhiên Nhiên đem lên lớp hộ cô.
Vừa nãy khi chạy từ giảng đường ra sân thì cô liền gặp Ernesta ngồi xỏm đó đợi mình, cũng xém quên mất balo của mình còn đang ở trong lớp.
May mắn là cô cảm nhận có gì đó thiếu thiếu, cuối cùng vẫn là nhớ ra.
Cô vui vẻ tung tăng chạy lên hành lang, trong lớp học đã chỉ còn vài người trong đó, nói chuyện vài câu cô cũng xách balo lên rồi đi ra ngoài.
Vừa ra đến sân trường bỗng không biết từ đâu xuất hiện ra một cánh tay rắn chắc nắm chặt lấy cổ tay cô, kéo cô đi đến sau trường.
Khúc Yên nhìn bóng đen to lớn đang nắm tay mình, trong lòng tràn ra một sự khiếp sợ. Tại sao Thẩm Tây Thừa lại xuất hiện ở đây?
Cô và anh không phải đã nói rõ ràng rồi sao?Tại sao anh còn không buông tha cho cô?
.
Tấm lưng Khúc Yên đập vào bức tường lạnh lẽo, bàn tay cũng không giữ chặt được balo mà để nó rơi xuống nền cỏ phía dưới. Khúc Yên bị đau nên nhíu mày, bên tai truyền đến thanh âm lạnh lẽo :''Thằng nhóc vừa nãy là ai?''
Bờ vai cô trong vô thức rụt lại, da đầu sởn hết cả gai óc, tim vì kinh sợ mà đập nhanh không kiểm soát. Đây là lần đầu gặp lại anh khiến cô sợ hãi đến thế kể từ sau khi chia tay. Giống như là mọi thứ đã trở lại vị trí ban đầu, trở về cái lúc vừa thấy anh là sợ, còn không muốn cùng anh gặp mặt.
Cô dùng ánh mắt vừa sợ vừa thận trọng nhìn anh, nghi ngờ hỏi :''Chú, chú tại sao lại đến đây?''
''Tôi hỏi, thằng vừa nãy hôn em, đó là ai?'' Sát khí trên người anh âm u đến đáng sợ, đôi mắt sát bén mang theo sự tức giận khó che giấu. Anh gằn giọng, đôi tay bóp chặt lấy hai bả vai cô, dùng lực khống chế.