Dòng Chảy Tình Yêu

Chương 306: Mọi sự thật phía sau




Mấy người ở đó thấy cả ba người Ôn Thành Uy đều hướng ánh mắt đến Thẩm Tây Thừa ngay sau khi Khúc Yên trả lời. Cũng ngơ ngác khó hiểu mà nhìn qua anh.

Mấy tin tức về Thẩm Tây Thừa và Khúc Yên hẹn hò được lan truyền trên Weibo họ vốn không tin, Thẩm Tây Thừa với Ôn Thành Uy là anh em thân thiết, việc cô thân với Thẩm Tây Thừa cũng không có gì bất thường, gặp mặt nhiều đương nhiên sẽ có chút thân quen, cô lại là con gái của Ôn Thành Uy. Họ cùng lắm chỉ nghĩ anh và cô đi chơi cùng nhau rồi bị chụp lén, ngoài ra không ai nghi ngờ về mối quen hệ của họ.

Cuối cùng vẫn là cô tìm lý do, nhận lấy ly cà phê sữa rồi chạy lên lầu.

''Thành Uy, con gái cậu sắp gả được rồi đấy.''

Ôn Thành Uy bật cười, lắc đầu nhìn người vừa nói. Trong mắt tràn ra tia hãnh diện:''Còn phải xem ai có khả năng đó trước đã.''

Thẩm Tây Thừa mặt mày đen xì nhìn Ôn Thành Uy

Thẩm Tây Thừa nhìn theo bóng lưng của cô, ánh mắt liếc đến hai cậu trai trẻ ngồi cách chỗ mình không xa. Sát khí nặng đến mức khiến cả hai đều sởn hết cả gai ốc

Ctrở về phòng tiếp tục đọc lại những bài luận văn giới thiệu của mình, bài luận của cô không giới thiệu quá nhiều về bản thân, thay vào đó là cô tập trung vào thế mạnh của mình, những dự định và mong muốn cũng được cô viết rất rõ ràng mà có khoa học.

Đột nhiên cửa phòng cô mở ra, Khúc Yên dừng một chút rồi cũng tiếp tục chỉnh sửa bài luận của mình. Tối nay điểm thi sẽ công bố, cô nên tìm ra bài luận hay nhất để chuẩn bị đem đi nộp.

Lúc đầu cô còn nghĩ người vào phòng là Khúc Nhã Tinh, nhưng cô lại không nghe thấy tiếng động của bất kì ai nhưng lại cảm thấy bên cạnh mình xuất hiện loại cảm giác quen thuộc, còn mang theo khí chất nặng nề lại có chút lành lạnh, cô nghiêng đầu nhìn qua.

Đầu tiên là cô nhìn thấy đôi chân dài mặc quần tây đen chỉnh tề không một nếp nhăn, sau đó nhìn lên trên một chút, thấy chiếc đồng hồ không thể quen thuộc hơn, tiếp đến là áo sơ mi đen sạch sẽ, lại nhìn lên tiếp, thấy cổ áo sơ mi được mở một nút trên cùng, đến xương quai xanh quyến rũ của người đàn ông, yết hầu kiều mị, cuối cùng là đường nét quai hàm rõ ràng và vô cùng tuấn tú.

Cho đến khi nhìn vào cặp mặt đen như vực thẳm của Thẩm Tây Thừa, Khúc Yên dời mắt đi, cùng lúc này nghe thấy giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Thẩm Tây Thừa:''Bình thường em nói chuyện với người khác, đều phải vừa nói chuyện vừa động tay động chân sao?''



Khúc Yên ngớ người ra, sau đó “À” một tiếng.

Khi nãy chú Đình - một trong số bạn học cha cô có đi tới ôm cô một cái, ông ấy bảo cũng từng sinh sống ở nước ngoài, cách phương Tây chào hỏi đều sẽ ôm rồi hôn má nhau. Khúc Yên cũng ôm ông ấy bằng một tay, cũng thể hiện rõ là cách giao tiếp thông thường của người lần đầu gặp mặt, không thân nhưng cũng phải chào hỏi.

Khúc Yên nhếch môi, không kiềm chế được mà hỏi anh:''Như thế thì có làm sao? Chú Thẩm là muốn tôi cả đời không thể chào hỏi người khác à?''

''Thế thì tại sao em không dùng cách đó để chào hỏi anh?''

Khúc Yên nhăn mày lại, thoát laptop ra màn hình chính:''Không hứng thú mấy.''

Đột nhiên bên tai cô truyền đến luồn khí mát lạnh, cô quay mặt qua. Nhanh lập tức môi Thẩm Tây Thừa chuẩn xác hôn lên môi cô, anh chậm rãi đứng thẳng người cúi đầu nhìn cô:''Dùng cách này cũng không tệ.''

Khúc Yên tối sầm mặt xuống, đưa bàn tay lên lau miệng mình. Động tác đó rất nhanh đã bị bàn tay của Thẩm Tây Thừa giữ chặt, anh trầm giọng nói:''Ghét bỏ anh đến mức này sao?''

Khúc Yên cảm nhận được cơn đau từ cổ tay mình truyền đến, tức giận ngước lên nhìn anh, thế nhưng lại thấy gương mặt anh còn tệ hơn cả lúc cô tức giận bây giờ.

''Chú Thẩm, chú không nên vào đây.''

Anh nheo đôi mày kiếm lại:''Không nên vào? Em bây giờ rất ghét anh đúng không?''

''Ừ, bây giờ tôi rất ghét chú. Tôi không muốn có bất kì chuyện gì liên quan đến giữa tôi và chú nữa.'' Khúc Yên kiên định nói, lời nói tàn nhẫn giống như bóp lấy trái tim anh.

Thẩm Tây Thừa im lặng nhìn cô, rất lâu sau mới hỏi:''Vì sao?''



Cô xoay mặt lại phía bàn học, nhẹ giọng đáp:''Tôi và anh đã chia tay rồi.''

Vài giây sau anh ngồi xuống trước mặt Khúc Yên, giọng nói trầm thấp lại mang theo sự thận trọng:''Tiểu Yên, có thể đừng nói đến chuyện chia tay được không?''

Bỗng nhiên tim cô đau như cắt. Nhưng cô vẫn nén cơn đau xuống, bật cười nhìn anh:''Là anh không cần tôi trước, tôi cũng đâu thể thê thảm tới mức mà chỉ cần anh muốn là liền có mặt, còn không thì tuỳ tiện bị anh ném đi. Thẩm Tây Thừa, tôi cũng có một chút lòng tự trọng đó. Bây giờ nếu anh và Âu Cẩn Y thật sự không có quan hệ gì thì tôi cũng không muốn quay lại với anh.''

Người con gái trước mắt cười chua sót, từng câu từng chữ như đâm vào tim anh:''Tôi không dám đặt niềm tin vào anh. Anh không cho tôi cảm giác an toàn, anh càng không phân rõ giới hạn với Âu Cẩn Y, tôi thật sự không dám yêu anh thêm lần nữa đâu. Tôi không muốn có người bạn trai lúc xuất hiện lúc lại biến mất, lúc yêu thương lúc lại lạnh nhạt hời hợt như anh. Khi tôi muốn hỏi rõ mối quan hệ anh và cô ta thì anh lại không giải thích rõ ràng, chỉ nói mơ hồ cho qua chuyện. Chuyện này diễn ra một lần là quá đủ rồi, công việc và cuộc sống anh quá phức tạp. Người như tôi không có tư cách bước chân vào, rõ ràng tôi và anh đều không hợp. Kết thúc càng sớm càng tốt.''

Vào khoảng khắc cô vừa nói xong, anh đã đứng dậy hai tay ôm chặt lấy bả vai cô, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ:''Khúc Yên, anh có bảo là anh yêu Âu Cẩn Y không? Có từng nói cô ta quan trọng hơn em không? Em có từng thấy anh ôm ấp cô ta bao giờ không?''

Giọng anh lạnh buốt như mũi dao nhọn, bây giờ anh không còn vẻ bình tĩnh và suy tính cẩn thận như ngày thường, rõ ràng bây giờ anh đã mất kiểm soát.

Lưng Khúc Yên bị anh đẩy đập vào lưng ghế cho chút ê ẩm, lại bị cặp mắt u ám lạnh lẽo của anh nhìn chằm chằm.

Bàn tay anh gần như mất kiểm soát mà bóp mạnh cằm cô, buộc cô phải nhìn thẳng về phía mình:''Tôi tính toán cẩn thận là để em không xảy ra bất kì chuyện gì. Em nghĩ rằng Âu Cẩn Y cô ta chỉ đơn giản là hất nước bẩn cho tôi rồi tìm em nói cô ta là mối tình đầu của tôi thôi sao. Trước đó, khi Âu Cẩn Y còn chưa gặp mặt em thì cô ta đã cho người tạo nên vụ xô xát rồi đẩy em ra ngoài lộ lớn. Khiến em chỉ cần xui rủi một chút là mất luôn cả cái mạng, em biết chuyện này không?''

''Em có biết là khi em về Đế Đô học tập thì có biết rằng tất cả những vụ tai nạn đột nhiên hướng đến em đều là do cô ta cho người làm hay sao? Tất cả đều là do cô ta bày mưu tính kế!''

''Em có biết là công ty của người đàn ông đã từng cướp đi mẹ tôi tại sao lại bị cảnh sát phát hiện không? Có biết tại sao khi bị bắt bà ta cùng người nhà được thả ra không? Tất cả đều đã được Âu Cẩn Y tính toán cẩn thận từng đường đi nước bước.''

Khúc Yên mở to mắt ngay lập tức ngừng động tác giãy giụa, dường như những nghi ngờ về những chuyện xui xẻo như đột nhiên có nhiều vụ đứt thẳng xe rồi lao đến chỗ cô đều đã có câu trả lời. Cô kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, cổ họng khô khốc, cô chỉ cảm thấy máu huyết trong người như đều đông lại.

Ánh mắt của Thẩm Tây Thừa gần như vì tức giận và kiềm chế mà gần như đỏ ngầu lên. Trong anh còn tức giận hơn cả cô của bây giờ.