Dòng Chảy Tình Yêu

Chương 342: Gả cho anh, được không?




Khúc Yên nhìn anh như không tin được.

‘‘Anh từ khi nào lại biết bắt đầu tận hưởng như thế? Lúc trước chẳng phải làm việc đến đồ ăn cũng không ăn sao?’’

Thẩm Tây Thừa cười như không cười:’‘Em sẽ sớm biết đáp án thôi.’’

‘’…’’

Ngày cô biết đáp án, là tận hai ngày sau.

Sau khi cô thức giấc đã không thấy anh đâu, trên tủ đầu giường có mẫu giấy nhỏ. Là chữ của Thẩm Tây Thừa. Anh nói, đúng hai giờ chiều sẽ có người dẫn cô đến gặp anh.

Khúc Yên nhớ lại lời anh nói hai ngày trước, dù nghi hoặc nhưng cô đã sắp biết đáp án đó rồi.

Đúng hai giờ chiều, đã có người tới gõ cửa. Khúc Yên mở cửa ra, theo chân của người phụ nữ trước mặt mà đi ra khỏi khách sạn lên một chiếc Bentley màu đen.

Thời tiết ở Rome vào tháng bảy thật sự rất dễ chịu, thoái mái và mát mẻ. Cô mặc trên người một chiếc áo dài tay và mặc chiếc váy bồng màu nâu ngắn tới đùi. Phía dưới cô còn mang một đôi boot cao cổ chữ V tới gần đầu gối, cô trang điểm nhẹ nhàng rồi búi tóc nửa đầu lên. Xinh đẹp tới mức khiến người đi ngang đều quay đầu lại ngắm nhìn.

Đứng trước toà lâu đài rộng lớn, Khúc Yên không khỏi kinh ngạc với độ xa hoa và sang trọng của nó. Nơi đây không khác nơi dành cho Hoàng Tộc sinh sống là mấy.

Người phụ nữ đã dẫn Khúc Yên cũng bước ra khỏi xe, cô ấy nói lưu loát tiếng Anh:’‘Khúc Tổng, Ngài Thẩm đang chờ cô ở bên trong.’’

Khúc Yên gật gật đầu, sau đó hướng bước chân đến toà lâu đài uy nga tráng lệ trước mặt.

Sau khi cô đẩy cánh cửa lớn ra thì lại càng kinh ngạc hơn, bên trong cánh cửa lớn chính là một thành phố khác. Trên con đường rộng lớn được lấp đầy bằng những cánh hoa hồng, nếu như không biết thì cô còn cho rằng mình thật sự đang đứng trong một khu vườn thật sự, những cánh hoa rãi rác dưới nền đường, chỉ chừa lại một con đường để đi.

Có rất nhiều ngôi nhà to lớn được xây dựng ở đây, đi tầm năm phút đường vẫn không thấy người dân nào cả, chỉ có một mình Khúc Yên đi dưới con đường ấy.



Càng đi cô càng cảm thấy bất an, lấy di động ra nhắn cho Thẩm Tây Thừa.

Tin nhắn cô gửi lại không có bất kì sự phản hồi nào. Cô nhìn về con đường phía trước, con đường được những cánh hoa phủ kín bắt đầu rẽ sang hướng bên trái, con đường trước mặt đã bị hoa hồng che lấp hoàn toàn.

Lúc này cô mới ngẩng đầu nhìn lên toà nhà màu trắng cao cao trước mặt. Cô đang đứng phía sau của toà nhà màu trắng. Trong lòng vừa lo lắng vừa thấp thỏm.

Anh lại tính làm cái trò gì đây?

Chân cô nhấc lên, nhanh chóng đi tới phía trước của toà lâu đài.

Thứ cô nhìn thấy đầu tiên khi đứng trước toà lâu đài là một đài phun nước với màu nước đỏ thẳm.

Xung quanh bốn góc tường đều có một con siêu xe, trên thân nó đều được bao trùm treo những chùm bong bóng, giống như thật sự muốn bay lên trời xanh.

Đài phun nước với những hình tượng điêu khắc tuyệt đẹp được tạo ra chủ yếu từ đá vôi và đá cẩm thạch Carrara. Nổi bật giữa đài phun nước là một vị thần Oceanus râu ria cưỡi trên một chiếc xe ngựa hình vỏ sò được kéo bởi những chú ngựa và hai vị thần Triton. Bức tượng Abundance đứng ở góc tường bên trái đang khua chiếc sừng dê kết hoa quả của nàng. Trong khi ở phía đối diện là bức tượng đội vòng nguyệt quế cầm một chiếc cốc mà một con rắn uống nước từ đó.

Dòng nước cứ từ nền của những vị thần mà chảy nước xuống, rất giống một con suối.

Khúc Yên nhìn con đường hoa hồng dẫn đến đài phun nước, cô vừa tới gần mới nhận ra dưới mặt nước cái thứ màu đỏ thẳm đó không phải là máu, mà là những cánh hoa tươi được rải khắp đài phun nước phía dưới.

Lúc này cô mới để ý thức nhìn giữa mặt hồ, dòng chữ “Khúc Yên, gả cho anh” đập ngay vào mặt cô.

Ngay lúc này, toàn thân cô đều cứng đơ, chân trong vô thức có cảm giác sắp không chống đỡ nổi, máu trong người đang bắt đầu sôi trào, hô hấp cô chợt ngừng lại.

Bỗng một người phụ nữ xa lạ tiến đến trước mặt cô từ phía sau đài phun nước, trong ray đang cầm một khăn voan cô dâu, tiến tới cài vào đỉnh đầu cô, sau đó mỉm cười nói:’‘Chúc mừng Khúc Tổng.’’

Nói xong thì xoay người đi trở lại vào bên trong đài phun nước.



Khúc Yên ngây người, trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ.

‘‘Khúc Yên, em có biết điều ước của anh trong bốn năm nay là gì không?’’

Khúc Yên xoay người lại, chưa hết bàng hoàng vì dòng chữ dưới đài phun nước thì ngay bây giờ lại càng kinh ngạc hơn.

Thẩm Tây Thừa mặc đồ vest, quần âu càng tôn lên đôi chân thẳng tấp thon dài của anh, nhìn cô cười, nụ cười dịu dàng đẹp tới mức không còn từ nào để tả:’‘Đó chính là, có thể đem em trở thành Thẩm phu nhân, cùng em đường đường chính chính tiến vào hôn lễ, trở thành vợ chồng với em.’’

Thẩm Tây Thừa bước tới gần, dáng người anh cao lớn đột nhiên quỵ một chân xuống, hộp nhẫn từ trong tay xuất hiện ngay trước mắt cô.

Ngay khoảng khắc đó, pháo hoa bất ngờ phóng thẳng lên trời, nở ra rồi toả sáng màu một mảnh trời đỏ, xung quanh được đặt cố định pháo hoa ở dưới đất, bây giờ lại không ngừng bắn ra những tia sáng màu vàng cam. Trên không trung không biết từ đâu mà rơi xuống những bông hoa màu hồng, rơi xuống người hai người rồi tiếp đất.

Trong mắt anh ẩn chứa ý cười, vừa chân thành, nghiêm túc lại kiên định, thận trọng hỏi cô:’‘Gả cho anh, được không?’’

Khúc Yên kiềm chế cảm xúc trong lòng, cúi đầu nhìn Thẩm Tây Thừa. Thì ra anh đến Rome là để chuẩn bị những thứ này, với mục đích là cầu hôn cô.

Cô nín cảm xúc đang dâng đến từ cuống họng, nhìn về phía khác.

Trong mắt đột nhiên mở to, nhìn cha mẹ, Bạc Kiêu, Arja và ông bà ngoại Khúc… tất cả đều đứng ở phía ngoài nhìn về phía cô và anh.

Ôn Thành Uy cười nhạt, ra hiệu bảo cô đừng phân tâm.

Khúc Yên nhìn Thẩm Tây Thừa, viền mắt lúc này đã đỏ hồng lên, nước mắt rơi xuống. Cô tiến lên vài bước, nở nụ cười nhìn anh:’‘Trong lòng em, sớm đã gả cho anh rồi.’’

Dù đã biết trước câu trả lời, nhưng đến khi nghe được câu trả lời chắc chắn. Đáy lòng anh không tự chủ mà đều dâng lên sự vui vẻ, vẻ hạnh phúc đều tràn ra.

Một khắc này, cả đời anh sẽ không quên được.