Buổi sáng hôm sau, khi cô mở mắt thì đối diện cô là trần nhà xa lẫm màu đen, cô ngay lập tức ngồi bật dậy mà nhìn xung quanh. Dưới hạ thân truyền tới cảm giác ê ẩm đau nhứt, trong cơn mê màng và cơn đau, bất giác cô nhớ lại.
Cô kết hôn rồi.
Đây là dinh thự của Thẩm Tây Thừa.
Là Thẩm Yên Viên.
Trái tim cô đang treo lơ lửng bỗng nhẹ nhỏm hạ xuống một cái. Nhíu mày chịu đựng cơn đau ở h.oa h.uyệt mà cầm di động lên.
Trên Weibo, hot sreach chỉ có tin tức về đám cưới của Thẩm Tây Thừa và Khúc Yên, khu bình luận náo nhiệt như muốn bùng nổ, trong khu thông báo cá nhân còn không ít người tag tên cô vào. Khúc Yên nhìn đến những bạn bè mà cô theo dõi cũng có tag tên cô, ấn vài xem.
Trong trang cá nhân của Nhan Tịch Nghi, cả nhóm xuất hiện chung một khung mình. Trong đó còn có cả Thẩm Tây Thừa, Khúc Yên và nhóm Tô Nhiên Nhiên. Nhìn ngoại hình ai cũng đều có thể đoán ra ngoại trừ hai nhân vật chính thì những người còn lại đều là bạn bè của cô dâu.
Nhiều cư dân mạng đã thấy bức ảnh đó, đều gào thét trong ham mộ.
Trên trang mạng quốc tế của cô, Lục Đình Nghiêm có đăng ảnh chụp chung với cô rồi viết bài chúc mừng kèm với tag tên cô vào, đến cả tài khoảng riêng của Tập Đoàn DIY cũng đăng ảnh cả hai rồi kèm theo đó là bài viết thông báo chúc mừng.
Đến cả Wechat của Khúc Yên cũng không yên bình gì, lượng tin nhắn chưa đọc có chút nhiều.
Cô nhìn tin nhắn gần đây nhất. Ấn vào xem.
Tô Tịch Nhan: [Tiểu Yên Yên, cảm ơn cậu đã thoả mãn nguyện vọng của tớ nhá! Tớ may mắn thế nào mới được làm bạn với cậu, rồi mới có diễm phúc nhìn thấy Thẩm Tây Thừa ngoài đời bằng da bằng thịt. Tớ hạnh phúc chết đi được! Yêu cậu]
[Chúc cậu luôn hạnh phúc]
Arja:[Tiểu Yên, chồng em có được không? Anh ấy nhìn rất cấm dục lần đầu có làm em thoả mãn không?]
Khúc Yên nhìn tin nhắn của Arja, đáy mắt ảm đạm có chút bình tĩnh.
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, khoé mắt cô khẽ liếc nhìn. Nhìn thấy nhân vật đang được Arja nhắc tới.
Khúc Yên tắt màn hình di động, chùm chăn lại như muốn tiếp tục ngủ.
Cô cảm nhận phần giường bên hông mình bị lún sâu xuống, sau đó chiếc chăn đang che lại cũng bị anh kéo ra. Thẩm Tây Thừa thái độ ảm đạm, khí chất uy nghiêm như thường. Anh cẩn thận vén sợi tóc trên má cô xuống, lòng bàn tay có chút lành lạnh vuốt ve má cô.
‘‘Sao không ngủ tiếp? Vẫn còn đau?’’
Khúc Yên nhìn lên anh, thở ra một hơi mạnh. Đem bàn tay anh đang đặt trên má cô lấy xuống, đưa tới miệng cắn mạnh vào cánh tay anh.
‘‘Đồ khốn! Đồ bạo quân! Rõ ràng tối qua anh cố ý áp bức em!’’ Giọng cô khàn khàn, vừa nói cổ họng lại trở nên đau rát kinh khủng.
Anh nhìn gương mặt đang tức giận cô, bị cô cắn cũng không nhíu mày, không mặn không nhạt nói:’‘Bà Thẩm, em bây giờ là vợ anh, đó không phải gọi là cưỡng ép. Mà là sinh hoạt vợ chồng.’’
Khoé môi cô run rẩy một cái, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm anh:’‘Có ai sinh hoạt kiểu biến thái thô lỗ như anh không?’’
Anh cúi người hôn một cái lên khoé môi cô:’‘Ngoan, tối nay anh sẽ không như thế nữa.’’
Cô lập tức trừng mắt, ngồi bật dậy:’‘Tối nay? Còn có tối nay?!’’
Anh cười như không ngồi, đôi mắt sâu thẳm hơi híp lại nhìn bờ vai trắng nõn của cô, trên đó có vài vết đỏ và dấu răng rất rõ ràng. Anh đưa tay kéo cổ áo cô lên, dùng tay nâng cằm cô lên, giọng nói trầm ấm lại mê hoặc:’‘Không những tối nay. Mà tối mai, bất kỳ buổi tối nào cũng đều có thể. Bà Thẩm nếu không quen thì nên tập dần đi. Tránh lại nói anh cưỡng bức em.’’
Khúc Yên nhìn anh, ánh mắt mệt mỏi có chút run rẩy, cô rũ mi không dám nhìn anh.
Cô vừa nghĩ thôi là đã thấy rùng mình rồi, ê ẩm từ trong ra tới ngoài.
Thì ra cảm giác kết hôn là như thế này sao? Đều sẽ mệt mỏi đến thế sao?
Anh nhìn cô chán nản mà thơ thẩn thế trong lòng có chút muốn cười, nhìn cô thế này quả thật rất dễ khiến người khác mềm lòng. Anh xoa đỉnh đầu cô, kéo cô về hiện tại.
‘‘Ngoan, vào phòng tắm vệ sinh rồi xuống nhà ăn cơm. Hôm nay có món em thích ăn.’’
‘‘Anh chưa ăn sao?’’ Cô nhìn anh hỏi.
Anh cười nhạt, lắc đầu:’‘Đợi em.’’
Khúc Yên vén chăn định xuống giường, nhưng đột nhiên chợt khựng lại. Mắt sáng rực mà nhìn anh, hai cánh tay mảnh khảnh vươn ra, nũng nịu gọi:’‘Ông xã, bế em đi.’’
Thẩm Tây Thừa nhìn cô một lúc, khoé môi bất đắc dĩ cong lên, giọng nói đặc biệt dịu dàng:’‘Được, để ông xã bế em.’’
Khúc Yên được anh ôm xuống nhà rồi đặt cẩn thận xuống ghế, cô nhìn quanh một lượt phòng khách rồi hỏi:’‘Không có ai sao ạ?’’
Anh đang pha cho cô ly sữa nóng, động tác vẫn không ngừng lại. Chậm rãi nói:’‘Chỉ có anh và em.’’
Trên người anh mặc đồ ngủ màu đen, áo tay dài che mất cánh tay cường tráng. Nhìn anh mặc đồ ngủ thoải mái ở nhà không hiểu vì sao cô lại cảm thấy khá hợp mắt.
Cô lại nhìn xuống móng tay mình, nhớ lại một chút, tối hôm qua cô cào vào tay anh không ít lần.
Sau đó lại nhìn lên tấm lưng anh, hình như nơi đó cô cũng…
Thẩm Tây Thừa đặt ly sữa xuống bàn, đem từng dĩa đồ ăn lên. Hương vị món ăn đánh thẳng vào khứu giác cô, với lại cô đã sớm đói bụng, nhìn một chút là đã chịu không nổi, tất cả gần mười món. Đều là những món đầy đủ hương vị và da thịt. Còn có những món cay nhẹ mà cô cực kì thích.
‘‘Là ăn tự nấu sao?’’
‘‘Ừ’’ Anh ảm đạm trả lời.
Đặt món cuối cùng xuống bàn, anh ngồi xuống ghế mình. Nhìn cô rồi cười:’‘Không phải hôm qua bảo đói sao, bây giờ ăn no một chút.’’
Đôi đũa trong tay cô run lên, khoé môi không khống chế mà co giật vài cái. Đêm qua là ai không cho cô ăn chứ?
Sau khi ăn xong, Thẩm Tây Thừa đứng ở bồn rửa bát, tấm lưng vững chãi to lớn, động tác tao nhã mang theo sự hấp dẫn khó cưỡng.
Khúc Yên nhìn anh:’‘Tây Thừa, anh có từng đến Mát-xcơ-va chưa?’’
Ánh mắt anh chậm rãi đánh giá cô, sau đó trầm giọng hỏi:’‘Muốn đến?’’
Khúc Yên ánh mắt sáng rực nhìn anh gật đầu, đi tới đứng dựa vào gian bếp, hai tay bám vào cánh tay anh rồi lắc lắc, đáng yêu nhìn anh:’‘Đúng vậy. Có thể đến không?’’
Thẩm Tây Thừa không vội trả lời, vẫn nhàn nhã mà trầm mặt nghiêm túc rửa bát, Khúc Yên nông nóng đến sốt ruột. Thật ra khi lên Đại Học cô đã có dự định sẽ sang đó đi chơi một khoảng thời gian. Nhưng cuối cùng khi hoà nhập vào cuộc sống ở Đại Học cô đã bị cả đống bài tập đè nặng níu giữ không thể rời đi.
Cho đến năm cuối Đại Học cô vẫn chưa có cơ hội. Sau này khi Tốt Nghiệp đúng là cô có một đoạn thời gian được nghỉ ngơi, nhưng khi đó cô quá mệt mỏi, không muốn làm gì ngoài nằm lì trên giường.
Bây giờ cô không có gì vướng bận, cộng thêm họ vừa mới tổ chức đám cưới. Đến Mát-xcơ-va để hưởng tuần trăng mật cũng không phải không có khả năng.
Khúc Yên chui vào trong lòng Thẩm Tây Thừa, vòng tay ôm lấy vòng eo anh. Ngước ánh mắt trong veo mong đợi nhìn xương quai hàm anh tuấn của anh, giọng nói nghe rất uất khuất.
‘‘Tây Thừa, cưới được em là anh không còn thương em đúng không?’’
Anh mím môi, cúi đầu nhìn cô, trong đôi mắt đen ấy của cô chỉ có hình bóng của riêng anh. Trong phút chốc toàn bộ trái tim anh đều tan chảy ra.
Anh chống hai cánh tay xuống gian bếp, cúi đầu ghé sát bên tai cô, thì thầm:’‘Em nghĩ anh không thương em sao? Đêm qua cuồng nhiệt đến thế em còn chưa rõ anh sao? Có cầm anh thực hiện lại cho em xem không?’’
Hơi thở anh nóng rực phả lên vành tai cô, không biết là cô đang suy nghĩ cái gì mà vành tai chợt đỏ lên. Đôi má vì kích động mà hồng lên:’‘Thẩm Tây Thừa. Anh nói chuyện đứng đắn một chút!’’
Anh cười nhạt, thân mật cụng đầu với cô:’‘Bà Thẩm, em là vợ anh.’’
Cô giương mắt nhìn anh.
‘‘Anh sẽ không kiêng dè như trước đây, hiểu không?’’
Khúc Yên như hiểu ra cái gì đó, trong mắt đều là kinh hãi. Vừa muốn thoát khỏi lồng ngực anh nhưng cánh tay anh như gông xiềng, ôm chặt lấy eo cô. Càng ôm càng chặt.
Anh bế Khúc Yên lên, dùng chân đá chiếc ghế đã được xếp ngay ngắn ở bàn ăn. Đem Khúc Yên đặt lên bàn:’‘Này Thẩm Tây Thừa…’’
Anh không quan tâm những lời cô nói, bắt đầu công cuộc “ăn món chín’’
Thoát y trong tích tắt…
Khúc Yên sợ tới mức đỏ mặt dùng tay che lại mặt mình, Thẩm Tây Thừa cười nhạt nhìn cô. Cúi đầu hôn sâu lên môi cô.
Trong không bếp là căn phòng cánh âm, thi thoảng nghe thấy tiếng rên rỉ và thở dốc của người phụ nữ.
Và…
Cả tiếng da thịt chạm vào nhau…