Đông Chí Chưa Tới

Chương 28




Khoảng cách giữa Trác Diệu và mẹ mình hiện tại đang vô cùng gần, cho nên những gì mà bà nói đương nhiên anh đều có thể nghe được rất rõ ràng.

Không gian bỗng chốc trở nên yên lặng đến kỳ lạ. Bầu không khí tĩnh lặng đến mức Trác Diệu dường như có thể nghe thấy tiếng kim của chiếc đồng hồ treo tường đang tích tắc nhích từng giây.

“Mẹ không cần nói nhiều lời như thế. Con kí là được rồi.”

Trác Diệu thật sự không nghĩ tới hình ảnh bản thân trong mắt người khác đã trở nên tệ như vậy.

Anh cố tình dây dưa chấp nhất sao? Trác Diệu tuyệt đối sẽ không để hình ảnh bản thân trong mắt người khác là một kẻ lụy tình, suốt ngày chỉ biết theo đuôi vợ cũ. Anh đâu phải không có cô thì không sống được. Chỉ là ly hôn thôi mà, có gì ghê gớm chứ?

Trác Diệu vốn còn đang muốn xác định xem có phải cô đội cho mình nón xanh không. Nhưng nghe thấy những lời mẹ anh nói, đột nhiên anh cảm thấy dứt khoát ly hôn cũng là một giải pháp tốt. Nếu hai người ly hôn rồi, cô qua lại với ai cũng chẳng phải chuyện của anh. Mà nếu thật sự cô có người thứ ba, Trác Diệu cũng không tin Trịnh Lam sẽ có lá gan đi rêu rao với người ngoài việc mình đã “cắm sừng” chồng cũ.

Cầm lấy cây bút từ tay Kiều Thư Vân, Trác Diệu nhanh chóng ký tên của mình vào tờ đơn ly hôn.



Ba năm hôn nhân, cứ như vậy mà kết thúc.

“Con nghỉ ngơi cho khỏe lại đi. Mấy ngày này mẹ sẽ giúp con xử lý việc công ty. Nếu tâm trạng không thoải mái, có thể dành ra một tuần nghỉ phép để đi du lịch ở đâu đó.”

Kiều Thư Vân nói rồi đưa lại tờ đơn ly hôn cho luật sư Hà, sau đó đứng dậy cùng ông ta ra khỏi phòng bệnh.

“Kết thúc rồi sao?”

Mọi chuyện diễn ra quá chóng vánh, khiến cho Trác Diệu nhất thời cảm thấy có chút kinh ngạc.

Vậy sau này hai người sẽ trở thành người xa lạ rồi. Trịnh Lam và anh tương lai sẽ không còn quan hệ gì với nhau nữa. Nếu có, cũng chỉ có thể miễn cưỡng xem nhau là “người quen cũ” mà thôi.

Bởi vì vết thương nhẹ hơn, cho nên thời gian xuất viện của Trịnh Lam sớm hơn so với Trác Diệu. Những gì cần nói đều đã nói hết rồi, cho nên cô cũng không đến chào tạm biệt anh nữa. Nếu có duyên thì hai người sẽ gặp lại, còn nếu vô duyên… Thì cùng lắm không xuất hiện trong cuộc sống của nhau sau này nữa vậy.

“Cái gì? Anh ta đồng ý ký vào đơn ly hôn rồi sao?”

Người đầu tiên Trịnh Lam gọi điện sau khi xuất viện là Hải Ly. Khỏi phải nói, vừa nghe thấy bạn mình đã thành công ly hôn, Hải Ly đã thấy choáng váng đến không tin nổi.

“Anh ta ăn phải đồ hỏng hay uống nhầm thuốc à? Không phải mấy hôm trước vẫn mạnh miệng đòi giám sát cậu sao? Làm sao bây giờ đã dễ dàng đồng ý ký vào đơn ly hôn rồi?”



“Là do có mẹ chồng của mình giúp đỡ. Nếu không có bà ấy, e là mọi chuyện không suôn sẻ thế này được đâu.”

“Ăn mừng, nhất định phải ăn mừng. Mau đặt nhà hàng đi, tối nay cậu phải đãi mình một chầu thật to đấy.”

“Không chỉ cậu đâu, tớ bao luôn cả ông xã của cậu đến ăn cơm cùng.”

Tâm trạng Trịnh Lam đang rất tốt, cho nên cô vô cùng hào phóng đáp lời Hải Ly.

“Nói được làm được nhé. Tối nay chúng ta nhất định phải uống, không say không về.”

“Không say không về.”

Rõ ràng là một người không có tửu lượng tốt, nhưng vì không muốn làm bạn mình mất hứng, cho nên Trịnh Lam vẫn vô cùng thoải mái đáp ứng yêu cầu của Lương Đông.

“Nhưng chỉ mình bọn tớ đến thì có thưa người quá không? Hôm trước cậu có gọi điện kể cho tớ việc Lương Đông tặng quà cho cậu mà. Thế này đi, coi như đáp lễ, cậu mời cậu ấy đến ăn tối cùng chúng ta, có được không?”

“Lương Đông sao…”

Trịnh Lam có chút khó xử. Dù quả thực cô đã nhận quà của Lương Đông, nhưng nghĩ đến việc Lương Đông từng nói thích mình, Trịnh Lam vẫn là không tránh khỏi có chút ngại ngùng khi nghĩ đến việc phải đối mặt với người ta.

“Có tớ đi cùng cậu mà, đâu có gì phải căng thẳng đâu. Hơn nữa cậu bây giờ đã là cô gái độc thân hoàng kim rồi, ra ngoài hẹn hò với một vài anh chàng đẹp trai thì có gì là sai chứ? Cũng không sợ tên chồng cũ khó ưa kia bám đuôi làm khó dễ cậu.”

“Được rồi, tớ đồng ý là được rồi. Cậu cũng đâu cần mắng nhiếc Trác Diệu thậm tệ thế.”

Trịnh Lam mặc dù đang giở giọng quở trách Hải Ly, thế nhưng trên thực tế môi cô lại đang cong lên họa thành một nụ cười trên gương mặt thanh tú.

Trịnh Lam nhận ra, Hải Ly đối với Trác Diệu rất có thành kiến. Mỗi khi không có chuyện gì để nói, không biết là vô tình hay cố ý mà cô ấy đều sẽ đưa Trác Diệu ra làm chủ để bàn luận.

Tất nhiên mỗi lần nhắc đến anh, đều không phải là nói chuyện tốt đẹp gì. Căn bản đều là “nói xấu sau lưng” cả.

“Đáng đời anh ta. Cứ đợi đi, sau này cậu tìm được ý trung nhân rồi, để xem anh ta có vác chân lên cổ mà chạy không. Nhận định cậu phải khiến anh ta cảm thấy đau đớn như nhét cay vào sau mông sau khi dám đối xử không ra gì với cậu đấy. Nhất định phải trả đũa anh ta mấy vố thật đau, có biết không?”