Đông Chí Chưa Tới

Chương 37




“Anh ta điên rồi sao?”

Trịnh Lam mở cửa bước vào nhà, lưng cô dựa vào cánh cửa gỗ, trừng lớn mắt mà há miệng quát.

Lúc trước không phải anh tránh cô như tránh tà à? Bây giờ hai người đã ly hôn rồi, sao cô lại cảm thấy anh thay đổi một trăm tám mươi độ, cũng chẳng biết là trùng hợp hay cố ý mà cứ luôn lởn vởn trước mắt cô.

Khó khăn lắm Trịnh Lam mới dần dần ổn định hậu ly hôn để chuẩn bị bắt đầu cuộc sống mới. Vốn dĩ cô đã lên một kế hoạch thật tỉ mỉ, cách xa anh hết mức có thể, làm tất cả những gì mình muốn làm, sống một cuộc sống thật hạnh phúc. Nhưng bây giờ bước đầu tiên trong kế hoạch là cách xa anh mà đã không thực hiện được, vậy thì làm sao các bước tiếp theo có thể diễn ra đúng kế hoạch đây?

“Không lẽ mình phải chuyển nhà sao?”

Trịnh Lam cau chặt chân mày rồi đưa tay lên bóp trán. Không được! Ý kiến này không khả thi chút nào.



Hơn nữa cô cũng đâu có làm gì sai trái với Trác Diệu, cần gì phải sợ hãi khi nhìn thấy anh chứ?

Càng nghĩ đầu Trịnh Lam càng thấy đau. Những lúc trạng thái tinh thần đang không tỉnh táo, càng nghĩ nhiều e là chỉ càng khiến con người ta đưa ra nhiều quyết định ngu dốt trong vội vàng, cho nên Trịnh Lam quyết định tạm thời gác mọi chuyện qua một bên, nhanh chóng đi vào nhà tắm tẩy trang, tắm rửa làm sạch cơ thể rồi mới lên giường đi ngủ.

Đặt lưng xuống giường chưa đến năm phút đồng hồ cô đã lim dim thiếp đi. Lúc Trịnh Lam tỉnh lại cũng đã là sáu giờ sáng. Làm vệ sinh cá nhân xong, dọn dẹp lại phòng ốc cho sạch sẽ, đợi đến lúc cô đẩy cửa bước ra khỏi nhà để đi mua đồ ăn sáng cũng đã là sáu giờ ba mươi.

“Ôi.”

Cô vạn lần không ngờ tới việc vừa ra khỏi cửa đã đụng mặt Trác Diệu. Trịnh Lam đưa tay lên vuốt ngực, cảm thấy linh hồn nhỏ bé của cô đã sớm bị bóng dáng to con của anh dọa cho bay đi chỗ nào mất rồi.

“Giật mình cái gì?”

Trác Diệu nhíu mày nhìn biểu cảm của cô, sau đó liền xoay người đóng cửa nhà lại.

Trịnh Lam không có ý định trả lời câu hỏi của anh. Cô nhanh chóng sải bước đi về phía trước, cứ thế phớt lờ anh mà đi về phía thang máy.

Trịnh Lam bước nhanh đến mức cô cảm thấy hai chân quýu cả vào nhau, nhưng hiện tại cô cũng chẳng biết làm gì ngoài dùng tốc độ nhanh nhất của mình đi vào trong thang máy, điên cuồng nhấn nút đóng cửa thang máy lại.

Khoảng khắc hai cánh cửa chỉ còn cách nhau chừng ba xăng ti mét, một bàn tay to luồn qua khẽ hở ấy, thành công nới rộng cửa thang máy ra.



Khoảnh khắc Trác Diệu bước vào trong thang máy, Trịnh Lam cảm giác được vô cùng rõ ràng cơ thể mình có hơi căng cứng. Cô bày ra hành động giống như một con cua, bước từng bước sang ngang, nhanh chóng duy trì khoảng cách với Trác Diệu.

Một người đứng bên trái, một người đứng bên phải. Thang máy không lớn lắm, cho nên khoảng cách giữa hai người hiện tại cũng không tính là quá dài. Thế nhưng chỉ có Trịnh Lam mới hiểu được, sự xa cách hiện tại của hai người không đến từ khoảng cách địa lý. Cái xa gây cho người ta cảm giác hụt hẫng và khó chịu nhất vẫn là cách lòng.

“Đi nhanh như thế, là cố tình muốn nhốt tôi ngoài thang máy à? Cô hàng xóm à, cô cũng thật quá xấu tính rồi đấy.”

Chừng năm giây trôi qua, Trác Diệu chủ động cất tiếng nói. Trịnh Lam mím môi, kiên trì giữ vững lập trường dù cho có chết cũng không chịu mở miệng nói chuyện với anh, dồn sức lên ngón tay trỏ mà nhấn nút xuống tầng một.

Trác Diệu cũng không chịu thua, nhấn nút thang máy đến xuống tầng 5. Khi một tiếng “ting” vang lên báo hiệu đã đến tầng mong muốn, cửa thang chỉ mới hé ra được một chút Trác Diệu đã đổi nút bấm lên tầng bảy.

Thang máy đến tầng bảy, một tiếng “ting” lại vang lên. Trịnh Lam còn đang mừng thầm rốt cuộc cũng không cần ở chung trong một không gian chật hẹp thế này cùng anh nữa thì đột nhiên bên tai cô vang lên tiếng cười trầm thấp, kế tiếp, Trác Diệu lại vươn cánh tay dài ra mà nhấn nút xuống tầng hai.

Trịnh Lam bị sự tùy tiện của anh làm cho suýt thì không nhịn được mà mắng người. Anh tính đi lên đi xuống đến hết bốn mươi mấy tầng của tòa chung cư này à? Trác Diệu nghĩ mấy nút trên thang máy là để bấm cho vui?

Cảm giác Trịnh Lam đang trừng mắt nhìn mình, Trác Diệu chậm rãi thu tay về, hướng mắt nhìn cô rồi trầm giọng cất tiếng:

“Xin lỗi nhé, từ nãy đến giờ run tay bấm lộn nút. Tôi muốn xuống tầng một.”

“…”

Trịnh Lam cạn con mẹ nó lời!

Xuống tầng một? Muốn xuống tầng một mà nãy giờ vòng vo lên lên xuống xuống tận ba bốn tầng rồi? Người này là đang chơi cô có đúng không? Muốn cô say thang máy chết à?

“Chưa già đã yếu chân tay rồi nhỉ? Tôi thấy không chỉ tay mà mắt của anh cũng có vấn đề rồi đấy. Chữ số trên thang máy được in to như thế, chẳng lẽ anh nhìn đến ba lần cũng không nhìn ra được đâu là số một sao?”

Trịnh Lam ngứa ngáy ruột gan, không “khịa” anh một vài câu thì cô e là khó mà thỏa mãn.

Hừ! Cho anh đáng đời! Ai bảo anh là người cố tình khơi mào trước, muốn chơi cô.