Đông Chí Chưa Tới

Chương 48




“Hòn vọng thê gì chứ? Bọn tớ cũng đâu phải là gì của nhau đâu.”

Trịnh Lam bĩu môi nhìn Hải Ly rồi trầm giọng cất tiếng.

“Người ta tốt như thế, cậu còn do dự cái gì? Xem đi, thời buổi này đâu dễ kiếm ra một chàng trai thứ hai chung tình như Lương Đông? Người ta cảm nắng cậu từ thời cấp ba, bây giờ đã bao nhiêu năm trôi qua rồi vẫn chưa có bạn gái mới, vẫn còn đang cậu. Cậu không phải là thích con gái đấy chứ? Nếu không sao lại có thể phớt lờ một khối kim cương như thế?”

Hải Ly nói xong một tràng liền “A” lên một tiếng, sau đó đưa hai tay lên che ngực, bày ra dáng vẻ phòng vệ vô cùng, ánh mắt mang theo tia nghi hoặc, cất giọng nửa thật nửa đùa nói với Trịnh Lam:

“Không phải là cậu thích tớ đó chứ? Đừng nha, dù tớ coi trọng cậu, nhưng tớ có Đại Hòa rồi. Không nghĩ sẽ phản bội anh ấy để đến với cậu đâu.”

“Cậu dạo này xem nhiều phim truyền hình quá có đúng không? Sao có thể nghĩ ra mấy tình huống nhiệm màu như thế chứ?”

Trịnh Lam vừa nói dứt câu, hai cô gái liền cùng nhau bật cười thành tiếng. Hải Ly cùng Trịnh Lam tán gẫu thêm đôi ba câu nữa, sau đó ngáp ngắn ngáp dài, vươn vai một cái rồi nói:

“Trễ quá rồi, đi ngủ thôi. Ngày mai chúng ta cùng nhau đi dạo phố, sau đó đến một vài quán ăn ngon. Cậu còn nhớ dì Lưu thịt xiên nướng ở gần trường Đại Học của bọn mình không? Tớ thèm xiên gà ở đó muốn chết, ngày mai cậu phải cùng tớ đi đến đấy đấy, ăn không no không về.”

“Tuân lệnh.”

Bởi vì đã quyết định sẽ ra nước ngoài du học, cho nên tạm thời công việc ở công ty Trịnh Lam không làm nữa.

Tiếng Anh của cô khá tốt, cho nên Trịnh Lam chỉ đang làm một công việc biên dịch bán thời gian. Ngoài thời gian làm việc 5 tiếng một ngày, cô dự định khoảng thời gian trống còn lại sẽ tập trung vào học tiếng Nhật, sớm có được chứng chỉ bậc N3 để có thể sớm qua nước ngoài.

Có Hải Ly bên cạnh, tâm trạng Trịnh Lam đã tốt lên rất nhiều. Vì thế tối hôm nay cô ngủ đặc biệt ngon, thẳng tới bảy giờ sáng thì mới thức dậy.



Hải Ly có công việc tự do về mảng marketing, cho nên thời gian làm việc của cô ấy luôn rất linh động. Bình thường đều là tám giờ sáng mới miễn cưỡng tỉnh dậy, hôm nay bảy giờ đã nghe thấy tiếng lật chăn sột soạt của Trịnh Lam, cho nên tâm tình cô ấy rất không tình nguyện, hai mắt vẫn nhắm nghiền, chép miệng mà khàn giọng cất tiếng:

“Đã mấy giờ rồi? Sao cậu dậy sớm thế?”

Nói rồi qua tay loạn xạ tìm kiếm điện thoại. Thấy thời gian hiển thị trên màn hình chỉ mới bảy giờ sáng, lại kéo chăn lên trùm kín đầu mà ngủ tiếp.

“Cậu cứ ngủ tiếp đi. Tớ đi chuẩn bị bữa sáng.”

Trịnh Lam nói rồi xỏ chân vào dép lê mà bước xuống giường. Nói là chuẩn bị bữa sáng, nhưng nguyên liệu trong tủ lạnh đã sớm cạn kiệt, cho nên Trịnh Lam dù lười biếng ra khỏi nhà cũng không thể nào không đẩy cửa bước ra ngoài đi mua đồ ăn sáng được.

Cô nhịn một bữa thì không sao. Nhưng Hải Ly đang là thai phụ, lại còn vì lo lắng cho cô mà lặn lội đường xá xa xôi tới, cho nên Trịnh Lam không thể nào bạc đãi, đối xử qua loa với cô ấy được.

Đến tiệm mì quen thuộc của dì Lưu, mua hai bát mì vằn thắn gói đem về, Trịnh Lam nhanh chóng quay lại khu chung cư. Chỗ ở hiện tại của cô cách trường đại học khá xa, thời tiết hôm nay lại nắng nóng, có lẽ phải đợi đến buổi chiều cô cùng Hải Ly mới nên ra ngoài.

Thai phụ không chịu được những nơi nóng bức, điều này Trịnh Lam đã từng đọc trong sách dạy cách chăm sóc bà bầu.

Nhưng lúc trở về nhà lại có một chuyện ngoài dự liệu của cô. Lúc nãy lúc cô ra ngoài rõ ràng trước cửa không có gì cả, nhưng hiện tại lại có một túi giấy được treo trên tay nắm cửa nhà cô.

Chiếc túi giấy màu đen lấp lánh ánh nhũ, ở giữa chiếc túi còn được in một dòng chữ “capour les proches trông vô cùng bắt mắt.

Chuyên ngành đại học của Trịnh Lam là ngôn ngữ Anh, ngôn ngữ thứ hai tự chọn của cô là tiếng Pháp, cho nên cô hoàn toàn có thể đọc hiểu được dòng chữ kia là gì.

Dành cho người thân yêu.

“Ai gửi lộn đồ sao?”

Trịnh Lam đi đến trước cửa, vươn tay gỡ chiếc túi đang được treo trên tay nắm cửa xuống. Trịnh Lam có chút bối rối, không biết nên xử lý “vật lạ” này như thế nào. Nếu là gửi lộn, cô chẳng biết ai là người gửi để đem trả lại cho họ. Còn nếu thật sự là có người cố ý tặng cô, cô tạm thời vẫn chưa nghĩ ra ai là người đã bí mật gửi món quà này cho mình cả.

Nghiền ngẫm một lát, nếu có người tặng cô thật, vậy người chiếm khả năng cao nhất trong đầu cô bây giờ là Lương Đông.

Kể từ khi hai người gặp lại, Lương Đông luôn rất giỏi tạo ra bất ngờ cho Trịnh Lam, cho nên hoài nghi của cô không phải là không có căn cứ.

Trịnh Lam vừa nghĩ vừa xách theo túi quà kia đi vào nhà. Lúc cô đẩy cửa bước vào, Hải Ly đã ngồi chiễm chệ trên ghế sô pha cắn hạt dẻ cười vừa xem ti tvi.

“Ăn mì vằn thắn nhé?”



Trịnh Lam nói rồi sải bước chân đi đến ghế sô pha, động tác chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Hải Ly, mở hộp mỳ, tách đôi đũa tre ra đưa đến trước mặt Hải Ly.

“Cảm ơn nhé. Bảo bối vất vả rồi, sáng ra đã phải chạy ra ngoài mua đồ ăn cho tớ, tớ mà là đàn ông nhất định sẽ cưới cậu.”

“Vậy đợi kiếp sau đi.”

Trịnh Lam bật cười thành tiếng mà đáp lại Hải Ly. Hải Ly cũng không khách sáo, nhanh chóng gắp một đãu mì lên miệng. Ăn đến gắp mỳ thứ ba, rốt cuộc Hải Ly cũng để ý đến túi quà kia.

“Mẹ của tôi ơi. Trịnh Lam, cậu phát tài rồi à?”

Mắt Hải Ly sáng rực khi thấy logo hình chữ N và X lồng vào nhau được in ở mặt trước của chiếc túi giấy.

“Mua trang sức của NX, ra cậu là phú bà ngầm sao?”

Hải Ly nói rồi gác đôi đũa gỗ lên trên bát mì bằng giấy, dùng đôi mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc nhìn Trịnh Lam.

“NX… Đây là hãng trang sức nổi tiếng sao?”

Trịnh Lam không có sở thích sưu tâm ftrang sức, cô không quá quan tâm đến mấy thức như vàng, bạc, cho nên thật sự không có ấn tượng gì về cái tên này.

“Cậu không phải là người thời nguyên thủy đấy chứ? Không chỉ nổi tiếng đâu, mà còn là nổi tiếng về độ xa xỉ cơ. Cậu không biết họ chuyên sản xuất gì sao? Sản xuất trang sức được đính kim cương đấy.”

“Nói mau, là anh trai nào tặng cậu hả? Hào phóng như thế, không lẽ Lương Đông gửi nhẫn cầu hôn đến cho cậu rồi sao?”

Hải Ly nói rồi vươn tay nắm lấy túi quà kia, có được sự cho phép của Trịnh Lam thì mới lấy món đồ đang được đặt trong hộp ra xem thử.

Khi nhìn vào sợi dây chuyền lấp lánh đang được đặt trong chiếc hộp nhung màu xanh, Hải Ly khẽ nuốt nước bọt một cái. Khóe môi cô ấy giật giầy, hai tay run rẩy đóng nắp hộp lại, đặt hộp dây chuyền lên trên mặt bàn, sau đó không nói không rằng đột nhiên bổ nhào tới ôm lấy Trịnh Lam mà gào lên:

“Phú bà à, cậu mau bao nuôi tớ đi. Sợi dây này đủ để hai đứa “đỗ nghèo khỉ” bọn mình sống quãng đời còn lại mà không cần vác mặt đến công ty vào tám giờ sáng đấy.”

Có nói quá không?

Trịnh Lam cảm thấy thật khó tin, không phải chỉ là một sợi dây chuyền thôi sao, làm gì mà đáng giá đến mức ấy?



Hải Ly tất nhiên biết một cô gà mờ về xa xỉ phẩm như Trịnh Lam nhất định sẽ cảm thấy điều này rất không thuyết phục, cho nên trực tiếp dùng vốn hiểu biết rộng rãi của mình để giải thích cặn kẽ cho Trịnh Lam:

“Sợi dây chuyền được làm từ kim cương hồng, trên cả nước chỉ sản xuất 5 chiếc. Tớ nói giá của nó e là sẽ khiến cậu ngả ngữa. Cậu chỉ cần biết một ngày nào đó cậu trắng tay, cầm cố sợi dây chuyền này liền có thể vực dậy sống cuộc đời, không chỉ sống vui vẻ đến cuối đời mà bao nuôi thêm mấy cậu trai tơ trắng trẻo cũng không thành vấn đề.”

“Thật sự… Đắt giá đến thế sao?”

Trịnh Lam không ngờ tới món quà từ trên trời rơi xuống này lại có giá trị cao đến thế. Hải Ly càng được dịp hóng chuyện, hấp ta hấp tấp “lấy khẩu cung” của Trịnh Lam:

“Đúng, quả thực rất đắt giá. Cho nên ai là người đã tặng món quà này cho cậu thế? Lương Đông bấy lâu nay là vương tử cải trang thường dân sao?”

“Không phải Lương Đông tặng. Tớ không biết ai là người đã đặt nó trước cửa nhà tớ nữa.”

Đột nhiên Trịnh Lam cảm thấy thật áp lực, bây giờ cô thật không biết nên xử lý món đồ này thế nào. Nhận thì không được, đem ném đi cũng không xong.

“Đặt trước cửa nhà cậu thì là của cậu rồi.”

Hải Ly cười lưu manh nói.

“Nếu cậu thắc mắc, không phải trực tiếp gọi hỏi Lương Đông là biết được đáp án sao? Kỳ thực tớ nghĩ có khả năng cậu ấy là người đã gửi tặng đấy. Người ta là giám đốc bệnh viện lớn, còn kinh doanh bất động sản. Gần đây quà mà cậu nhận được cũng đều là do Lương Đông gửi tặng hết, vậy không phải Lương Đông là người chiếm khả năng cao nhất trong các đối tượng tình nghi sao?”

Những lời mà Hải Ly nói ra hoàn toàn chọc vào tim đen của Trịnh Lam. Cô nhanh chóng móc điện thoại trong túi ra, gửi cho Lương Đông một tin nhắn.

Dù rất xấu hổ khi đột nhiên tìm Lương Đông chất vấn một chuyện mà không biết có liên quan trực tiếp đến anh hay không, nhưng thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Trong đầu Trịnh Lam bây giờ chỉ nghĩ được đúng một chuyện, cần nhanh chóng trả lại món đồ này cho chủ nhân thật sự của nó. Cô không có lá gan cầm món đồ đắt tiền thế này đâu, chứ đừng nói gì đến việc sẽ dám đeo sợi dây này lên cổ.