Đông Chí Chưa Tới

Chương 73: Thôi Làm Hàng Xóm




“Anh quản tôi nhiều thế làm gì? Dù sao chúng ta cũng không liên quan đến nhau. Sau này anh đừng tùy tiện gửi đồ đến cho tôi nữa, tôi thấy rất phiền.”

Đồ lần này cũng đã nhận rồi, trả cũng không thể trả được nữa. Nhưng lần sau, cô nhất định sẽ không bị anh dắt mũi nữa đâu.

“Sao lại không liên quan?”

Thanh âm của Trác Diệu vẫn vô cùng nhẹ nhàng, có thể nhìn ra tâm trạng của anh không hề vì vài câu mắng nhiếc của cô mà xấu đi, tất nhiên cũng sẽ không tranh cãi lớn tiếng với cô làm gì.

“Theo đuổi con gái không phải đều cần sự kiên nhẫn sao? Anh sẽ không tặng những thứ đồ vô bổ không dùng được đâu, điểm này em có thể yên tâm.”

“Ý tôi không phải thế.”

Trịnh Lam không quan trọng anh tặng gì, nhưng hiện tại hai người không có quan hệ, bạn bè còn không phải, cô làm sao có thể vô duyên vô cớ nhận quà từ anh đây?

Trác Diệu đảo mắt nhìn qua đồng hồ treo tường, hiện tại đã là mười giờ tối. Anh nhớ lại những gì mình đã đọc được từ các bài viết trên mạng, mấy ngày nhạy cảm thế này càng tức giận cơn đau bụng sẽ càng tăng lên, cho nên liền vội vội vàng vàng thúc giục cô cúp máy:

“Không còn sớm nữa rồi, em uống nước đường đỏ xong thì đi ngủ đi. Anh không làm phiền em nữa, ngủ ngon.”

“Tôi cúp máy.”

Trịnh Lam không thể mở miệng nói câu “chúc ngủ ngon” lại với anh được. Cô lấy bình giữ nhiệt ra khỏi túi đựng, còn có mấy hộp bánh ngọt, đều là bánh của những thương hiệu nổi tiếng, còn có chocolate truffle mà Trịnh Lam thích nữa.

“Dì hai của tớ hôm nay gói nhiều sủi cảo nhân thịt heo lắm, còn có nhân hẹ và nhân tôm nữa. Cậu không thích ăn hẹ, nên tớ sẽ đem hai vị còn lại về cho cậu nhé. Ngủ ngon, sáng mai có đồ ngon ăn rồi.”

WeChat vang lên âm thanh có tin nhắn mới đến. Trịnh Lam nhận được tin nhắn của Hải Ly, gửi lại một sticker bàn tay tạo hình ok, sau đó tắt nguồn điện thoại, chui vào trong chăn, nhắm mắt dần dỗ bản thân mau đi vào giấc ngủ.

Nước đường đỏ trong bình giữ nhiệt lạnh dần, cho đến tận bảy giờ sáng hôm sau vẫn không có người dùng đến nó.

Trịnh Lam dậy muộn hơn thường ngày. Bảy giờ sáng cô mới rời giường, lúc từ nhà vệ sinh trở ra trùng hợp nhìn thấy Hải Ly đẩy cửa nhà bước vào, trên tay còn xách theo một chiếc túi đựng bằng giấy lớn.

“Mệt chết tớ rồi. Lâu lắm rồi mới dậy sớm thế này.”

Hải Ly nói rồi liền cầm theo túi giấy kia đi đến chỗ Trịnh Lam, dúi túi đồ vào tay cô rồi nói:

“Cậu tự túc nhé. Tớ mệt quá, phải vào phòng ngủ bù đây.”

Hải Ly là lo Trịnh Lam đợi mình mà bỏ bữa ăn sáng, cho nên mới gấp rút bắt xe về nhà lúc bảy giờ. Bình thường sớm nhất cũng phải tám giờ sáng cô mới rời giường, hôm nay sáu giờ ba mươi đã phải dậy, hiện tại hai mí mắt của Hải Ly đang đánh nhau, bên tai cô vang lên một giọng nói nhắc nhở cô: “Phải mau đi ngủ thôi, không là mày không chịu nổi mất.”

“Cảm ơn cậu.”

Trịnh Lam thấy Hải Ly thất thiểu đi vào phòng ngủ chính rồi đóng cửa lại, cô cũng không đứng ngây người ra nữa mà cầm theo túi đồ ăn đi vào phòng bếp.

Dì hai của Hải Ly xem ra rất cẩn thận. Bỏ riêng hai loại sủi cảo vào hai chiếc hộp nhựa, bên trên còn dán tờ giấy ghi chú phân loại hộp nào là nhân thịt heo, hộp nào là nhân hải sản. Tối qua Trịnh Lam không ăn nhiều lắm, cho nên hiện tại quả thật cô có chút đói bụng, bữa ăn sáng này cô cảm thấy rất ngon.

Chỉ hai ngày nữa là Đại Hòa sẽ từ Dung Thành trở về. Trịnh Lam mấy ngày nay có đăng bài tìm căn hộ, cũng đã liên lạc với bên môi giới nhưng chưa có được kết quả ưng ý.

Cô rầu rĩ không biết nên làm thế nào. Không thể cứ tá túc mãi ở nhà Hải Ly, Thiên Ân cũng không thể quay về, cô sợ đụng mặt Trác Diệu.

Dạo gần đây anh còn học được ở đâu ra cái trò đế tận nơi tìm người luôn rồi, khiến cô cảm thấy sợ phát khiếp.

Trịnh Lam rửa chén bát xong cũng là lúc Hải Ly bước từ phòng ngủ ra. Đã tỉnh dậy rồi, muốn nằm xuống ngủ lại cũng khó. Hải Ly nhăn nhó mặt mày nằm gục trên bàn ăn, vừa than vãn với Trịnh Lam:

“Mệt quá đi. Ngày mai tớ nhất định phải ngủ đến mười hai giờ trưa mới dậy, để bù lại cho mấy tiếng bị thiếu hụt hôm nay.”

“Không phải mọi người đều nói bà bầu nên đi lại nhiều để dễ sinh đẻ hơn sao? Tớ thấy cậu đó, như con heo con vậy.”

Trịnh Lam vừa úp bát lên kệ vừa cười cười đốit hoại với Hải Ly. Hải Ly ngồi thẳng dậy, vuốt ve cái bụng đã nhô cao của mình rồi nói:

“Thật ra nghĩ tới cảnh sinh con tớ vẫn còn thấy sợ. Cậu không biết lúc tớ nhìn chị họ của tớ sinh con đầu lòng, tiếng hét của chị ấy nghe thê thảm thế nào đâu. Đấy là lần đầu tiên trong đời tớ nghe một người la to đến thế đây. Chắc hẳn với rất đau.”

“Cũng không đến nỗi nào. Chắc chỉ đau cỡ cùng lúc bẻ gãy hết xương sườn của cậu ra thôi.”

Trịnh Lam đơn giản là đem những kiến thức mình đã đọc được trên internet ra, không những không khiến Hải Ly bớt sợ đi chút nào mà trái lại còn khiến cô ấy càng rơi vào hoảng loạn.

Đây là kiểu an ủi bạn bè gì vậy chứ?

“Dọa chết tớ luôn rồi.”

Hải Ly nói rồi đưa tay lên vuốt ngực tự trấn an mình. Tuy là mẹ bầu, nhưng Hải Ly mấy tháng qua thành thật mà nói không dám xem qua một video nào về quá trình sinh nở mà bạn bè và người thân gửi đến cả. Quan điểm của cô chính là mắt không thấy, tim không đau. Lần đầu mang thai, Hải Ly vô cùng bỡ ngỡ, cái gì cũng không biết. Ngay cả chế độ dinh dưỡng và bữa ăn hằng ngày cũng là Đại Hòa tự tìm hiểu rồi cân đối cho cô, nếu không Hải Ly không nghĩ cũng biết bản thân mình nếu không có ông xã ở bên hẳn sẽ chật vật lắm.

“Không phải lạ dọa dẫm. Đây là nói ra sự thật trước, để cậu có thời gian chuẩn bị tinh thần trước khi “lên thớt”.

Trịnh Lam nói rồi mở tủ lạnh ra, rót một cốc sữa hạt đầy đem đến đặt trước mặt Hải Ly.

“Tớ cũng không phải là cá. Cùng lắm… Không sinh thường được thì sinh mổ thôi.”

Thể lực của Hải Ly thật ra không tốt lắm. Ban đầu Đại Hòa có ý định hai người sẽ không sinh con, luôn cẩn thận dùng đủ biện pháp tránh thai khi quan hệ. Nhưng là phụ nữ, có ai không thích niềm vui nuôi dưỡng con cái, cho nên cô đã cố ý phá hỏng biện pháp ngừa thai. Đến khi Đại Hòa phát hiện em bé cũng đã được hai tháng rồi, không thể làm gì khác ngoài cẩn thận chăm nom vợ mình được.

“Không cần lo lắng. Khoa học phát triển, cậu và em bé nhất định sẽ không sao.”

Trịnh Lam ngồi xuống bên cạnh an ủi Hải Ly. Lúc này, điện thoại cô lại reo lên, là Trần Nhu Nhu gọi điện tới.

“Chị Trần sao? Chị ấy gọi điện cho cậu làm gì thế?”

Hải Ly vừa nghe thấy tiếng chuông điện thoại liền quay đầu nhìn qua, trùng hợp thấy được cái tên đang hiển thị trên màn hình. Trước khi dọn đi Trịnh Lam cũng đã nói chuyện sẽ chuyển nhà với chị ấy, cho nên hiện tại Trần Nhu Nhu chủ động liên lạc là vì chuyện gì đây?

Trịnh Lam không trả lời Trần Nhu Nhu mà trực tiếp nhấn nút nhận cuộc gọi.

Rất nhanh ở đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói quen tai của chị Trần:

“Chào buổi sáng, Trịnh Lam.”

“Chị Trần, chào buổi sáng.”

Trịnh Lam lịch sự giao tiếp, sau đó mới bắt đầu đặt câu hỏi:

“Có chuyện gì thế ạ? Hiếm khi chị chủ động liên lạc với em.”

“Là thế này, chị gọi điện là để thông báo với em một tiếng. Trác Diệu mấy hôm nay không về chỗ chị rồi. Sáng sớm hôm cậu ấy gọi điện gặp chị, em đoán được cậu ấy nói gì không?”

“Anh ấy gọi cho chị sao?”

Trong trí nhớ của Trịnh Lam, Trác Diệu rất ít khi chủ động liên lạc với người khác, đặc biệt là với những người không có quan hệ thân thiết với anh thì lại càng khó tin.

“Ừ, cậu ấy nhờ chị chuyển lời em không cần tìm căn hộ mới nữa. Trác Diệu nói thời gian tới cậu ta sẽ không quay về Thiên Ân, tránh làm em khó xử.”

Trần Nhu Nhu nghe Trác Diệu nói chuyện, quả thật shock đến mức suýt thì đánh rơi điện thoại trên tay xuống. Mắt mù mới không thấy Trác Diệu là cố tình chuyển đến chung cư Thiên Ân để theo đuổi Trịnh Lam. Bằng không một người lái xe Land Rover như anh, làm sao có thể sống ở căn chung cư tầm trung của Trần Nhu Nhu, còn cố tình tặng quà lấy lòng Trịnh Lam, hại con gái người ta chạy mất dép chứ?

Trần Nhu Nhu còn cho Trác Diệu sẽ kiên trì đeo bám, ai ngờ bỏ cuộc nhanh như thế, khiến cô ấy cảm thấy có chút khó tin. Đây là chưa lâm trận đã bỏ cuộc rồi? Ý chí yêu đương của người trẻ thời nay thật quá kém.

“Anh ấy thật sự nói với chị như thế sao?”

Trịnh Lam trố mắt ngạc nhiên. Không phải hôm qua anh còn tìm đến tận cổng nhà Hải Ly để gặp cô sao? Xét về khoảng cách địa lý, nếu anh tiếp tục ở Thiên Ân, anh và cô là hàng xóm cách vách, chỉ cách nhau có một bức tường, không phải anh sẽ quá thuận tiện để làm mấy chuyện như “tích cực theo đuổi” mà gần đây Trác Diệu vẫn luôn miệng nói với cô hả? Bây giờ sao đột ngột lại làm một cú quay xe không báo trước thế?

“Thật sự. Chị nói này, không phải em lạnh lùng quá, dọa con trai nhà người ta chạy mất dép rồi đấy chứ? Chị thấy chàng trai này hoàn cảnh không tồi, còn cao ráo đẹp trai. Em… Có thể cân nhắc.”

Trần Nhu Nhu là người ngoài cuộc, không biết Trịnh Lam đã trải qua những gì. Cô ấy cũng chỉ đơn giản là dựa vào tiêu chuẩn lựa một người bạn trai tốt của đại đa số mọi người mà đưa ra lời khuyên cho Trịnh Lam.

Nhưng tất nhiên, Trịnh Lam sẽ không đồng ý với lời gợi ý này.