Đông Cung Chi Chủ

Chương 112




“Hoàng hậu nương nương, việc này liên quan đến xã tắc!”

Đứa bé trong lòng bất an giật mình, Thượng Quan Mẫn Hoa nhẹ nhàng vỗ về, nâng mắt phượng nhìn xuống kẻ ngu xuẩn vừa nói, hơi thở nhu hòa, giọng nói lãnh đạm: “Bệ hạ làm chuyện gì cũng tất có chừng mực, các ngươi không có quyền cũng không được phán xét. Giải tán đi.”

Nàng ôm con đi dạo một vòng trong hoa viên, cuối cũng vẫn quyết định cứu nam tử bị tai bay vạ gió kia. Trong lúc suy nghĩ, nàng nói với người ở phía sau: “Đi hồi bẩm thánh thượng, Tuyên Sở này - bản cung muốn!”

Lã Minh Vọng thở hổn hển một hơi thật mạnh rồi tích cực hăm hở tuân mệnh, chạy như bay đi ngăn cản người.

Chỉ chốc lát sau, Lã Minh Vọng dẫn một nam tử đã bị lột áo giáp cũng như tước bỏ chức quan đi vào Vĩnh Lạc Cung. Lã Minh Vọng mang vẻ mặt chờ mong, dùng ánh mắt thúc giục ý bảo Tuyên Sở dập đầu tạ ơn với hoàng hậu. Tuyên Sở mặc một thân áo tù nhiễm máu, quỳ gối trước mặt Thượng Quan Mẫn Hoa, hai mắt sáng ngời hữu thần, giấu không được cảm xúc trong người, hắn hỏi: “Tuyên mỗ đã từng đắc tội hoàng hậu nương nương rồi sao?”

Lã Minh Vọng hít mạnh một hơi, sắc mặt hắn đột biến như là nghĩ đến chuyện cũ không hay ho gì đó ngày trước. Thượng Quan Mẫn Hoa cong khóe môi cười cười: “Cũng may Tuyên tướng quân không phải kẻ ngu dốt, bản cung ấy à, trời sinh đã thù dai!”

Nghe được tiếng cười khẽ của nàng, Tuyên Sở hơi gục đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Tình thế ngày đó cũng là bất đắc di, vạn mong nương nương thứ lỗi!”

Thượng Quan Mẫn Hoa khẽ vuốt cánh môi, cười tủm tỉm đáp: “A, chuyện đó hả, Tuyên tướng quân không đề cập đến thì bản cung có lẽ cũng quên mất rồi ấy chứ!”

Sắc mặt Tuyên Sở chợt biến, nếu không phải lần khinh bạc trêu đùa đó thì là chuyện gì chứ? Thượng Quan Mẫn Hoa “tốt bụng” đề điểm hắn: “Chuyện xưa ở trước Yến Môn Quan!”

“Đó là chức trách của hạ quan!” Tuyên Sở nghiến răng nghiến lợi trả lời, chuyện từ hồi còn thiếu niên rồi, mệt nữ nhân xinh đẹp như hoa tâm tư giả dối này còn nhớ kỹ!

“Cho nên, ta chẳng phải không làm khó dễ gì trung thần này nhà anh còn gì?”

Thượng Quan Mẫn Hoa tự nhận mình đối xử với hắn đã vô cùng phúc hậu rồi, đâu thèm để ý đến bộ dạng tức giận đến run rẩy toàn thân của Tuyên Sở chứ? Lã Minh Vọng nơm nớp đè chặt lại hắn, nhẹ giọng dặn dò: Bình tĩnh, phải hết sức bình tĩnh!

Sau một lúc lâu. Tuyên Sở ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn nữ chủ nhân đứng giữa cung điện. Hắn nói: “Ai nấy đều nói, thất hoàng tử phi mặc dù tuổi trẻ, vào hoàn cảnh đó còn cùng đương kim thánh thượng tình đầu ý hợp, rơi vào nguy cảnh còn không tiếc bôn ba nghìn dặm, dùng trí chạy tới Yến Môn Quan cứu người âu yếm. Tuyên mỗ cũng có nghe phong thanh việc này, ngày đó còn vì mình hiểu lầm hoàng hậu nương nương mà tự chặt đứt ba đoạn kinh mạch!”

Thượng Quan Mẫn Hoa nhẹ nhàng liếc hắn một cái, trong lời nói mang hung thần: “Anh lại không biết ngày đó anh tận trung tận trách đã mang đến bao nhiêu tai họa cho bổn cung đâu!”

Tuyên Sở cùng Lã Minh Vọng không khỏi run run, đằng sau bí mật hoàng gia toàn là máu và lệ.

Đột nhiên bên ngoài cung vang lên tiếng ồn ào xôn xao, trưởng công chúa Chu Thừa Giản không để ý đến sự ngăn cản của cung nữ, chửi ầm lên: “Tuyên Sở, anh lăn ra đây cho bổn công chúa!” “Thượng Quan Mẫn Hoa! Đồ lẳng lơ đê tiện nhà cô, dám cướp nam nhân với bổn công chúa, cô có biết xấu hổ không hả?” “Tuyên Sở! Tuyên Sở! Sở lang…”

Vẻ mặt Tuyên Sở thoáng có nhúc nhích, Lã Minh Vọng bất an. Thượng Quan Mẫn Hoa bưng lên một chén trà che khuất vẻ tươi cười châm chọc trên khóe môi: “Đi đi!”

Hai người lui ra. Bên ngoài cung, trưởng công chúa nhìn thấy Tuyên Sở, mừng phát khóc, đang muốn nhào đến ôm chặt tình nhân để tìm kiếm an ủi thì thấy Tuyên Sở tránh ra hai bước, né cái ôm của trưởng công chúa rồi cúi đầu nói: “May mắn hoàng hậu không chê, Tuyên mỗ đại nạn không chết, tuân lệnh ở lại Vĩnh Lạc Cung bảo vệ trưởng hoàng tử!”

“Có phải nó ép chàng không? Chàng nói đi, bản công chúa không sợ nó!”

“Tạ ơn công chúa quá yêu, nay Tuyên mỗ mang tội trong người, công chúa xin hãy tìm người khác xứng đáng hơn đi!”Đối mặt Chu Thừa Giản đang thương tâm muốn chết, Tuyên Sở chỉ lạnh lùng cứng rắn mà trả lời, ngày đó trưởng công chúa cũng không thế cứu hắn từ tay Khánh Đức Đế, chuyện này đã là kết cục đã định!

“Không! Ta không tin. Ta phải đi hỏi hoàng đệ, vì sao lại đối xử với ta như vậy!”

Trưởng công chúa đến chỗ Khánh Đức Đế náo loạn một thời gian rất dài. Tuyên Sở cuối cùng vẫn được khôi phục chức vụ cũ, lấy thân phận được tha lỗi mà canh giữ trong Vĩnh Lạc Cung.

Nữ nhân một khi đã dây dưa mè nheo thì có dọa chém dọa giết cũng ngăn không nổi. Chu Thừa Hi đến Vĩnh Lạc Cung hỏi đối sách, Thượng Quan Mẫn Hoa ngồi bên nôi, thỉnh thoảng lại trêu đùa tiểu bảo bối đã biết cười khanh khách.

“Trẫm đang nói chuyện với cô, cô có nghe không thế hả?”

“Rống lớn tiếng như thế làm gì? Dọa con ta rồi!”

Chu Thừa Hi hận nghiến răng nghiến lợi vẫn phải nhẫn nại chờ Thượng Quan Mẫn Hoa thỏa mãn thân tình mẫu tử xong mới hỏi lại chuyện của trưởng công chúa nên xử lý thế nào.

Thượng Quan Mẫn Hoa kì quái hỏi lại: “Bệ hạ, chuyện này hoàn toàn là quyết định của bản thân ngài, không thèm thương lượng với bất cứ ai. Thiếp đã gánh thay bệ hạ cái tội chia uyên rẽ thúy, bổng đả uyên ương rồi, còn phải chùi đít hộ bệ hạ nữa à?”

Sắc mặt Chu Thừa Hi lúc đỏ lúc đen thay đổi không ngừng, hằm hằm trả lời: “Trẫm nào biết A Giản lại không hiểu chuyện như vậy, đã không giúp gì cho Tân Chính, còn làm đủ mọi chuyện cản trở! Hừ! Cũng không ngẫm lại nếu nàng gả đến Tuyên thị Kế Châu, hoàng mệnh của trẫm còn không phải thành một đống giấy lộn!”

“Nhi nữ tình trường thôi, bệ hạ xin hãy bớt giận!” Thượng Quan Mẫn Hoa ngoài cười nhưng trong không cười đưa cho hắn một ly nước lạnh, nàng cũng chẳng tỏ tí thành ý nào, rõ ràng đang chế giễu.

Chu Thừa Hi cũng nhìn ra được nàng đang trêu đùa hắn, oán giận đập bay ly trà nói: “Nhi nữ tình trường? Hừ, đang ở nhà đế vương nàng ta tốt nhất quên ngay mấy thứ vớ vẩn đó đi cho trẫm!”

Thượng Quan Mẫn Hoa nhìn ly trà kia với vẻ luyến tiếc, trả lời không mặn không nhạt: “Bệ hạ, nếu trong lòng ngài đều hiểu được thì làm gì còn phải đến chỗ thiếp phát hỏa chứ? Thưởng cho công chúa mấy tên trai lơ tuấn tú, chỉ cần một thời gian nữa là nàng sẽ không còn nhớ kỹ có một chuyện như vậy nữa đâu!”

“Thế còn Tuyên Sở thì sao?” Chu Thừa Hi có chút khó xử: “Trẫm giam cầm hắn ở chỗ này là bạc đãi hắn!”

Thượng Quan Mẫn Hoa nhịn không được mà cười to. Chu Thừa Hi thẹn quá thành giận, hỏi nàng vì sao lại cười. Thượng Quan Mẫn Hoa nhịn cười nói: “Bệ hạ vừa bảo không tin tưởng sự trung thành của Tuyên gia, còn quản Tuyên sở làm gì?”

“Bậy bạ! Trẫm tuyệt đối tín nhiệm Tuyên Sở, nếu không cũng sẽ không đưa người đến chỗ hoàng hậu!” Chu Thừa Hi ra sức quát. Đơn giản hiện tại hắn là hoàng đế, hắn có thể tín nhiệm một người, nhưng không thể tin tưởng gia tộc sau lưng kẻ đó. Tuyên thị Kế Châu ở địa phương, nếu thông gia với hoàng gia - cưới trưởng công chúa về - chuyện này là phúc hay là họa thật sự khó liệu.

Đứa nhỏ trong nôi oa một tiếng khóc lên, Thượng Quan Mẫn Hoa có chút tức giận, mắng rồi đuổi hắn ra ngoài: “Có chuyện thì từ từ nói, rống cái gì mà rống. Đi tâm sự với Tuyên tướng quân của anh đi, đứng tới phiền ta!”

Nhìn Tuyên Sở đứng bên cạnh cột trụ không nói gì, Chu Thừa Hi mang vẻ mặt hờ hững thản nhiên hỏi: “Ngươi nghe được hết chưa?”

“Rồi ạ!” Tuyên Sở không hành lễ, hắn trả lời: “Bệ hạ, ngài có một hoàng hậu tốt!”

“Hoàng hậu luôn coi trẫm như tiểu hài tử mà lừa gạt!”

“Bệ hạ, giữa thần cùng hoàng hậu thực sự chưa từng xảy ra chuyện gì cả!”

Vừa nói đến đây, Chu Thừa Hi lập tức đen mặc, trong cặp mắt lóe lên thứ ánh sáng lạnh lẽo, mấy lần muốn tiêu diệt đối phương.