Đông Cung Chi Chủ

Chương 143




Dịch giả: Vivian Nhinhi

Ngoài thành Trú Mã Than còn có thể ngửi thấy mùi khói thuốc súng, trong thành, ngã tư đường rộng mở, sạch sẽ, nhìn không ra rằng một cơn lửa giận của Thượng Quan Mẫn Hoa có thể làm cho Mạc tộc Bắc Mạc cúi đầu, ở Cát Mạc Vương Đình lấy kỵ binh du mục làm sở trường kia, ai cũng không thể tưởng được còn có một loại vũ khí có thể khiến bọn họ không cách nào đối mặt như vậy.

Cát Mạc Vương đích thân tới Trú Mã Than, nói theo kiểu nhi nữ tình trường thì đó là Vũ Cát Mạc tương tư Thượng Quan Mẫn Hoa sâu đến xương cốt, khó bỏ khó quên, nói theo kiểu quốc gia đại sự thì hắn tới đây là vì an nguy của Cát Mạc Vương Đình, vì hơn mười vạn dân du mục của Mạc tộc Bắc Mạc. Nếu không thể đồng sở hữu loại vũ khí này, ít nhất cũng phải đạt thành hiệp nghị, Đại Chu không thể tùy ý sử dụng loại vũ khí có tính sát thương trên quy mô lớn như vậy.

Đồng thời, Cát Mạc Vương dẫn theo phụ tá của hắn đang trao đổi về vấn đề bồi thường với quân thần Đại Chu, không gì khác ngoài vàng bạc cần thiết nhất, Cát Mạc Vương còn muốn sáu phần tiền lãi từ toàn bộ quan thị hàng năm, còn có quyền quản lý quan thị nữa.

Đây là tin tức đàm phán đến từ tiền phương, Thường Tĩnh cử người đến hỏi Thượng Quan Mẫn Hoa là rốt cục một bước cũng không nhường, hay là nhả ra một chút ích lợi, đổi lấy cơ hội cực tốt.

Thượng Quan Mẫn Hoa còn chưa kịp đun nước xông xua uế khí cho con, cảm ơn thần phật khắp trời đất đã đưa Chu Quảng Hoằng về bên nàng. Nghe xong câu hỏi của người vừa tới, nàng dừng động tác quạt lại, tựa tiếu phi tiếu liếc người nọ một cái. “Việc này do thánh thượng làm chủ.”

“Nương nương, phụ trách đàm phán lần này chính là Tả tướng của triều đình đấy!” Tả Tướng còn là huynh đệ nhà mẹ để của Tả Khuynh Thành, nghe nói bởi vì Tả Khuynh Thành cực kì được sủng ái nên mới được đôn lên chức vị cao như vậy.

Người này họ Sài, cũng là tâm phúc của Thường Tĩnh, việc này cũng chỉ ra một tầng lo lắng khác của Thường Tĩnh, người này ngày xưa cũng từng có chút giao tình với Thượng Quan Mẫn Hoa, hoặc là nói trực tiếp một chút, là bắt đầu phải tranh quyền đoạt lợi, ngay từ lúc hoàng cung phái người tới Trú Mã Than này rồi. Thường Tĩnh đã được tính vào phái của Thượng Quan Mẫn Hoa, mà Thượng Quan Mẫn Hoa chung quy cũng phải về cung, hắn là muốn tranh thủ quyền lợi cho chủ tử của mình đó thôi.

Đây là đạo lý “ngồi trên cùng một chiếc thuyền”.

“Ngươi về đáp Thường đại nhân là, chuyện này cần ta cân nhắc chút đã.” Thượng Quan Mẫn Hoa nghĩ một lát, cho ra một cái đáp án không rõ ràng lắm như vậy.

Đợi khách đi rồi. Chu Quảng Hoằng ôm bát canh, miệng nhét đầy mì sợi. Nó mở cặp mắt đen láy nhìn mẫu thân vẫn cười nhẹ nhàng, miệng nhồm nhoàm hỏi: “Mẹ, Sài thúc thúc cũng không thích cái dì mà lúc cười mặt như bó mì đấy ạ?”

Thượng Quan Mẫn Hoa sờ sờ đầu nó, dặn dò: “Lúc miệng đang ngậm đồ ăn không được nói chuyện.”

Chu Quảng Hoằng ực ực một tiếng nuốt hết mì vào bụng, lại uống thêm một ngụm canh to, nhận lấy khăn tay từ mẫu thân lau khô miệng rồi mới nắm lấy tay mẫu thân, mắt to trừng lên: “Mẹ, con không thích cái dì mặt mì sợi đấy!”

Thượng Quan Mẫn Hoa khẽ cười, hỏi: “Kể thử nguyên nhân mẹ nghe xem nào?”

“Bà ta lấy Thành Thành ra uy hiếp mẹ, vô sỉ, làm vợ bé của cha còn đến trước mặt mẹ diễu võ dương oai, không tuân thủ bổn phận, dùng hương phấn lung tung, thiếu thẩm mỹ, ở Trú Mã Than mà lại thì thà thì thầm, nhìn không rõ tình thế cho lắm, đầu óc không phát triển…”

Thượng Quan Mẫn Hoa cười đến không ngừng lại được, ôm con lên đùi, vui vẻ giáo dục con: “Chưa được nhận tin tình báo xác thực, còn chưa phân tích toàn diện, không được lấy thành kiến cá nhân ra kết luận chủ quan!”

Chu Quảng Hoằng nhăn mặt. Suy nghĩ thật lâu mới hỏi: “Mẹ, mẹ nói đúng. Có thể sống ở cái nơi như hoàng cung kia thì ai cũng không đơn giản cả, về sau con sẽ chú ý. Nhưng mà, con nghĩ mãi không ra, vì sao phụ thân lợi hại như vậy, mà tuyển vợ bé lại kém cỏi thế?”

Thượng Quan Mẫn Hoa không nói gì, Chu Thừa Hi chọn loại nữ nhân gì, nàng nào biết chính xác đâu? Có điều là đế vương gia chưa bao giờ thiếu nữ nhân, cho dù hắn không cần thì người dưới cũng sẽ dùng đủ loại cách đưa lên giường hắn.

“Mẹ, phụ thân thật là lợi hại, Tiểu Xuân sư phụ an bài nhiều người như vậy, cha cứ xông thẳng vào, ngay cả trận tên cũng không sợ, mang Thành Thành đi.” Tiểu hài tử khen phụ thân võ công cao cường không dứt miệng, đáy mắt có nỗi khát vọng rất sâu, Khánh Đức đế mà đúng là phụ thân nó thì tốt lắm.

Thượng Quan Mẫn Hoa thấy lòng đau xót, ôm lấy mặt con hỏi: “Thành Thành, có muốn ở cùng một chỗ với phụ hoàng không?”

“Muốn ạ!” Chu Quảng Hoằng đáp không cần nghĩ ngợi gì, đáp án đó là ý nguyện thật sự nơi đáy lòng nó. Thượng Quan Mẫn Hoa thực đau lòng, con luôn không thể rời phụ thân… Lại nghe thấy Chu Quảng Hoằng đổi ý: “Mẹ, con không cần cha, con chỉ cần mẹ là đủ rồi.”

Hỏi nó nguyên nhân, Chu Quảng Hoằng lại bướng bỉnh không nói lời nào. Thượng Quan Mẫn Hoa kiên nhẫn dỗ nó, thằng bé rõ ràng sùng bái phụ thân anh dũng vô địch như vậy, làm sao có thể thay đổi nhanh bất thường như vậy được?

“Con không muốn mẹ ngủ cùng phụ thân, mẹ là của một mình Thành Thành!”

Thượng Quan Mẫn Hoa ngây người, là do nàng quá thân cận với Thành Thành sao? Nhưng là, để bồi dưỡng ý thức độc lập của con, từ lúc con năm tuổi đã tách phòng rồi.

Nàng đột nhiên nghĩ đến cái đêm Chu Quảng Hoằng vô cớ mất tích kia, ám vệ đều không nghe thấy động tĩnh. Chẳng lẽ là Thành Thành tự nguyện theo kẻ địch đi? Nàng cơ bản không muốn để thằng bé nhớ lại ác mộng bị bắt cóc, cho nên không hỏi quá cặn kẽ, nay xem ra, trong chuyện này còn có gì đó mà nàng không biết.

Nàng hỏi Chu Quảng Hoằng đêm đó rốt cuộc là ai đưa nó đi. Thằng bé hơi rúm ró lại, nhưng vẫn thành thật, nhỏ giọng kể là khi đó nó đang tức giận, Lã Minh Vọng ôm nó đi, mẫu thân lại không nói gì với nó, nó nghĩ mẫu thân mình chỉ cần phụ thân mà không hề yêu thương nó, đêm đó liền theo Tiểu Xuân sư phụ đi Yến Môn Quan chơi, để mẫu thân sốt ruột vì nó một chút.

Còn nói đến khi bọn họ chơi ở Yến Môn Quan gặp phải người của Tần Quan Nguyệt, đối phương hỏi nó rất nhiều vấn đề, đều bị nó tránh đi. Sau đó, phụ hoàng nó đến Yến Môn Quan, ngay giữa đêm, bảo nó trở về gặp mẫu thân.

Kể xong tất cả, Chu Quảng Hoằng trừng mắt đầy nước mắt, khẩn cầu mẫu thân: “Mẹ, chúng ta không cần phụ thân hung hãn kia, chúng ta vẫn giống như trước đây. Mẹ đồng ý với Thành Thành đi? Con không bao giờ cần cha nữa.”

Thì ra nguyên nhân là ở đây, lòng Thượng Quan Mẫn Hoa cũng lạnh đi một nửa. Vô luận nàng cẩn thận thế nào, đứa bé lớn lên trong gia đình không có cha vẫn thiếu đi cảm giác an toàn.

Nàng ôm con cẩn thận nghĩ đến nghĩ đi, không thể không chỉnh đốn lại suy nghĩ này được.

Hiện tại Chu Quảng Hoằng còn nhỏ, loại tư tưởng độc chiếm mẫu thân này vẫn còn có cơ hội sửa lại cho đúng. Ngay lập tức, trong lòng nàng đã có quyết định. Để Chu Quảng Hoằng đi xuống khỏi đầu gối nàng, sắc mặt nàng lạnh xuống hỏi: “Biết mình sai ở đâu chưa?”

Chu Quảng Hoằng thật bướng bỉnh, cắn môi trừng cặp mắt to, nhưng không nói lời nào.

Thượng Quan Mẫn Hoa nhìn nó, cũng không thỏa hiệp: “Quay về phòng mình suy nghĩ, khi nào biết sai rồi thì quay lại gặp mẹ!”

Chu Quảng Hoằng thấy mẫu thân muốn phạt nó thật, khuôn mặt nhỏ nhắn đanh lại, bịch bịch chạy về phòng, cơm trưa, cơm tối cũng không ra khỏi phòng, bắt đầu dỗi mẹ. Trước kia, Thượng Quan Mẫn Hoa đều đi an ủi nó, giảng giải đạo lý này nọ; mà giờ, Thượng Quan Mẫn Hoa là mặc kệ hắn, thậm chí còn vui vẻ ở bên Chu Thừa Hi.

Lúc cơm chiều, Chu Thừa Hi buông bỏ chuyện ngoài quan thị đến chỗ Thượng Quan Mẫn Hoa, trong mắt hắn nhìn không thấy những người khác. Thấy mọi lời nói cử chỉ của Thượng Quan Mẫn Hoa đều ôn nhu nhẹ nhàng, vẻ nghi hoặc trên mặt chợt lóe rồi biến mất, liền mặt mày hớn hở hưởng thụ sự phục vụ đầy nhu tình của đối phương.

Tới bữa, Thượng Quan Mẫn Hoa càng không ngừng mời rượu, vẻ mặt nàng cực bình tĩnh, nhưng tình ý chân thành, trong lòng nàng quả thực là cảm kích Chu Thừa Hi đi tìm con nàng về.

“Tửu lượng cao minh!” Nàng lại rót đầy một ly. Chu Thừa Hi mặt không đổi sắc uống cạn lại nói: “Trẫm ngàn chén không say, hoàng hậu có việc nói thẳng đi.”

Thượng Quan Mẫn Hoa buông bầu rượu, do dự không nói. Chu Thừa Hi nghĩ nàng là do chuyện đàm phán mà lo lắng, tùy tay chọn mấy miếng thịt ăn mấy ngụm lại nói: “Quan thị biên cảnh là tâm huyết của hoàng hậu, trẫm sẽ không nhượng bộ!”

Hắn còn nói, người sáng suốt đều nhìn ra toan tính của Cát Mạc Vương, mượn đường quan thị đi thăm dò tin tức tình báo.

“Hừ, đầu óc của lão tình nhân nhà cô đúng là không tốt lắm.” Chu Thừa Hi tự rót tự uống, trong miệng chê bai Cát Mạc Vương: “Đừng nói trẫm không cho hắn nhúng tay vào chuyện cơ mật về hồng y đại pháo, ngay cả hoàng hậu cô cũng tuyệt đối sẽ không buông tay!”

Thượng Quan Mẫn Hoa thu lại tâm tư lo lắng vì con, xốc tay áo lên nhận lấy bầu rượu trong tay Chu Thừa Hi, nghiêm mặt nói: “Nghe nói Tả tướng thúc giục bệ hạ sớm ngày về kinh?”

Lấy một cớ như vậy, Tả tướng cầm đầu đoàn đàm phán chủ lực nhả ra tiền lãi của quan thị vùng biên cảnh, cũng nhượng lại một phần tư quyền quản lý, nhanh chóng chấm dứt đàm phán bồi thường, để Khánh Đức đế hồi kinh, xóa bỏ lời đồn đãi bất lợi, ổn định cục diện chính trị. Hắn đây là trong sáng ngoài tối đều muốn tước bỏ quyền của Thượng Quan hoàng hậu, đả kích thế lực của nàng.

Sắc mặt Chu Thừa Hi không thay đổi: “Lấy đạo làm thần mà suy nghĩ thì hắn đúng mực, không sai.”

Thượng Quan Mẫn Hoa nâng chén rượu, mắt nhìn ánh nến hỏi: “Nếu ta không trở về cung, anh liền bỏ qua thành Trú Mã Than này, phải không?”

“Ha, nói chuyện với cô đúng là thống khoái!” Chu Thừa Hi rất sảng khoải mà tung điểm mấu chốt của mình ra: “Đúng vậy, có Yến Môn Quan rồi, Trú Mã Than không có cũng không sao.”

Thượng Quan Mẫn Hoa tiếp lời: “Huống chi, Trú Mã Than còn không nghe hoàng mệnh, mấy kẻ cứng đầu này quăng cho Cát Mạc Vương quan tâm, đổi lấy chút vật tư quân đội, ngựa tốt, lại còn có thể cài được gián điệp, thăm dò tin tức, vừa khéo!”

Chu Thừa Hi tới gần Thượng Quan Mẫn Hoa, một tay vuốt vành tai nàng: “Trong lòng cô nếu đã rõ ràng, vậy quyết định của cô đâu? Hoàng hậu của trẫm?”

Thượng Quan Mẫn Hoa không nói, Chu Thừa Hi dựa vào càng gần, hai tay trực tiếp di động trên lưng nàng. Thượng Quan Mẫn Hoa không ngăn cản, từ sâu trong yết hầu Chu Thừa Hi phát ra tiếng cười nhẹ, đôi môi đầy mùi rượu bắt đầu hôn mơn man lên da thịt nàng.

Rầm một tiếng, cửa bị đẩy ra. Bóng dáng nhỏ bé của Chu Quảng Hoằng xuất hiện trong phòng, vẻ mắt nó cực kì tức giận, trừng mắt nhìn Chu Thừa Hi, phụ hoàng của nó ngay cả quay đầu liếc nó một cái cũng không có hứng thú, một tay chém ra, chưởng phong đóng cửa lại, che tầm mắt thương tâm lại phẫn nộ của Chu Quảng Hoằng lại.

Sau khi cửa đóng rồi, Thượng Quan Mẫn Hoa liền đẩy Chu Thừa Hi ra, nói rằng chuyện chính sự quan trọng hơn. Chu Thừa Hi cười lạnh: “Cô định lợi dụng ta để làm gì tên tiểu tử thối kia?”

Thượng Quan Mẫn Hoa lảng tránh đề tài đáp: “Nếu ta muốn Trú Mã Than, điều kiện là gì?”

Chu Thừa Hi dằn chén rượu xuống, toàn thân bừng lửa giận: “Cô lấy cái gì để giữ nó, thân thể của cô à?”

“Ta đang thay Hùng Vạn Lý hỏi, anh phát hỏa cái gì?” Thượng Quan Mẫn Hoa thản nhiên trả lời, nàng đã hạ quyết tâm, hiện tại liền xem trả giá có làm hai bên vừa lòng hay không thôi. Chu Thừa Hi cũng không ngu ngốc, nghe nàng nói như vậy, liền đoán ra việc nàng về cung cũng đã thành kết cục đã định.

“Chương Xuân Triều ép cô? Ha ha, trẫm hẳn là phải cảm ơn hắn!”

Thượng Quan Mẫn Hoa cũng không lấy làm lạ là vì sao hắn biết, chỉ nói một câu: “Bảo nữ nhân của anh an phận một chút, đừng chạy đến trước mặt con ta nói luyên thuyên!”

“Đơn giản vậy thôi?”

“Tranh đoạt giữa hoàng tử chưa bao giờ là đơn giản.” Thượng Quan Mẫn Hoa thản nhiên nhắc nhở một tiếng, Chu Thừa Hi cười ha ha, sau đó lại nhìn nàng thật sâu, nói đầy thâm ý: “Ta vẫn nghĩ cô sẽ để con cô rời xa ngôi vị hoàng đế!”

Thượng Quan Mẫn Hoa đứng dậy chỉnh lại xiêm y, nửa quay lại cười khẽ: “Giao quyền nắm giữ tính mạng mình vào tay người khác sao? Anh mới gặp ta ngày đầu tiên đấy à?”