Đông Cung Chi Chủ

Chương 185




Dịch: Thanh Hoan

Nàng tỉnh dậy rất nhanh, phát hiện mình bị giấu trong điện Trường Sinh. Không sai, ngay trong chính cung điện của nàng, bên tai là tiếng các cung nữ kinh hoàng thất thố chạy loạn tìm kiếm, tiếng các cấm vệ lục soát tới lui, nhưng đều không phát hiện người bọn họ muốn tìm đang gần ngay trong gang tấc.

Nàng không thể lên tiếng, cũng không thể động, lại có thể nghe thấy.

Trong hỗn loạn, Khánh Đức Đế và thái tử xông vào điện Trường Sinh. Bọn họ còn chưa cởi khôi giáp, bọn họ trừng mắt đỏ sọc túm lấy Tuyên Sở gầm rống, chỉ để hỏi xem làm sao người có thể chạy trốn được.

Đúng vậy, tất cả mọi người đều cho rằng Thượng Quan hoàng hậu bỏ lại con trai và trượng phu, xuôi Nam tìm tình nhân của nàng để biến giấc mộng song túc song phi đẹp đẽ kia thành hiện thực.

Cứ thế, Thượng Quan Mẫn Hoa trợn mắt líu lưỡi nhìn hai cha con Chu Thừa Hi và Chu Quảng Hoằng gầm thét triệu tập binh lính vội vàng đi tìm người.

Một ngày đêm sau, nàng bị di chuyển sang chỗ khác, vẫn ở trong điện Trường Sinh. Trong khoảng thời gian này nàng được cho ăn một lần. Ba ngày sau, cường độ lục soát lại được tăng cường, nàng bị đổi liên tục ba lần, nhưng kể cả nàng bị đổi bao nhiêu lần, đều không thoát khỏi phạm vi của điện Trường Sinh. Điều này khiến cho nàng mơ hồ đoán ra được thân phận của người đánh lén mình.

Giữa lúc Khánh Đức Đế kìm nén không nổi muốn phóng hỏa đốt điện Trường Sinh thì sứ giả của Nam Lương đã đến.

Khánh Đức Đế rất xem trọng lần hòa đàm này, cường độ tìm kiếm hoàng hậu dần chậm lại. Tình thế trong cung đã không còn căng thẳng như trước, Thượng Quan Mẫn Hoa nghĩ kẻ chủ mưu sau màn cũng nên xuất hiện rồi.

Một đêm nào đó, ba bóng đen rón rén lách mình vào điện Trường Sinh. Bọn họ tránh được cung nhân canh giữ bên ngoài và ám vệ ẩn giấu ở nơi bí mật. Lúc ánh nến sáng lên, trước mặt Thượng Quan Mẫn Hoa hiện lên ba khuôn mặt chẳng hề xa lạ: Chủ nhân cũ của điện Trường Sinh: Tả Khuynh Thành, Tĩnh Viễn Hầu Chu Đạm cùng phu nhân của Thượng Quan Cẩm Hoa: Chu Linh.

Nhìn ba người này, càng cảm thấy thực sự kỳ quái, Chu Linh kia sao có thể kết bầy cùng với hai người này nhỉ?

Bọn họ đứng trước mắt nàng thảo luận xem phải xử trí tương lai của nàng như nào. Tả Khuynh Thành che mặt bằng khăn lụa, nghe người ta bảo, nàng ta bị hủy dung nửa mặt, nữ nhân này có hận ý sâu nhất với Thượng Quan Mẫn Hoa, cho nên ý của ả là phải diễn lại một lần trên người Thượng Quan Mẫn Hoa rất cả những gì mà ả đã phải chịu, ví dụ như hủy dung rồi mới đưa đi.

Chu Linh cũng hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng, ả không nói gì, nhưng thái độ của ả đã để lộ rất rõ rằng ả hoàn toàn đồng ý với ý tưởng của Tả Khuynh Thành. Tĩnh Viễn Hầu lại khăng khăng không chịu đồng ý, vị hoa hoa công tử này nổi điên lên vẫn có một sự hung ác tàn nhẫn của nam nhân khiến người khác phải e sợ.

“Cứ đưa thẳng người ra ngoài đi, an toàn nhất!” Chu Đạm gõ cán quạt trong tay, uy hiếp đầy tàn nhẫn: “Nếu không, ai cũng không có lợi đâu.”

Tả Khuynh Thành cười lạnh, ả bảo: “Đừng quên, nhờ có bản cung ngươi mới có thể giấu nó dưới mí mắt của hoàng đế! Bản cung có thể giúp ngươi thì cũng có thể giết ngươi!” Ả vuốt ve gò má bên kia của mình, uy hiếp lại hắn với vẻ không thèm đếm xỉa gì.

Chu Đạm không nói hai lời, giương tay chém vào gáy ả cho ả bất tỉnh, lại tung cước đá ả vào mật thất vừa giam giữ Thượng Quan Mẫn Hoa, thành thạo khởi động cơ cấu đóng cửa lại, bảo đảm cho nữ nhân ngu xuẩn kia có thời gian cả đời để ôn lại tuyệt vọng trong đó. Hắn tùy ý gảy gảy mấy ngón tay, xoay người nhìn đối tác còn lại. Xoát một tiếng, hắn mở quạt cán vàng trong tay ra, hơi phe phẩy, bộ dạng công tử phong lưu nhìn Chu Linh nhẹ nhàng như mây bay gió nhẹ, muốn ả thỏa hiệp.

Chu Linh nhếch môi cười đùa cợt. Trải qua những chìm nổi bằng ấy năm, dung mạo của ả không còn vẻ trương dương kiệu ngạo năm xưa, sức sống bừng bừng và nét tươi trẻ của thanh xuân kia cũng đã bị tháng năm mài mòn. Ả không phải Tả Khuynh Thành. Điều kiện tiên quyết để hợp tác mà ả đưa ra đó là Thượng Quan Mẫn Hoa trước phải chảy ít máu đã mới có thể tiếp tục hợp tác được.

Trong giây lát, cây quạt của Chu Đạm đã kề cổ Chu Linh, từng tia, từng tia dây đỏ uốn lượn tung ra. Chu Linh vẫn cong môi, cười mà như không cười. Ả duyên dáng đi đến trước mặt Thượng Quan Mẫn Hoa, duỗi ngón tay nâng cằm tù nhân lên, cẩn thận ngắm nghía khuôn mặt phù dung đã bao năm qua chưa từng thay đổi, trêu chọc: “Không nỡ xuống tay với gương mặt này à?”

Câu hỏi này gần như là Chu Đạm ngạt thở. Hắn rất gian nan lắc đầu: “Không phải, cô ra tay đi.’”

Chu Linh không thèm để ý đẩy khuôn mặt làm nàng căm hận cả đời kia ra rồi quay về chỗ cũ, ả cười nói: “Ta sợ ta ra tay quá nặng, ông lại không vui.”

Dưới ánh nến mờ nhạt, sắc mặt Chu Đạm trông trắng bệch đến đáng sợ, ánh mắt hắn nhìn Thượng Quan Mẫn Hoa đầy sợ hãi, giống như đứng trước tử vong vậy, ngược lại khiến cho lòng của nữ nhân sắp bị phá khuôn mặt là nàng sinh ra mấy phần thương hại.

Chu Linh lặng lẽ quay mặt đi chỗ khác, nàng nhìn thẳng vào ánh nến đang bập bùng không nói một lời, vẻ kiên quyết ấy khiến Chu Đạm không thể không làm ra quyết định. Thượng Quan Mẫn Hoa lẳng lặng nhìn hắn rút đao ra, nhìn hắn đầy mặt thống khổ vung đao về phía nàng. Trong lòng nàng không hề có cảm xúc gì, nhưng nàng tin tưởng, đáy mắt nàng vẫn đang toát ra cảm xúc thương hại.

Bởi vì sau lưng hắn, Chu Linh đang cầm một thanh kiếm đâm vào trong cơ thể hắn. Sự lạnh lùng, sự tàn nhẫn và độc kế của ả đều thể hiện ra hết thảy vào chính lúc này.

Chu Đạm giãy dụa được mấy cái rồi ngã xuống, chết rồi. Chu Linh lạnh lùng đá hắn mấy cái, xác định hắn không còn sống nữa, ả bước lại gần, đứng trước mặt Thượng Quan Mẫn Hoa với tư thái người thắng cuộc, ngẩng cao đầu, giống như lúc ả được gả cho Thượng Quan Cẩm Hoa một cách thuận lợi, giống như khi ả vẫn còn là con gái nhà Tấn Sơn Vương, là quận chúa được Bạch Thái Phi trong hoàng cung sủng ái, cao ngạo, khinh thường mọi kẻ thất bại.

Đáy lòng Thượng Quan Mẫn Hoa rất muốn cười, thật sự là một đối thủ vừa đáng sợ vừa đáng kính. Nàng nhìn Chu Linh xử lý mọi vết tích một cách đâu ra đấy, nàng mặc cho đối phương kéo nàng đến một chỗ phế tích của một cung điện nào đó.

Xuyên qua dãy cung điện âm trầm, Chu Linh đi vào hậu hoa viên đã bỏ hoang nhiều năm, trên dòng nước chảy quanh co chín khúc, có một cái đình lục giác, tên là Mẫu Đơn Đình. Ả đẩy bàn đá trong đình ra, sau một loạt tiếng cọt kẹt tra tấn lỗ tai, dưới chân bàn lộ ra một cửa hang đen sì cùng mấy bậc thềm đá.

Vẻ căng thẳng trên mặt Chu Linh thoáng thả lỏng, ả đẩy thẳng người bị trói vào, sau khi xóa hết mọi dấu vết, ả ung dung bước xuống bậc thềm, lấy tư thái của phu nhân đại quan tiêu chuẩn chậm rãi bước xuống từng bước một, cúi người đứng trên đầu Thượng Quan Mẫn Hoa vừa ngã một trận thất điên bát đảo, ả cười sung sướng vô cùng, hỏi rất không có ý tốt: “Biết đây là đâu không?”

“Cung Cam Tuyền!”

“Ở Mẫu Đơn Đình trong cung Cam Tuyền có một đường hầm bí mật thông ra Đại Đô bên ngoài hoàng cung, nghe nói là do Chính Đức Đế năm xưa bí mật sai người xây dựng để đề phòng bất trắc.”

Chu Linh vuốt tóc mai vô cùng ưu nhã, cười một cách phong hoa tuyệt đại với nữ tử đang ngẩn người, ả bảo: “Khiếp sợ lắm đúng không? Dù sao ta cũng lớn lên ở hoàng cung này từ nhỏ, ít tâm bệnh của bà nội thái phi với Cam hoàng hậu kia làm sao ta không lợi dụng được chứ? Năm đó, chỉ thiếu một tí nữa thì ta chính là nữ chủ nhân của hoàng cung này rồi!”

Đã từng, đã từng, ả đã từng làm một giấc mộng mẫu nghi thiên hạ tuyệt đẹp.

Ngay khi ả sắp có được nó, không ai khác chính là nữ nhân Thượng Quan Mẫn Hoa này hủy hết tất cả của ả, ả ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, cũng chỉ để chờ đợi khoảnh khắc này.

Giọng Chu Linh rất nhỏ, rất nặng nền, mang theo cảm xúc vi diệu. Ả vuốt cái cột phủ kín một lớp bụi dày và chi chít mạng nhệ, từng động tác của ả đều toát ra sự hồi ức về quá khứ. “Ta nhìn thấy khuôn mặt giống như yêu tinh này của cô là hận không thể xé rách nó! Đáng tiếc, cho dù ta có nghiền xương cô ra thành tro thì cũng khó dập được hận ý trong lòng ta. Mẫn Hoa muội muội, muội thông minh như vậy, sao không đoán thử xem Linh tỷ tỷ của muội đang định làm gì với muội tiếp theo đây?”

Ả đã không còn trẻ nữa, cũng sẽ không mừng rỡ vì chút thắng lợi nho nhỏ này, đáy mắt ả đang thiêu đốt lên ngọn lửa điên cuồng, nóng rực, thề sẽ đưa nữ nhân mà ả hận nhất này vào địa ngục đáng sợ nhất, chịu sự tra tấn khó chịu nhất!

Lòng dạ Thượng Quan Mẫn Hoa lại không để ý đến cái này, lòng nàng đang co rút đau đớn, nàng nhớ tới nàng đã từng nghe đến cái tên cấm kỵ “Mẫu Đơn Đình” này ở đâu rồi. Nàng nghĩ, nếu như năm đó, nàng có thể dũng cảm thêm chút nữa, nhìn thẳng vào mà không phải là trốn tránh vật hi sinh bị đánh đập tới chết kia, liệu cuộc đời nàng có khác hơn bây giờ hay không?

Nhưng tình thế đã không cho phép nàng sa vào quá khứ, Chu Linh hoàn toàn không có ý định giải độc cho nàng, một tay ả giơ nến, tay con lại túm lấy nàng, rảo bước đi về cuối đường hầm bí mật.

Đi được khoảng nửa canh giờ, hai người đi đến cửa hang, đẩy hết những thứ che lấp bên ngoài, đập vào mặt là bầu trời đêm trăng sáng sao thưa. Hai người tiếp tục đi một hồi, đến khi trời gần sáng, Chu Linh thả tín hiệu ra, không lâu sau, người tiếp ứng đã cưỡi ngựa chạy đến.

Những kỵ binh này tuyệt đối không phải người bình thường. Thượng Quan Mẫn Hoa đảo mắt nhìn Chu Linh, nàng hơi hiếu kỳ, chẳng lẽ Chu Linh không nhận ra? Không phải là nàng hoài nghi trí thông minh của Chu Linh, mà là cho rằng nữ nhân này sẽ không phạm phải sai lầm ngu xuẩn đến vậy.

Cẩn thận dò xét đối phương xong, trong lòng nàng đã có tính toán, bình tĩnh lại, lạnh lùng nhìn Chu Linh kia yêu cầu những người này ném nàng vào kỹ viện bẩn thỉu nhất, đê tiện nhất, thảm nhất, vô nhân đạo nhất trong thiên hạ, chuyên dùng cho đám tôi tớ, dân nghèo kiết xác phát tiến, chi tiết cụ thể đến mức xác định rõ cả một tháng nàng phải tiếp số lượng khách là bao nhiêu, một ngày ăn bao nhiêu cơm…

“Nữ nhân này, vẫn luôn thích coi người là phế vật mà lợi dụng, cho nên ta mới giao cho các ngươi cẩn thận khai thác và lợi dụng. Nếu như thiếu dược liệu, cầm cái này đến phủ Tĩnh Viễn Hậu lấy là được, ta tin, ả có thể kiếm bạc cho các ngươi khoảng mười năm hoặc tám năm…”

Chu Linh lúc này mới chính thức tỏ ra vui vẻ, ả đi tới, giả tình giả ý hỏi nàng liệu có hài lòng với an bài mà Linh tỷ tỷ dành cho nửa đời còn lại của nàng hay không. Thượng Quan Mẫn Hoa thở dài lắc đầu, đáy mắt lại toát ra vẻ thương hại, Chu Linh nhìn thấy cơ hồ bị chọc giận điên rồi, ả không thể nào hiểu được, vì sao Thượng Quan Mẫn Hoa còn chưa nổi điên?