Đông Cung Chi Chủ

Chương 58




Phía sau là do toàn bộ Thượng Quan gia tộc đấu với hoàng đế kia, không còn quan hệ gì với mình nữa. Lạc Thành, Lạc Thành xinh đẹp, nàng muốn đến Lạc Thành. Thượng Quan Mẫn Hoa mỉm cười, không để ý tới Tĩnh Sam, bình tĩnh mở cửa, thản nhiên bước ra hiên.

Trên hành lang lặng yên không một tiếng động, Thượng Quan Mẫn Hoa hiếm khi nào lại có thể thả lỏng toàn thân đến vậy, nàng cười khẽ, toàn bộ quang cảnh trước mắt như sáng lên, nàng bước đi nhẹ nhàng, rất nhanh đã đi đến chỗ rẽ.

Thình lình nàng chạm mặt với đám khách khứa ngay tại chỗ rẽ.

Chu Thừa Hi đi trước, đám người Nhậm Phục Thu đi phía sau, còn đang kịch liệt tranh luận lý do vì sao Thượng Quan Thành may mắn thắng được một ván này.

“Cứ như vậy lại cho lão có cơ hội lật ngược thế cờ, hừ, công lực nhẫn nhịn của lão hồ ly quả thực tiến bộ không ít đâu!”, “Thượng Quan Xá kia chỉ là một con tốt thế thân, ai thèm để vào mắt chứ, không ngờ lão hồ ly không cần con cũng phải giữ cháu ngoại.”, “Cmn chứ, chỉ thiếu chút nữa thôi, Thượng Quan Xá vừa chết rồi, ta xem lão hồ ly có định cứu con lão hay không?”

Chu Thừa Hi dừng lại, nhíu mày đánh giá nàng. Nhìn phe hoàng tử đang đứng đối diện, Thượng Quan Mẫn Hoa không nói gì cả. Nàng không nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Chu Thừa Hi, mặt không đổi sắc đi lướt qua bọn họ, đi về phía cầu thang dẫn xuống cửa sau.

“Đồ đê tiện?” Khi đi ngang qua tên thiếu niên này, nàng nghe được tiếng Chu Thừa Hi kêu thử.

Lòng Mẫn Hoa run lên, đương nhiên, nàng vẫn không hé răng, tiếp tục đi về trước. Đám người Nhậm Phục Thu cũng ngừng thảo luận, quay ra nhìn cái người trông rất quen này. Năm đứa dù có nghi hoặc thì cũng chỉ cảm thấy là rất giống mà thôi.

Bỗng dưng trên hành lang truyền đến tiếng nữ tử hét to: “Thượng Quan tiểu thư, cô đi đâu đấy, đợi ta với.”

Nghe thấy câu này, Mẫn Hoa đang đi đến đầu cầu thang đột nhiên lảo đảo một cái. Giống như là bị cái gì chặn lại, chân nàng đã nâng lên rồi mà không cách nào đặt xuống được.

“Ha ha, đồ đê tiện, người tìm được trợ thủ tốt thật!” Chu Thừa Hi cười đến không thở nổi, dù như vậy, ánh mắt hắn vẫn tàn khốc và lạnh băng như mãnh thú. Hắn nói với Tĩnh Sam vừa chạy đến, hiền lành nhắc nhở: “Còn không mau dẫn Thượng Quan tiểu thư về Bạch Vân Am, đừng để cho Tĩnh Vân sư thái đợi lâu.”

“Vâng, vâng!” Tĩnh Sam vội vã gật đầu không ngừng: “Thượng Quan tiểu thư, bần ni từ nay không dám nữa, xin cô địa nhân đại lượng tha cho Tĩnh Sam một lần.”

Thượng Quan Mẫn Hoa chậm rãi quay đầu lại, tươi cười thật sự vặn vẹo bất thành hình, cũng không nói một lời nào. Toàn thân Tĩnh Sam run như cầy sấy. Chu Thừa Hi thấy vậy, toàn thân cũng toát ra vẻ hưng phấn. Một cặp mắt bình tĩnh, một cặp mắt hung tàn nhìn thẳng vào nhau. Con ngươi của Chu Thừa Hi lạnh lùng co rút lại, Thượng Quan Mẫn Hoa đột nhiên cười rộ lên, hai tay nắm chặt lấy nhau. Nàng khẽ cong môi, nói: “Ngăn bọn họ lại, ngươi sẽ được tự do.”

Hai mắt Tĩnh Sam tỏa sáng, vui sướng xoay xoay cổ tay, Giang Nhất Lưu với Lạc Sinh nhanh mắt lắc mình ngăn phía trước Chu Thừa Hi. Ánh mắt bọn họ hung ác nhìn chằm chằm vào Tĩnh Sam. Đám ni cô của Bạch Vân Am bình thường làm gì, nghề gì, công phu quyền cước thế nào thì bọn họ tất nhiên hiểu được, nên không tránh khỏi khẩn trương.

Bộ dạng khinh thường của Chu Thừa Hi dần dần cứng lại, giống như trên đầu Thượng Quan Mẫn Hoa mọc thêm hai cái sừng vậy. Hắn lạnh lùng nói: “Ngươi dám giết người?”

Thượng Quan Mẫn Hoa nhíu mày với Tĩnh Sam, quay đầu, chậm rãi xuống lầu. Chu Thừa Hi nổi giận gầm lên một tiếng, bảo đám người Nhậm Phục Thu đi bắt người lại, Tĩnh Sam hét lớn, mấy người bắt đầu vật lộn với nhau.

Đợi đến khi nàng bước ra đường cái, người đi đường qua lại như mắc cửi, đầu đường cuối ngõ chỗ nào cũng nghe thấy câu danh ngôn: “Ta lấy máu ta hiến cho dân tộc” kia. Sau khi xác định được phương hướng, Thượng Quan Mẫn Hoa hòa lẫn vào trong đám người, không nhanh không chậm đi về phía cửa thành. Đợi đến khi trông thấy cửa thành Tây, nàng ngẩng đầu, híp mắt nhìn ánh mặt trời xán lạn, không còn lưu luyến gì với nơi này nữa. “Thủ bài!” Binh lính canh cổng thành rất tận trách, đến lượt Thương Quan Mẫn Hoa, binh lính kia cũng xòe tay bảo nàng đưa văn thư cho phép ra khỏi thanh. Thượng Quan Mẫn Hoa đưa thủ bài ra, người lính canh kia so đúng rồi, liền vung tay lên: “Cho qua!”

Đúng lúc đó, một tiếng hét: “Ngăn nàng lại!” đột ngột vang lên. Xoát một iếng, hai cây trường mâu của lính canh lập tức giang ra, ngăn nàng lại. Phía sau còn truyền đến tiếng quát dẹp đường của hộ vệ, có bước chân rầm rập, đều tăm tắp, người qua đường không ai bảo ai vội vã tránh đi. Thượng Quan Mẫn Hoa oán hận nắm chặt tay, xoay người, năm mươi nhân mã của Phiêu Kỵ Doanh đang đứng hai bên đường, thằng nhãi Chu Thừa Hi mặt mày hung ác đang khập khiễng đi về phía cửa thành.

Lúc đến gần, Thượng Quan Mẫn Hoa mới thấy má hắn tím đen, trên khóe môi còn dính máu, trên người có không biết là bao nhiêu vết thương, bất giác cảm thấy thật đáng tiếc. Chu Thừa Hi cười đến dữ tợn, Thương Quan Mẫn Hoa thầm nghĩ, người này còn muốn dùng thủ đoạn gì để chiêu đãi nàng đây?

Chu Thừa Hi đứng trước mặt nàng hồi lâu, ánh mắt nhìn Thượng Quan Mẫn Hoa càng ngày càng lạnh, càng ngày càng khát máu. Thượng Quan Mẫn Hoa không sợ hãi, cũng không nhúc nhích, đợi đến khi đám người Nhậm Phục Thu mặt mũi bầm dập đi tới, thấy hai người bọn nàng chỉ lạnh lùng nhìn nhau không nói thì đồng loạt đi chậm lại, bước đến sau lưng Chu Thừa Hi.

Chu Thừa Hi tựa hồ đến lúc này mới phát hiện đám người Nhậm Phục Thu đến gần, hắn lắc lắc cổ, thu mắt về, nhe răng cười: “Người đâu, đưa nàng về nơi nàng nên đến!”

Thủ lĩnh nhóm quân Phiêu Kỵ Doanh lên tiếng nhận lệnh, sải bước đi đến trước mặt nàng, khom người mời nàng theo chân bọn họ rời đi. Trong khi đang cân nhắc lợi hại, Thượng Quan Mẫn Hoa cũng đã về tới Bạch Vân Am của Tây Sơn. Không lâu sau, doanh trại dưới chân núi cũng được đổi một loạt thành cao thủ của Phiêu Kỵ Doanh.

Tĩnh Sam toàn thân là máu cũng được đưa về sau đó, sau khi dưỡng thương xong, nữ tử cường tráng này giống như sửa lại tính nết, một tấc không rời Thượng Quan Mẫn Hoa, cực kì cung kính với nàng, một chữ cũng không dám nhắc đến chuyện ngày đó nàng ta đã phải chịu tội gì.

Thượng Quan Mẫn Hoa để ý nàng ta mấy lần, liền không quan tâm nữa. Hàng ngày nàng chống cằm, cầm cái quạt tròn, nhìn vào mấy mảnh ruộng đã khai khẩn được kia, tự hỏi một vấn đề: “Khoai vì sao còn chưa ra củ?”

Hai tháng vội vàng trôi qua, trong ruộng cũng đã có những củ khoai to bằng củ lạc. Ý cười trên mặt Thượng Quan Mẫn Hoa càng ngày càng xán lạn, hoàn toàn không thấy tí phiền chán hay thê thảm nào của người bị giam cầm. Điều này khiến cho lão hồ ly khi tới đón nàng hồi phủ vừa vui mừng vừa phẫn nộ, mỹ nhân mẫu thân thì vừa nhìn thấy nàng, lời còn chưa nói, lệ đã tuôn rơi.

Linh Lung đỏ mắt, lấy trang sức, lễ phục và mũ sa, sửa soạn thỏa đáng cho Mẫn Hoa xong thì đưa nàng lên xe ngựa. Trên đường, nàng hỏi Linh Lung, vì sao lại được thả sớm hơn một tuần? “ Giờ Hợi hôm qua, Uyển Nghi nương nương sinh hạ hoàng tử, Thánh Thượng đại xá thiên hạ.”

“Hả?” Trong lòng Thượng Quan Mẫn Hoa phải nói là kinh hoàng dậy sóng, vị chủ nhân kia của Cam Tuyền Cung mà lại thua một ván này thật sao? Hoàng đế chẳng lẽ muốn lập nữ tử của Thượng Quan gia làm hậu? Không có nhiều tin tức, nàng cũng không muốn đoán nhiều, nghi vấn trong lòng chỉ có thể bỏ đó trước đã.

Hồi phủ, sau khi hơ một trận huân hương giải xui xong, Thượng Quan Mẫn Hoa đã bị các vị trưởng bối trong tổ trạch đảo một vòng lại một vòng. Thượng Quan lão phu nhân ôm nàng vào trong ngực, vuốt ve mấy sợi tóc ngo ngoe cái dài cái ngắn của nàng, lão lệ tung hoành, thương xót đứa cháu gái chịu khổ, chỉ vào Thượng Quan Thành mắng lão vô dụng.

Thượng Quan Thành vâng dạ đáp lời, lão phu nhân lại nói: “Đúng là khinh người quá đáng, đứa con gái nhà Tấn Sơn Vương kia đâu?” Lập tức có người báo cho bà, Chu Linh ở lại Thượng Thư phủ, chưa từng đặt chân tới đây. Lão phu nhân nói với người ở bên ngoài: “Thượng Quan gia không có loại dâu con như thế! Bất kính với trưởng bối, không thương cô nhỏ, không có đức hạnh, không có phẩm giá, ngay cả Thánh Thượng cũng không muốn nhìn mặt, lão Cửu, con trở về nói cho nó, tự cút về nhà mẹ đi!”