Đông Cung Chi Chủ

Chương 99




Hôm nay, tuyết lạnh rơi nhiều hơn, trong ngoài hoàng cung đã mất đi hơi thở mềm mại từ lâu, ngay cả tường cung cũng lộ ra một thứ lãnh ý cứng rắn như lưỡi đao.

Tần Quan Nguyệt nắm tay Thượng Quan Mẫn Hoa, chậm rãi đi dạo dọc theo đường cung cổ kính. Lão nói lão muốn kể cho nàng nghe một câu chuyện cũ, chuyện cũ sau lưng vị chủ nhân của hoàng cung này.

Khi Chính Đức Đế còn chưa phải là Chính Đức Đế, lão cùng Tư Không Cao và Tần Quan Nguyệt từng cùng bái một vị sư phụ, thời trẻ cũng từng cùng nhau trải qua cái gọi là giang hồ. Ba người có sở thích giống nhau, hứng thú cùng khát vọng giống nhau, thế nên sau này bọn họ cùng thích một nữ tử tên là Tuyết Nhi kia.

Nữ tử kia lựa chọn thái tử Đại Chu, Tần Quan Nguyệt cùng Tư Không Cao ảm đạm rút lui. Khi bọn họ đều nghĩ những người có tình rồi sẽ thành thân thuộc thì tiên đế băng hà. Các thị tộc do Bạch Thái phi cầm đầu ủng hộ Chính Đức Đế lên hoàng vị, bọn họ phản đối mãnh liệt chuyện Tuyết Nhi xuất thân bần hàn làm chủ Đông Cung. Hoàng đế đành phải thỏa hiệp, phong người này làm Hoa phi, ban thưởng cho Diệu Hoa Cung. Cũng năm đó, Nam Lương xâm chiếm quốc thổ từ bốn phía, hoàng đế, Tần Quan Nguyệt cùng Tư Không Cao ba người chung sức bức lui Nam Lương, bắt đầu bộc lộ thế đoàn kết quân thần một lòng và tài học trí tuệ của ba người.

Thế nhưng, vị nữ tử chuyên sủng hậu cung kia cuối cùng lại chết trong tranh đấu phi tần, lúc chết còn đang mang bầu bảy tháng.

Chuyện cũ đến đây là chấm dứt. Thượng Quan Mẫn Hoa hỏi: “Phu tử ngày đó từng nói không cứu người Cam thị, là vì Hoa phi sao?” Hai người đi tới Tỉnh Đài cao của hoàng triều, bước lên đài nhìn về nơi xa, toàn bộ đô thành đều bị bao phủ trong cái giá lạnh của mùa đông.

Tần Quan Nguyệt dùng ánh mắt nói cho nàng rằng quả thực như thế. Nàng lại hỏi: “Chuyện này, còn có liên quan tới phụ thân sao?”

Tần Quan Nguyệt thần sắc thanh nhã, thứ tình yêu say đắm, vô vọng mà thâm trầm kia của lão đã đạm mạc từ lâu, chỉ còn lại vẻ tao nhã thản nhiên đọng lại cùng tháng năm. Lão trả lời: “Đương kim thánh thượng từng xin Tín Chi huynh giúp đỡ. Hy vọng có được sự duy trì của Thượng Quan thị, trợ giúp Tuyết Nhi làm hậu, cũng bảo đảm tính mạng cho nàng ở trong cùng. Nhưng mà. Cha con cự tuyệt.”

Thượng Quan Mẫn Hoa cười thất thanh hỏi: “Cho nên, hoàng đế liền quy cái chết của Hoa phi là do Thượng Quan gia.”

Tần Quan Nguyệt gật gật đầu, nói: “Bệ hạ chịu cú sốc này, tính tình đại biến. Hắn quên mất khát vọng ngày xưa, chỉ toàn tâm toàn ý chấp nhất chuyện báo thù cho Hoa phi. Thái phi Bạch thị mãnh liệt ngăn cản chuyện lựa chọn ngôi vị hoàng hậu, hoàng hậu Cam thị là là chủ mưu vụ mưu hại Hoa phi ngày xưa, Thượng Quan thị lại ở thời điểm mà bệ hạ cần nhất – lựa chọn bỏ qua… Những người này vốn có cùng một nhịp thở với quyền thế Đại Chu. Chỉ bởi vì là kẻ thù của bệ hạ, tất phải trừ bỏ.”

“Phu tử, ngài làm gì phải nói những điều này với Mẫn Hoa, Mẫn Hoa không hiểu.” Thượng Quan Mẫn Hoa ngay cả giọng nói cũng có chút run run, nàng sợ cực kì ẩn ý đằng sau lời nói kia của Tần Quan Nguyệt.

Tần Quan Nguyệt nắm tay nàng, ánh mắt kiên định mà chấp nhất, để lộ ra tinh quang mũi nhọn. Lão quay đầu nói: “Nguyên Thù (tên tự của Thượng Quan Mẫn Hoa) tất nhiên hiểu được, Đại Chu cần là một quân chủ có chí tiến thủ, mà không phải một kẻ chỉ biết báo thù, ánh mắt thiển cận, lòng dạ hẹp hòi.”

Thượng Quan Mẫn Hoa muốn rụt tay về. Tần Quan Nguyệt gắt gao giữ lại, ánh mắt lão khóa chặt nàng, một chút cũng không buông lỏng. “Ngọc Sơn muốn Nguyên Thù trợ giúp Duyên Khánh tọa vững trên đế vị, Ngọc Sơn muốn Nguyên Thù giúp hắn tung hoành khắp nơi. Ngọc Sơn muốn Nguyên Thù trợ giúp hắn thành minh quân muôn đời.”

Nữ tử nghiêm mặt, vẻ mặt có chút sợ hãi lại có chút châm chọc, một khí chất mâu thuẫn xen lẫn giữa nhu nhược và kiên cường. Nàng muốn mở miệng nói lại không thể nói được. Nhưng Tần Quan Nguyệt không cho nàng lui bước, lão nói nàng ngày đó từng thề không để người khác nắm giữ vận mệnh của mình.”…. “Suy nghĩ trong lòng phu tử cũng là suy nghĩ của Mẫn Hoa.”

“Cho dù tiền đồ nhiều khó khăn?”

Nàng từng nói: “Phượng Hoàng niết bàn, cần lửa mới có thể trọng sinh.”

Nghĩ lại, ngày đó Thượng Quan Mẫn Hoa khí phách vô hạn, nay ẩn nhẫn đã lâu, sớm đánh mất sự sắc sảo ngày nào.

Tần Quan Nguyệt hỏi nàng nguyên nhân, Thượng Quan Mẫn Hoa nâng mắt, không biết tại sao đã nghĩ đến một trận chiến trên Lạc Hà Sơn hai mươi năm trước. Ba người hoàng đế, Tần Quan Nguyệt cùng Tư Không Cao ngày đó đã hăng hái như thế nào, năm tháng dần trôi, chuyện cũ thay đổi, nay chỉ chừa lại một mình Tần Quan Nguyệt còn đang kiên trì cho giấc mộng thống nhất Trung Nguyên ngày xưa.

Nàng lại nghĩ tới danh tướng Tây Nam Tư Không Cao kia – người “chẳng thể nhân gian đến bạc đầu”, người mà nàng đã dành bao phần thâm tình kia, làm cho lòng nàng đặc biệt mềm mại, yếu ớt không thể ngăn cản được sự chất vấn sắc bén của Tần Quan Nguyệt.

Nàng quay mặt đi, nhẹ nhàng trả lời: “Mẫn Hoa là thân nữ tử yếu nhược, không có khát vọng gì xa vời, phu tử vẫn nên chọn minh hữu khác thì hơn.”

Tần Quan Nguyệt cười nhạt, trong mắt lộ ra hàn ý, nói: “Nguyên Thù đã từng tự hỏi bản thân xem có thể cam tâm tình nguyện làm chó nàng có tang để Trung Sơn quận vương đuổi giết ngàn dặm không? Nguyên Thù có thể nguyện làm cá nằm trên thớt, mặc kệ người khác chém giết không? Nguyên Thù có thể chịu đựng để người khác tùy ý vu oan thanh danh, coi rẻ thanh danh gia tộc không?” Thượng Quan Mẫn Hoa im lặng, Tần Quan Nguyệt vậy mà lại đoán chuẩn tính tình của nàng đến bảy tám phần, nàng quả thực không cho phép mình trở thành một kẻ thất bại.

Tần Quan Nguyệt lại dịu giọng, nửa dỗ dành: “Nếu đáy lòng của Nguyên Thù có người thương nhớ, ngoài danh phận ra, con cùng người trong lòng có thể sớm chiều ở chung, vi sư dùng mệnh đảm bảo Duyên Khánh tuyệt đối sẽ không làm khó con.”

Tim Thượng Quan Mẫn Hoa đập mạnh và loạn nhịp mà nhìn lại, tất cả suy nghĩ không biết từ đâu xông lên, bị Tần Quan Nguyệt làm cho nóng nảy, nàng chỉ biết cười khổ, khẽ lẩm bẩm một tiếng: “Hắn đã chết rồi.”

Tần Quan Nguyệt hoàn toàn sững sờ, mặc kệ lão thông minh thế nào cũng nghĩ không ra nguyên nhân chính thức để Thượng Quan Mẫn Hoa lôi kéo Chu Thừa Hi mưu nghịch là ở đâu.

“Vi sư cho rằng người Nguyên Thù mộ luyến là Thanh Sơn.” Lão ho nhẹ hai tiếng, chuyển mắt đi, nhẹ nhàng thì thầm. “Vô tình rặng liễu thành Đài – Như xưa mười dặm đề dài khói vương.”

Thượng Quan Mẫn Hoa khẽ mấp máy môi, không tiếp lời. Tần Quan Nguyệt chỉ có thể hỏi, phải như thế nào thì nàng mới nguyện cam tâm ở lại đây? Nàng lắc đầu không biết, Tần Quan Nguyệt thở dài, chỉ vào cờ xí binh mã phía xa xa mà rằng, cho dù nàng không muốn thì Trung Sơn quận vương cũng sẽ không cho nàng cơ hội rời đi.

Giống như lòng có cảm giác, Thượng Quan Mẫn Hoa mạnh mẽ quay đầu lại, dưới chân thành đầy khói bụi, Chu Thừa Hi mang mũ sắt lông hồng, toàn thân nhiễm máu đen, nhìn về phía nàng cười đến vui vẻ, vẻ tươi cười ấy quả thật khiến người ta lạnh từ tâm đến thân.

“Quốc sư, trẫm tới đón hoàng hậu của trẫm.”

Mấy bước dài xông lên, Chu Thừa Hi liền nửa cưỡng ép, nửa lôi kéo Thượng Quan Mẫn Hoa xuống đài, lau mặt một cái, nhe răng cười tàn nhẫn, hắn nói: “Hoàng hậu cùng trẫm đi nhận chúng quan quân triều kiến đi.”

“Qua sông đoạn cầu, Trung Sơn quận vương sẽ không tha cho anh!” Thượng Quan Mẫn Hoa lạnh lùng nói.

Chu Thừa Hi cười to, vuốt ve gò má trắng noãn của nàng một cái, trêu đùa: “Hoàng hậu đang lo lắng cho trẫm sao? Một lão già, có gì để sợ? Còn không bằng hoàng hậu bày ra một kế nhỏ khiến trẫm sứt đầu mẻ trán đâu.”

Giẫm qua vô số thi thể cùng vết máu, hai người sóng bước đi vào trước Việt Dương Điện, được Đông Cung Lục Vệ và Bắc Nha cấm quân gầm thét ủng hộ. Đi vào Việt Dương Điện, Trung Sơn quận vương gẫn nguyên thái tử phi Chu Thanh Ca vội vàng chạy đến, thấy cảnh như vậy thì giận tím mặt, chỉ vào cái bụng lớn của con gái mình, mắng Chu Thừa Hi vô đạo đức, vứt bỏ vợ cả cùng cốt nhục trong bụng, không xứng làm hoàng đế.

Quân đội phía sau lão giương mâu, tạo nên một vòng vây mới, có xu thế bức vua thoái vị.

Chu Thừa Hi tà tà cười, ném nữ tử đang ôm chặt trong tay cho thị vệ, sau khi xác định Lã Minh Vọng sẽ không để nàng ngã, mới quay người nhe răng nhếch miệng nhìn về phía cha vợ hắn mà nói: “Bắn tên!”

Một đội Hắc Kỵ Quân đột nhiên theo bốn phương tám hướng mà tiến vào dũng mãnh, vây quanh đội quân của Trung Sơn quận vương. Theo lệnh chỉ huy, Hắc Kỵ Quân dùng thiết nỏ, những mũi tên thép ngắn và nhỏ trùng trùng điệp điệp bắn ra, đâm vào da thịt người, người trong vòng vây ai nấy đều trúng hàng chục mũi tên mà chết. Lúc này, Trung Sơn quận vương mới biết đại thế đã mất, kẻ mà lão đang trợ giúp là một con sói hung tàn, không tim không phổi ngay cả cha ruột cũng có thể ra tay.

“Thái tử điện hạ, trong bụng Thanh Nhi là cốt nhục của ngài, xin ngài đối xử tử tế với nó, lão phu nguyện tự vẫn để bày tỏ lòng trung thành!”

Thần sắc của Chu Thừa Hi đột nhiên vặn vẹo, túm lấy một cái thiết nỏ trong tay một tên Hắc Kỵ Quân, nhắm thẳng vào Chu Thanh Ca mà bắn liền mười tên. Lúc này, đương trường chỉ còn Chu Thanh Ca thân trúng năm mũi tên còn đang hấp hối, nàng nhìn nam tử vô tình đạp lên máu tươi của phụ thân nàng, huynh đệ nàng đi về phía nàng, trong mắt hắn chỉ còn thứ ánh sáng hung tàn đáng sợ, hắn muốn giết chết nàng, giết chết hài tử đã thành hình trong bụng nàng!

Nàng đột nhiên kêu lên, cầu cứu người: “Mẫn Hoa muội muội, van cầu muội, cứu, cứu đứa bé này!”

“Mẫn Hoa tiểu thư, tuyệt đối không thể cứu!”

Thượng Quan Mẫn Hoa mãnh liệt ngẩng đầu lên, người suất lĩnh đội Hắc Kỵ Quân kia thì ra là Liễu Tử Hậu. Chỉ nghe thấy hắn cao giọng khuyên nào cái gì mà nhổ cỏ mà không nhổ tận gốc, qua gió xuân lại mọc. Người nói ra những lời quyết đoán tuyệt tình như vậy, là Liễu Tử Hậu, lại cũng không phải là Liễu Tử Hậu, khiến cho nàng vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.

Nàng vừa nghĩ đến đây, khẽ nói: “Mẹ tội không đến con, còn là cốt nhục của điện hạ.”

Chu Thừa Hi không đợi nàng nói cho hết lời, một cước giẫm lên bụng bầu của người phụ nữ kia, dùng sức đạp xuống, đau đến mức Chu Thanh Ca chỉ kịp kêu thảm thiết một tiếng là hương tiêu ngọc vẫn, dưới thân máu tươi đầm đìa.

Thượng Quan Mẫn Hoa thấy thảm trạng như vậy, đầu óc trống rỗng, đây chính là quân chủ kế vị mà Tần Quan Nguyệt lựa chọn phò tá, tàn bạo vô nhân tính như vậy, chính là như vậy đấy!

Bên tai nàng bồng bềnh nghe được lời hắn nói: “Người này hôm nay không chết, ngày sau sẽ cần mấy vạn binh sĩ mất mạng vì nó! Hoàng hậu của trẫm, cô thông minh như vậy, chẳng lẽ không nghĩ tới sao?”

Thượng Quan Mẫn Hoa rất rõ ràng việc Chu Thừa Hi giết Chu Thanh Ca là để trừ bỏ hoàn toàn nguy cơ sau này có người mượn danh con của tiên đế mà dựng cờ mưu phản. Nhưng làm hắn muốn giết thì cứ giết, vì sao phải ngược đãi một phụ nữ có thai như thế?”

Trong xã hội hiện đại, mẹ tội không đến con, phụ nữ có thai thì không được phép tử hình, người mẹ là người vĩ đại nhất trên thế giới.

Một kích kia của tên ác nhân Chu Thừa Hi này, khiến cho Thượng Quan Mẫn Hoa bị ảnh hưởng cực kì mạnh mẽ, khiến nàng lập tức hôn mê tại chỗ.

Tần Quan Nguyệt, đây là tên hoàng đế mà ông muốn ngăn lại ta để trợ giúp đấy!