Đông Cuối: Yêu Em Thêm Một Năm Nữa

Chương 5: Lâu ngày không gặp (2)




1 giờ chiều, tôi và Dae Hyun ngồi đối diện trong trong một nhà hàng sang trọng trung tâm thành phố. Tuy địa điểm khá xa công ty nhưng Dae Hyun không có vẻ bận tâm chút nào.

Lúc đầu, tôi nghĩ rằng anh gọi tôi đến văn phòng của anh vì việc quan trọng, hiển nhiên anh chỉ muốn xác nhận tôi là Park Chung Hee mà anh biết. Vì vậy, ngay khi nói chuyện xong, tôi liền rời văn phòng để tiếp tục làm việc. Thật ra, tôi trở ra vưới một cảm giác khó chịu vì anh gọi đến văn phòng mà không có lý do, nhưng tôi không nói gì, chỉ quay trở lại làm việc.

Trong thời gian nghỉ trưa, Dae Hyun đã mời tôi đi ăn trưa với lý do kỷ niệm cuộc hội ngộ giữa chúng tôi sau ngần ấy năm.

Tôi cầm thực đơn và nhìn vào mục giá cả, trong đầu nghĩ rằng anh đưa tôi đến ăn tại nhà hàng 5 sao ở thành phố.

"Chung Hee ah, gương mặt em chẳng thay đổi gì cả. Vẫn dễ thương y hệt khi xưa." Vừa nói, Kim Dae Hyun vừa nhìn tôi bằng ánh mắt quyến rũ thường khiến người khác phái phát cuồng.

Tôi cười gượng, những lời tâng bốc đó như trò đùa của anh ấy vậy. Nghe thật dư thừa. Sao mà không thay đổi được? Giờ tôi đã 32 tuổi rồi, trong khi lần cuối chúng tôi gặp nhau là khi tôi 8 tuổi.

Buổi gặp hơi khiến tôi thấy ngượng ngùng. Dae Hyun đã khác xưa làm tôi như đang nói chuyện với một người khác.

"Chung Hee ah, nhìn em nhợt nhạt quá, em ốm à?" Dae Hyun lo lắng hỏi.

Tôi ngạc nhiên nhìn anh, "Hả? Tôi không sao."

"Nhưng mà trông em nhợt nhạt thật." Trong mắt anh có sự lo lắng khi nhìn tôi. Anh nói: "Từ lúc nhìn em trong văn phòng là anh thấy rồi. Em ổn thật không? Em đừng bất tỉnh tại đây nhé, vì anh chẳng ngần ngại mà hô hấp cho em đâu. Em biết chứ?"

Dae Hyun cố tình làm mặt nghiêm túc, và tôi có thể thấy anh giả vờ vậy để khiến trò đùa trông có vẻ giống thật hơn. Nhưng thật sự rất cuốn hút.

"Anh đang nói gì vậy chứ? Anh muốn tôi bệnh hả? Vô tình thật đấy."

Nghe những lời nói đó, Kim Dae Hyun cười khúc khích, "Anh không có ý đó. Anh đùa thôi mà."



Tôi chỉ mỉm cười. Trên thực tế, sau vài năm với những thứ đã trải qua, điều này chỉ khiến sự khôi hài trở nên tệ hơn thôi. Tất cả những lời nói dối tôi nhận được đều cho phép tôi che giấu đi cảm xúc của mình, cũng như cách Dong Hwa che giấu đi cái tính xấu của anh vậy.

Sau cuộc xung đột lớn xảy ra cách đây 3 năm giữa chúng tôi, khi anh hoàn toàn mất trí thì tôi đã cố gắng ngoan ngoãn thêm một lần nữa cho đến hiện tại. Nhưng anh ta lại còn lợi dụng hảo tâm của tôi. Tôi như một đứa ngốc nuôi hy vọng anh có thể quay trở lại dáng vẻ mà tôi yêu lần đầu vào khoảng thời gian học đại học.

Nhưng tôi nên làm gì đây? Nếu bỏ anh, lại một lần nữa tôi không còn gia đình, rồi sẽ mục ruỗng một mình.

"Chung Hee ah, đúng như anh nghĩ, hôm nay trông em không khỏe cho lắm."

Giọng của Dae Hyun mang tôi ra khỏi khoảng tối, tôi cố gắng tập trung và không nghĩ về nó.

Sau vài giây nghĩ ngợi, giờ tôi nhận ra là do tôi không ngủ đủ giấc vì nhiều điều làm tôi khó nhắm mắt vào mấy ngày trước.

Không lâu sau thức ăn được mang đến. Tôi lập tức cầm nĩa và thìa rồi nếm thử. Hương vị khá ổn, như giá niêm yết.

Giữa bữa trưa, tôi nghĩ đến Lee Dong Hwa. Tận đáy lòng, tôi hy vọng người hiện tại bên cạnh là Dong Hwa. Tôi muốn chúng tôi trở về trước khi anh bận rộn và thay đổi như hiện tại.

Tuy vậy, tôi giờ đang ngồi cùng người khác, nên tôi đành đánh lạc hướng tâm trí mình bằng cách nói về điều tôi đang muốn phàn nàn.

"Dae Hyun, về vị trí trợ lý..."

"Anh mặc k! Em phải là trợ lý của anh." Kim Dae Hyun quả quyết nói.

"Nhưng..." Định lên tiếng phản bác thì Dae Hyun cắt ngang trước khi tôi kịp nói gì, "Chung Hee ah, đi mà..."



Anh là dùng ánh mắt chứa đầy hy vọng để ép buộc tôi. Thật xảo quyệt. Chỉ có một lựa chọn duy nhất, vì vậy tôi đành phải đồng ý. Nếu không phải vì quen biết, chắc tôi từ chức rồi.

Anh mỉm cười. Niềm vui hiển hiện trên khuôn mặt ngay lập tức và tia sáng lấp lánh ẩn lên trong đôi mắt.

Tôi thở dài nặng nề và chuyển đề tài.

"Dae Hyun, lúc đó anh chuyển đi đâu? Anh không biết tôi đã khóc thế nào khi anh rời thị trấn."

Dae Hyun bật cười trước những lời đó ngay lập tức. Anh cho rằng những lời nghiêm túc của tôi là phóng đại. Anh cứ cười rồi bắt đầu kể một cách đầy biểu cảm về khoảng thời gian anh cùng gia đình rời Sokcho. Còn tôi thì tận hưởng bằng cách lắng nghe.

Sau bữa trưa, Dae Hyun đề nghị tôi tham gia cuộc họp với anh ấy. Tuy nhiên tôi từ chối, lấy lý do tôi còn nhiều việc phải làm.

"Chung Hee, xem nào. Bỏ qua những việc đấy đi...: Dae Hyun lên tiếng với chút bi thương.

"Tôi nói với anh là hôm nay chưa được." Dừng lại một chút, tôi suy nghĩ rồi quay lại nói: "Tuần sau đi. Tôi hứa đó."

"Hả? Anh thì đợi được, nhưng công việc thì sao mà đợi được thế." Suy nghĩ một chút, anh quyết định: "Hừ, được rồi. Ngày mai. Anh không muốn nghe thêm bất kỳ lý do nào từ em nữa. Hiểu chứ?"

Nghe quyết định đó, tôi chỉ biể gật đầu. Dù vẫn là quá vội vàng nhưng anh đã thỏa hiệp.

Sau đó, anh chở tôi đi làm trước khi đi họp chiều nay. Tôi vội vã đến văn phòng của mình và tiếp tục làm việc.

Đến tận chiều muộn, tôi vẫn chưa hoàn thành xong công việc.

Với tay lấy điện thoại và nhìn vào màn hình. Như tôi dự đoán, Dong Hwa không có tin tức gì. Tôi định liên lạc nhưng lại đổi ý ngay vì sợ ảnh hưởng đến công việc của anh ấy, tôi quyết định sẽ nhắn tin.