Đồng Học, Đi Đường Không Cần Chơi Di Động

Chương 12




“Phụt ——” Diêu Thanh phun toàn bộ nước vừa uống lên mặt Cố Tri Phi, “Cho nên làm nửa ngày, chỉ có tiến vào hai ngón tay? Thua ông thiệt còn làm ra động tĩnh lớn vậy.”Cố Tri Phi kiên cường lau mặt: “Bà tự thử bị bạo cúc đau bao nhiêu.”

Diêu Thanh sâu xa nói: “Lại đau cũng không đến mức khóc tận hai tiếng đi.”

Từ khi nghe Cố Tri Phi nói cùng Giang Dương lần đầu tiên làm đến khi Cố Tri Phi khóc mệt ngủ liền dừng lại, Diêu Thanh quả thật rất tò mò với quá trình của họ. Bây giờ rốt cuộc hỏi được rồi, nhưng mà cùng thứ cô bổ não lại cách xa vạn dặm.

Diêu Thanh chống cằm: “Cho nên nói, lần trước sau khi từ khách sạn về, hai người cũng không thử lại sao?”

“Không có.” Cố Tri Phi lạnh lùng nói, “Ngay cả hôn cũng không cho hôn, thử cái rắm.”

Diêu Thanh: “Không thể nào, hai người không phải ở thời kỳ trăng mật sao?”

Cố Tri Phi ngoài cười nhưng trong không cười: “A.”

Diêu Thanh suy nghĩ một lát: “Có khi nào cậu ta phát hiện ra bản thân quả nhiên vẫn thích con gái không? Dù sao ngay từ đầu cậu ta cũng là thẳng nam.”

Cố Tri Phi cười lạnh: “Nói không chừng hiện tại vẫn là thẳng nam.”

Diêu Thanh: “Ông phát hiện ra gì à?”

“Cậu ta gần đây với một em gái cùng khoa hay đi cùng nhau.” Cố Tri Phi hung hăng cắn một ngụm bánh rán, nói.

Diêu Thanh an ủi hắn: “Chắc là vì bài thi nhanh, hỏi người ta trọng điểm thi ở đâu.”

Cố Tri Phi liếc cô một cái: “Nếu tui nói em gái đó là người cậu ta từng thích thì sao?”

Diêu Thanh không phản đối: “…”

Thẩm Hân: “… Này đừng động, đâm kim ở đây, cậu sao lại sai rồi.”

Giang Dương luống cuống tay chân táy máy kim châm trên tay, đầu đầy mồ hôi, cái này so với chạy xong Marathon còn mệt hơn.

Thẩm Hân dở khóc dở cười: “Cậu đừng khẩn trương như vậy a, nếu như không kịp thì tớ giúp cậu đan là được rồi.”

Giang Dương lắc đầu: “Đây là món quà sinh nhật đầu tiên tớ tặng em ấy, tớ nhất định phải tự tay đan.”

“Từ đây đến đó còn mấy ngày?” Thẩm Hân hỏi, “Cậu mấy ngày nay đều không ở cùng bạn trai cậu, cậu ấy có tức giận không?”

Giang Dương cũng rất buồn rầu: “Nhưng tớ làm, liền không kịp.” Ngẫm lại, bổ sung nói, “Tớ nói với Tri Phi mấy ngày nay chuẩn bị thi, em ấy vốn rất rộng lượng, sẽ không vì chút việc nhỏ này mà tức giận với tớ đâu.”

Thẩm Hân nói thầm: “Vậy cũng chưa chắc, người đang yêu đều là đồ ngốc.”

Cố Tri Phi rộng lượng trong miệng Giang Dương bây giờ đang ở ký túc xá khắc tiểu nhân. Bạn cùng phòng A&B&C cùng nhau vây xem, nhìn miếng gỗ trong tay hắn dần dần biến ra một cái đầu người, vẻ mặt thán phục: “Lợi hại quá, có phải là đồ tặng cho em gái không?”

Bạn cùng phòng C: “Nếu tôi là em gái đó, thấy chiêu thức này Cố lão đại, lập tức đổ liền.”

Bạn cùng phòng A&B: “Ngoạn tào tên gay cậu, cút đi!”

Cố Tri Phi hung tợn cắt mất một lớp da trên đầu gỗ, mặt không biểu tình nói: “Không tặng cho người nào cả, tự tôi khắc chơi thôi.”

Nhóm bạn cùng phòng: “…”

Bạn cùng phòng C nhìn vụn gỗ bay tán loạn, run cầm cập nói: “Không đúng a Cố lão đại, tóc của đầu gỗ này cũng ngắn quá đi, có thật là em gái không?”

“Không phải a.” Cố Tri Phi nói, cầm bút lông ra, chấm mực nước, đem đầu gỗ tiểu nhân cầm qua, ở trên mông viết hai chữ.

Bạn cùng phòng A cùng bạn cùng phòng B vội vàng chen bạn cùng phòng C ra nhìn xem, chỉ thấy trên hai cánh mông của tiểu nhân viết hai chữ.

Theo thứ tự: Giang, Dương.

Bạn cùng phòng C buồn bực: “Hình như tên này là tên con trai.”

Cố Tri Phi: “Ừ.

Bạn cùng phòng C hoảng sợ: “Đinh đinh* của hắn đâu?”

*Đinh đinh là JJ đó, là cái ai cũng biết mà (Ơ///Ơ)

Cố Tri Phi dùng con dao trên tay chỉ vào đống mạt gỗ, trong mắt lóe hàn quang: “Bị tôi chém đứt a.”

Nhóm bạn cùng phòng: “…” Ôm thành một đoàn lạnh run T^T

Vài ngày sau.

Khi Cố Tri Phi ăn cơm, quay đầu đụng phải một lồng ngực quen thuộc. Hắn nhìn cũng không thèm nhìn, quay đầu liền đi.

Giang Dương một phen giữ chặt hắn: “Tri Phi!”

Cố Tri Phi quay đầu lãnh khốc nhìn: “Buông tay.”

“Không buông.” Giang Dương ủy khuất hốc mắt đều đỏ lên, “Mấy ngày nay anh nhắn tin em không trả lời, gọi điện thoại không tiếp, tìm em cũng không tìm thấy, thật vất vả mới nhìn thấy em ở đây.”

Cố Tri Phi cười nhạo: “Liên quan gì tôi, cậu không phải thích cùng Hân Hân ở cạnh nhau sao? Còn đến tìm tôi làm gì?”

Giang Dương ngẩn ngơ: “Em không phải đã biết anh cùng Hân Hân chỉ là bạn bè thôi sao?”

Cố Tri Phi cười lạnh: “Phải không? Tôi chỉ biết là người nào đó vừa thấy Hân Hân liền sẽ đỏ mặt.”

“Kia chỉ là đơn thuần mạch máu thư giãn!” Giang Dương nóng nảy, “Cái này cũng là em nói không phải sao?”

Cố Tri Phi: “Ai tin là đồ ngốc.”

Giang Dương: “…”

Cố Tri Phi bỏ ra tay anh ra chuẩn bị rời đi, Giang Dương hai mắt hồng hồng đuổi theo, bỗng nhiên vươn tay, ôm eo Cố Tri Phi liền đem hắn vác lên! Sau đó lại chạy!

Quần chúng ăn dưa không rõ chân tướng: Cảnh tượng này hình như từng nhìn thấy rồi a.

Sau khi đem Cố Tri Phi một đường vác về ký túc xá mình, Giang Dương đem người đặt ở trên giường mình. Nhóm bạn cùng phòng của anh đều ngây dại, trong lòng thầm nói Giang Dương này là từ đâu cướp về một áp trại phu nhân.

Cố Tri Phi nhìn nhìn túi cơm trưa đóng gói hỗn độn, mặt có chút đen lại.

Giang Dương đứng ở trước giường, ánh mắt đo đỏ hỏi: “Em không còn thích anh nữa phải không?”

Nhóm bạn cùng phòng: “…”

Cố Tri Phi đang không tức giận, bị anh chất vấn như vậy, liền nổi trận lôi đình: “Cậu điên à! Tôi muốn ăn cơm! Cút đi!” Nói xong chuẩn bị một cước đá văng Giang Dương.

Giang Dương đi lên một bước, dùng đầu gối chen vào giữa hai chân Cố Tri Phi, đồng thời thân thủ trụ cổ tay hắn lại: “Tại sao không trả lời anh!”

Nhóm bạn cùng phòng: “…”

Bọn họ liếc nhau, yên lặng lui ra. Có một người vừa tắm rửa xong, còn chưa kịp mặc quần áo, liền bị hai người bạn cùng phòng khác cùng nhau kéo ra ngoài.

Sau đó còn tri kỷ đóng cửa lại.

Ánh sáng bên trong phòng lập tức biến mất.

Tỉnh táo lại, Cố Tri Phi nhịn không được cười: “Được rồi đừng nháo, cậu xem bạn cùng phòng của cậu đều bị cậu dọa chạy rồi kìa.”

Giang Dương lại cười không nổi: “Em lại nói sang chuyện khác, đừng cho là anh nhìn không ra. Em không trả lời vấn đề của anh, anh liền không buông tay.”

“Không buông thì không buông.” Cố Tri Phi chu mỏ, “Hôn một cái.”

Giang Dương cả kinh lùi một chút, buông lỏng tay ra.

Cố Tri Phi trào phúng cười cười, đứng lên liền đi ra ngoài. Giang Dương muốn kéo hắn lại, hắn quay đầu, liếc mắt nhìn Giang Dương.

“Không cần thiết miễn cưỡng chính mình.” Cố Tri Phi nói, “Mỗi lần đều như vậy, vừa đến thời điểm làm thật đều biến thành rùa đen rút đầu. Nếu cậu không tiếp thụ được nam nhân, nói thẳng, hai chúng ta sớm tụ sớm tan.”

Giang Dương trợn mắt há hốc mồm: “Anh không có.”

“Phải không?” Cố Tri Phi nói, “Vậy thì tại sao mỗi lần tôi hôn cậu cậu đều bị dọa thành như vậy? Có bản lĩnh thì đừng trốn a.”

Giang Dương ấp úng nói: “Là, là vì…”

Cố Tri Phi cười cười: “Không cần phải nói, tôi biết.” Hắn phất phất tay, “Hẹn gặp lại.”

Mắt thấy Cố Tri Phi thật sự muốn đi, Giang Dương biết mình mà không làm cái gì liền xong, sốt ruột cuống quít hét lớn một tiếng: “Là anh sợ chính mình nhịn không được! Thật sự không phải như em nghĩ!”

Cố Tri Phi dừng cước bộ, sắc mặt kinh ngạc quay đầu.

Mở đầu một câu, kế tiếp liền dễ dàng hơn, Giang Dương tất cả mọi thứ trong lòng nói ra: “Lúc trước, anh chưa từng có kinh nghiệm, đem em lộng rất đau, nhưng là em liền, liền hôn anh anh liền nhịn không được… Cứng lên. Anh không dám đụng vào em, anh sợ lại làm em đau. Anh thật sự không thích Thẩm Hân, em đừng hiểu lầm.”

Tức giận trong lòng Cố Tri Phi đều nhanh chóng bị giập tắt, nghĩ rằng về sau mỗi ngày đều muốn hôn Giang Dương một trăm lần! Khiến anh cả ngày đều cứng rắn!

Nhưng trên mặt hắn rất rụt rè, lạnh như băng hỏi: “Vậy cậu mấy ngày nay còn cùng Thẩm Hân đi gần như vậy.”

Giang Dương thật cẩn thận nói: “Ngày mai anh nói cho em nguyên nhân được không?”

Cố Tri Phi: “Không thể.”

“À.” Giang Dương* ủ rũ, đi đến tủ từ ngăn tủ lấy ra một cái khăn choàng sắp hoàn thành, đưa cho Cố Tri Phi nói, “Anh hỏi cô ấy cách đan cái khăn này, ngày mai là sinh nhật em, anh muốn tặng em một món quà sinh nhật tự mình làm.” Khăn choàng chưa xong, bất quá đã rất dài rồi.

*Chỗ này tác giả viết Cố Tri Phi nhưng tui thấy chắc là tác giả viết sai nên sửa lại.

Cố Tri Phi sửng sốt một hồi, mới vươn tay, nhận cái khăn choàng màu xanh đen hơi không đẹp này.

Giang Dương ảo não nói: “Vốn là muốn cho em một kinh hỉ. Anh hôm nay thức đêm đan xong, ngày mai liền có thể tặng cho em.”

Cố Tri Phi đem túi đồ ăn quăng sang một bên, vuốt ve khăn choàng cổ, khô cằn chê cười anh: “Không sợ bị người khác nói nữ tính à.”

Giang Dương nhỏ giọng nói: “Anh nói với bọn họ là đan cho vợ mình, bọn họ hâm mộ anh còn không kịp.”

Cố Tri Phi thật sự nhịn không được, bổ nhào vào người Giang Dương bắt đầu hôn hắn.

Giang Dương nho nhỏ kêu rên: “Coi chừng kim! Ai nha đâm phải đùi anh rồi!”

Cố Tri Phi đem khăn choàng cổ ném lên giường, ôm lưng Giang Dương, ôm lấy đầu anh lưỡi hung hăng hôn anh. Giang Dương chần chờ vài giây, vươn tay ôm chặt hắn, quay người lại, đem hắn đặt ở trên giường, dùng gấp mười gấp trăm lần khí lực hôn hắn.

Cố Tri Phi tay theo sau lưng Giang Dương sờ xuống, sau khi ở trên mông anh niết một phen, vòng ra phía trước, nhẹ nhàng nắm chặt ——

“Thật sự cứng lên.” Cố Tri Phi thấp giọng nói, “Làm sao đây?”

Giang Dương nuốt nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm hắn: “Anh không biết.”

Cố Tri Phi hỏi anh: “Anh có bôi trơn không?”

Giang Dương tim đập nhanh hơn, lắp bắp nói: “Có, anh, anh đi lấy.” Nói xong bước vài bước đi đến ngăn tủ, tìm ra thuốc bôi trơn.

Cố Tri Phi lấy đi thuốc bôi trơn, ra lệnh nói: “Đi lên giường nằm.”

Giang Dương thanh âm khàn khàn hỏi: “Muốn cởi quần áo không?”

Cố Tri Phi cười nhẹ: “Không cần, em giúp anh cởi.” Nói xong, liền đem cửa ký túc xá khóa lại cẩn thận.

Giang Dương mặt đỏ tai hồng lên giường nằm, quay đầu vừa thấy, gương mặt đỏ bừng. Ở trên giường anh bây giờ, Cố Tri Phi đã đem quần áo mình cởi hết.

Cố Tri Phi đi tới, trần trụi dạng chân ngồi ở trên người anh, đè món đồ kia của anh, chậm rì cởi bỏ quần áo anh.

Giang Dương chịu không nổi cầu xin tha thứ: “Tri Phi, nhanh lên, anh khó chịu.”

Cố Tri Phi triệt một phen cái kia của anh, thiêu mi hỏi: “Nơi này sao?”

Giang Dương cơ bắp căng thẳng, tim đập như nổi trống, gắt gao siết chặt quyền, khống chế mình xung động vì người ở trên, gian nan gật gật đầu.

Cố Tri Phi vùi đầu, cởi bỏ quần anh, đem cái kia của anh, hôn hôn đầu, nhất thời, Giang Dương cảm giác máu chảy xuống dưới, món đồ kia lập tức trướng đại kinh người.

Giang Dương cả người đều lên đạn, cơ hồ nhịn không được đem Cố Tri Phi đè xuống, dùng lực áp ở dưới thân.

Cố Tri Phi nhẹ nhàng đè lại anh: “Đừng nóng vội.” Hắn nói, chậm rãi nắp thuốc bôi trơn ra, hướng phía sau mình bôi.

Giang Dương không chuyển mắt nhìn hắn, trên cổ, trên cánh tay gân xanh nổi lên, nhịn cực kỳ vất vả.

Rốt cuộc, Cố Tri Phi chuẩn bị xong, chậm rãi nâng eo lên, nhắm ngay sau ngồi xuống.

Trong lúc nhất thời, trong ký túc xá xuân ý dạt dào.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, mới vừa lên đèn, hết thảy mới quay về yên lặng.

Lúc này truyền ra một đoạn đối thoại ngắn.

“Anh giúp em rửa… Đây là cái gì? Từ quần áo em rơi ra.”

“Khắc anh, nhìn không ra? Tặng anh, cất kĩ, làm mất em liền hôn anh một trăm lần.”

“Như thế nào không có cái kia?”

“Cái kia là nào?”

“Chính là cái kia.”

“Em mệt ~zzzZZZ~ “

“Ăn chút cháo rồi ngủ tiếp.”

“Cút.”

Mà cùng lúc đó, nhóm bạn cùng phòng của Giang Dương ở phòng tự học hai mặt nhìn nhau: bây giờ có thể về ký túc xá chưa?

Phòng tự học wifi chậm quá, căn bản không chơi game được a!