Đồng Học Không Làm Yêu

Chương 120




Khúc Mặc Thương vô thức nói một câu như vậy, thấy Lâm Thanh Hàm không nói gì, đột nhiên muốn cười.

"Bên kia đã xử lý xong chưa? Không có chuyện gì đi?"

Lâm Thanh Hàm trở lại văn phòng đặt tài liệu xuống: "Không có việc gì, tuy có người không hài lòng, nhưng cũng không thay đổi được gì. Em đã xử lý tốt hết rồi, chị yên tâm."

"Vậy là tốt rồi, hiện tại Cảnh Thái là một mớ hỗn độn, chỉ sợ em phải bận rộn, chị đã liên hệ với từng người ở bên này, sẽ không có công ty nào nhằm vào Cảnh Thái nữa. Mấy cái dự án chị sẽ an bài, lập tức đầu tư lần nữa, hợp tác giữa Thiên Thịnh và Cảnh Thái có thể được thảo luận.” Khúc Mặc Thương nghiêm túc phân tích.

Lâm Thanh Hàm nghe vậy cảm thấy rất kỳ diệu, theo như lời Khúc Mặc Thương nói, dường như hưng thịnh suy tàn của Cảnh Thái đều là bị Khúc Mặc Thương dùng để dụ dỗ nàng.


“Được, đều nghe chị.”

Sau khi xác nhận Lâm Thanh Hàm không có việc gì, Khúc Mặc Thương mới trở về.

Mặc dù Cảnh Thái đang hỗn loạn, nhưng Lâm Thanh Hàm biết rõ vấn đề của nó, những nhân viên từ chức sau khi biết Lâm Thanh Hàm đã trở lại đều từ bỏ ý định từ chức lại quay trở về. Về phần những người ngồi không ăn bám lấy mưu lợi cá nhân, lần này cũng vừa lúc bị quét sạch.

Sau một khoảng thời gian, các công ty hủy hợp tác với Cảnh Thái đều quay đầu trở lại, cho nên về cơ bản trong vòng nửa tháng Lâm Thanh Hàm đã ổn định tình hình của Cảnh Thái, cổ phiếu lao dốc cũng bắt đầu phục hồi.

Mọi thứ đang bắt đầu đi vào quỹ đạo, sau khi Khổng Ích Tường giải quyết xong chuyện của Chu Tư Cầm và Chu Bác Thao, hắn đã ra nước ngoài thư giãn.

Chu Bác Thao bị Lâm Thanh Hàm  tống vào tù, mặc dù không nói rõ ràng, nhưng Chu Văn Kỳ và Chu Văn Xương biết rất rõ sau khi Lâm Thanh Hàm được tuyên bố làm chủ tịch tại đại hội cổ đông, ánh mắt của hai người đều muốn chọc Lâm Thanh Hàm một lỗ.


Mặc dù Lâm Thanh Hàm rất chán ghét Chu Văn Kỳ, nhưng cũng không cố ý làm khó dễ bọn họ, ngoại trừ việc bồi thường tiền phạt, cổ phần của Chu Bác Thao đều được chuyển cho huynh muộn bọn họ, tuy chỉ một chút cũng có thể khiến cuộc sống của bọn họ dễ dàng hơn.

Sau khi sự việc được giải quyết, cả hai hoàn toàn thả lỏng, ngoại trừ việc bận rộn với công việc nên không thể vẫn luôn ở bên nhau, về cơ bản thì sau giờ làm việc thân mật ngọt ngào.

Bởi vì Lâm Thanh Hamg bận rộn, căn nhà chưa được dọn dẹp sạch sẽ, đây là tổ ấm riêng của hai người, khi Lâm Thanh Hàm rảnh rỗi một chút, hai người sẵn sàng làm tổng vệ sinh.

Gần đây ở thành phố Yến Kinh mưa dầm liên miên, cuối cùng mặt trời cũng ló dạng, hai người đem chăn cùng sách ra phơi.

Vì nhà không lớn nên Khúc Mặc Thương và Lâm Thanh Hàm không định mời a di quét dọn. Sau khi cởi ga giường trong phòng cho khách và phòng ngủ, Lâm Thanh Hàm cho vào máy giặt, sau đó cùng Khúc Mặc Thương lau nhà.


Tuy nơi này không lớn, nhưng đi một vòng hai người đều có chút mệt mỏi, nhìn Khúc Mặc Thương lau trán, Lâm Thanh Hàm ôn thanh nói: "Mệt rồi phải không, để em lau là được rồi, chị đi thu dọn thư phòng đi, cần phải phơi nắng, sửa sang lại mọi thứ trước, xong việc chúng ta cùng nhau dọn ra bên ngoài."

Khúc Mặc Thương nhìn xuống đất, do dự, nhưng sau đó cô nghĩ dọn đồ không dễ dàng, cô làm trước một chút sẽ tốt hơn, cho nên cô gật đầu.

Lâm Thanh Hàm lau hainphòng ngủ và phòng cho khách, Khúc Mặc Thương cẩn thận lấy sách ra khỏi giá trong thư phòng. Trong thư phòng có một cái ban công đã trải sẵn chiếu, cô không nghe lời hướng dẫn của Lâm Thanh Hàm mà trực tiếp dọn sách ra ngoài, bận việc một hồi, Lâm Thanh Hàm thò đầu vào thăm dò: "Đừng dọn, chờ em với, sách rất nặng."
Khúc Mặc Thương cười cười: "Được được, chị không dọn nữa, chị sẽ thu dọn tủ sách."

Ngoài giá sách còn có bàn học và tủ sách do Lâm Thanh Hàm bố trí, nơi có một số tài liệu và sách không được sử dụng thường xuyên. Cô dọn sách và tài liệu khỏi mọi ngăn kéo, quét sạch bụi bám trên các ngăn tủ.

Khi dọn một ngăn tủ dưới bàn làm việc, cô có hơi sửng sốt, trong tủ dưới một đống tài liệu có một chiếc hộp. Sau khi lấy tài liệu ra, cô dọn chiếc hộp ra ngoài.

Chiếc hộp được làm bằng gỗ, Khúc Mặc Thương mở nắp hộp, đôi mắt cô hơi mở to. Tay cô vẫn giữ nguyên tư thế mở nắp một lúc lâu, giống như kinh sợ vì thứ bên trong.

Không biết qua bao lâu, Khúc Mặc Thương mới nhẹ nhàng đặt nắp xuống, tay phải của cô có chút vội vàng thò vào, khi lấy đồ bên trong ra tay cô thậm chí còn hơi phát run.
Cô nhìn chằm chằm vào tờ giấy phác họa trên tay, trên cùng là một bức chân dung phác thảo, đơn giản dùng bút chì phác thảo các đường nét, vẽ người trên giấy sinh động như thật, cảm xúc giữa lông mày đôi mắt cùng những biểu cảm tinh tế trên mặt giấy. Người trong tranh để tóc dài buộc thành hình quả cầu, cúi đầu đứng trước bồn rửa mặt, trên tay cầm một nắm rau xanh ở vòi nước rửa sạch. Chỉ có một vài sợi tóc rơi xuống, cho nên cô hơi nghiêng đầu để phủi những sợi tóc rơi xuống.

Khúc Mặc Thương nhìn đến đôi mắt có chút nóng, lại muốn cười một tiếng, tấm hình trên đó là mấy ngày trước cô đang giúp Lâm Thanh Hàm rửa rau trong bếp, lúc đó vì tóc rơi xuống có chút vướng, cho nên cô nghiêng đầu cọ mấy lần, cuối cùng Lâm Thanh Hàm cứ nhìn cô chằm chằm một hồi mới cười thay cô vén tóc ra sau tai, không ngờ lại bị Lâm Thanh Hàm vẽ ra.
Cô cẩn thận lật trang đầu tiên ra, trang tiếp theo là lúc cô bưng bát canh gà, khóe mắt đuôi mày đều là thỏa mãn, Khúc Mặc Thương thấy mình như vậy cũng không khỏi bật cười.

Cô xem từng trang, những xấp giấy dày trên tay đều là cô, xem ngày đều là vẽ theo thời gian.

Đủ loại cảnh tượng, đủ loại biểu cảm, còn có một bức tranh theo phong cách ám trầm. Có tuyết rơi dày đặc dưới ánh đèn đường mờ ảo, một người đang ngồi xổm trên tuyết. Khúc Mặc Thương dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tờ giấy nhăn nhúm, khóe mắt có chút đau nhức.

Cô thấy rõ những giọt nước mắt trên đó, Lâm Thanh Hàm khóc.

Cô hít một hơi thật sâu lật bức tranh, có rất nhiều cảnh phía sau mà cô cũng không ý thức được, trong bức tranh cô đang cười, đang tức giận, bức tranh nào cũng có thể thấy người vẽ đã dụng tâm cùng cảm xúc của mình vào đó.
Nhìn như vậy tựa hồ cô cảm thấy tất cả quá khứ của cô với Lâm Thanh Hàm đều lật qua ở trước mắt, mọi thứ giống như ngày hôm qua.

Lật đến phía sau, trong ba năm cô ra nước ngoài, rất nhiều bức tranh không có bối cảnh, có thể thấy tất cả đều là do Lâm Thanh Hàm tưởng tượng ra.

Khúc Mặc Thương hoàn toàn quên mất mình sẽ làm gì, hoàn toàn chìm đắm trong những bức tranh, bức tranh được tích tụ rất nhiều, một số dấu vết đã mờ đi, hầu như đều ghi lại từ quen biết đến nay.

Nhiều bức tranh như vậy đều là dùng đường cong phác họa, không có bất kỳ màu sắc nào, chỉ có hai bức tranh được tô màu, Khúc Mặc Thương nhìn bức thứ nhất, nước mắt chứa đầy hốc mắt đột nhiên rơi xuống.

Đây là bức tranh duy nhất có hai người xuất hiện, trên đó có một cô gái mặt áo lông màu trắng đạp xe, ở sau xe đạp, có một cô gái ăn mặc có chút chật vật ngoan ngoãn ngồi ở phía sau, tay có chút khẩn trương mà ôm eo cô gái phía trước, hơi nghiêng đầu nhìn cô gái trước mặt.
Mà ở xa xa, mặt trời lặn đỏ như lửa, ánh nắng vàng rơi vào trên người, cô gái phía trước mặt mày ôn nhu, mang theo một tia ý cười, trong mắt cô gái đang nhìn cô tựa hồ có tia sáng trào ra.

Màu sắc của bức tranh này rất ấm áp cùng lộng lẫy, nhìn rất đẹp, Khúc Mặc Thương che miệng khóc nhưng lại bật cười.

Cô chưa từng tưởng tượng ra cảnh tượng như vậy, cũng chưa từng biết lúc đó trong mắt Lâm Thanh Hàm lại tốt đẹp như vậy.

Đưa tay lấy bức tranh có cùng màu bên dưới ra, nước mắt trong mắt Khúc Mặc Thương lập tức đông lại, sau đó toàn bộ khuôn mặt đỏ như nhỏ máu.

Màu sắc trên bức tranh rất đậm, tấm khăn trải giường màu đỏ tươi được bày ra trên bức tranh trước mặt, khiến da thịt trần trụi trên đó càng trắng. Trong ảnh, tư thế của người nằm trên giường vô cùng liêu nhân, chỉ có khăn trải giường màu đỏ như ẩn như hiện che đi những bộ phận trọng yếu, khuôn mặt xuân sắc vô biên, hơi ngửa đầu, con ngươi phảng phất tràn ra một hồ xuân thủy, câu hồn nhiếp phách, màu đỏ cùng màu trắng mãnh liệt đối lập, làm máu người muốn tuôn ra.
Khúc Mặc Thương cảm động trước hướng phân mảnh của bức tranh này, cô cắn môi không dám nhìn mình như vậy. Trong đầu người này đang nghĩ cái gì vậy, vẽ ta bức tranh tư mật như vậy thật sự quá xấu hổ.

Cô nheo mắt nhìn thời gian ký tên, hình như là vẽ sau khi xuất lần đó bị nàng muốn cả đêm.

Âm thanh từ ngoài cửa truyền đến, Khúc Mặc Thương theo bản năng cất bức tranh đi, nhưng cô lại lấy ra quá nhiều, chỉ có thời gian giấu "bức tranh giường chiếu" này đi.

Lâm Thanh Hàm bước vào gọi, "Mặc Thương, em ..." Nhìn thấy chiếc hộp trên bàn và một xấp giấy phác thảo, nàng sững sờ đứng ở cửa.

Khúc Mặc Thương thấy sắc mặt nàng từ sững sờ chuyển sang xấu hổ, vành tai đỏ bừng, dừng một lúc lâu, cuối cùng vẫn đi tới như không có chuyện gì xảy ra, ho nhẹ một tiếng: "Thu thập xong rồi sao?"
Vốn dĩ đang cảm động khi nhìn thấy người trước mặt trời sinh thanh lãnh lại lên men lần nữa, bức tranh vừa xem không ngừng lướt qua trong tâm trí cô, cô chỉ nhìn Lâm Thanh Hàm như vậy, đồng thời cũng tự hỏi Lâm Thanh Hàm lấy tâm tư gì đi vẽ chính mình, thậm chí còn rất nhiều bức tranh lúc cô từ chối cùng nàng ở nên nhau.

Cô nhẹ nhàng bước tới trước mặt Lâm Thanh Hàm, sau đó gắt gao ôm nàng vào trong ngực: “Em lén chị vẽ nhiều như vậy mà không cho chị xem sao?”

Lâm Thanh Hàm nghe thấy tiếng nghẹn ngào của cô, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Lúc ấy em vẽ cũng chưa từng nghĩ tới có thể cùng chị ở bên nhau, sau này ở bên nhau, lúc chị không ở bên cạnh, hoặc là lúc chị ngủ, nhịn không được muốn vẽ chị. Em cảm thấy rất kỳ quái, cho nên không... không dám cho chị xem."

Khúc Mặc Thương không kìm được cảm xúc trong lòng: “Em chính là cố ý, em có biết khi nhìn thấy, trong lòng chị...”
Cô nói không được, trực tiếp ôm lấy Lâm Thanh Hàm áp lên giá sách, đưa tay bảo hộ ở sau đầu nàng, trực tiếp hôn nàng.

Nụ hôn của cô có chút gấp gáp, nhưng lại trần đầy thâm tình cùng triền miên, đầu lưỡi chạm nhẹ, cảm giác ẩm ướt liền truyền tới môi răng.

Mắt Lâm Thanh Hàm hơi nhắm lại, phối hợp động tác của Khúc Mặc Thương, hai người hôn nhau càng lúc càng sâu, Khúc Mặc Thương hạ thấp đầu lưỡi vuốt xe hàm trên của nàng một chút, tiếng hít thở càng lúc càng nặng nề, Lâm Thanh Hàm không nhịn được rêи ɾỉ một tiếng.

Khúc Mặc Thương hôn người đến thất điên bát đảo, sau đó dán tay lên eo nàng chậm rãi vuốt ve, thấp giọng ái muội nói: “Lúc em vẽ bức tranh giường lớn màu đỏ kia, em đang nghĩ đến cái gì, tiểu muộn tao.”

Trong đầu Lâm Thanh Hàm bỗng nhiên ong một tiếng, đột nhiên ngẩng đầu lên, ửng hồng vừa lui lại đột nhiên đánh tới. Thấy nàng mặt đỏ tai hồng, con ngươi thủy nhuận mở to, chỉ ngơ ngác nhìn mình như vậy, đột nhiên có loại trở lại lúc hai người mới quen biết, đáng yêu đến ngon miệng.
Khúc Mặc Thương cảm thấy, trái tim đáng khinh của cô không thể kìm nén được nữa.