Đồng Học Không Làm Yêu

Chương 3




Hài tử rất dễ bị kinh sợ nhưng cũng rất dễ vô pháp vô thiên không xem ai ra gì, nhất là sau khi phát hiện người đến là Khúc Mặc Thương thì lại càng không kiêng nể ai. Nghe xong cô nói lời này, có thể thấy Lý Tư Dĩnh đi tới đã thu lại run sợ, phun cọng cỏ trong miệng, cà lơ phất phơ nhìn về phía Khúc Mặc Thương: "Oa, thì ra là ủy viên học tập a. Bọn tôi phạm pháp sao? Nếu bọn tôi phạm pháp cô có bản lĩnh thì đi báo cảnh sát đi, tìm người bắt tôi đi, haha."

"Tôi sợ quá a." Cô ta giả vờ run rẩy cười với bốn cô gái sau lưng.

Khúc Mặc Thương phớt lờ bọn họ, đi tới kéo cô gái đang cuộn tròn trên mặt đất lên nhưng lại bị Lý Tư Dĩnh đẩy ra. Sắc mặt cô ta tối sầm, nhìn về phía Khúc Mặc Thương: "Đừng tưởng cô là học bá thì tôi không dám động vào cô, cô dám xen vào chuyện của người khác, có tin hôm nay tôi lột đồ cô luôn không? Cô nói xem, cô là học bá lại bị người lột đồ chụp ảnh đăng lên diễn đàn của trường, cô nghĩ sẽ thế nào?"

Khúc Mặc Thương ngẩng đầu nhìn cô ta, híp mắt lại, ánh mắt lập tức thay đổi, tiến lại gần một bước, chậm rãi mở miệng nói: "Tuổi còn nhỏ mà lại thật độc ác, học bá thì sao, ngày mai tôi liền có thể tìm người trực tiếp lột cô ném ở cổng trường, cô tin hay không? Cô, còn các cô nữa, tôi đều có thể tìm người chiếu cố từng người, không tin thì thử xem?"

Lúc này, giọng cô trầm xuống, khóe môi nở nụ cười lãnh khốc xứng với ánh mắt kia, giống như thay đổi thành một con người khác, dáng vẻ không còn nửa phần thanh thuần ngoan ngoãn như trước nữa. Ngay cả một kẻ ngang ngược như Ký Tư Dĩnh cũng bị dọa sợ, huống chi là bốn cô gái luôn nghe cô ta sai khiến.

Nói xong, cô lấy điện thoại ra, ý bảo: "Hẳn là ba tôi đã gọi người đến đón tôi, có muốn ở đây chờ không?"

Mặt Lý Tư Dĩnh tái mét, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô được lắm, thì ra thường ngày giả vờ làm học sinh ngoan, thích xen vào chuyện của người khác cẩn thận có ngày tự tìm đường chết đấy."

Nói xong, cô ta hung hăng phun miệng nước miếng: "Lâm Thanh Hàm, cô nhớ kỹ cho tôi, lần sau còn thấy cô tiếp xúc với Tiếu Mục, tôi sẽ luôn có cơ hội chiếu cố cô thật tốt!"

Vẻ mặt lạnh lùng của Khúc Mặc Thương gần như sụp đổ khi Lý Tư Dĩnh nói tên cô gái đang cuộn tròn trên mặt đất. Đồng tử cô đột nhiên co rút lại nhìn chằm chằm vào cô gái vô cùng thê thảm trên mặt đất, ngây người tại chỗ. Mà trong mắt người khác chính là lãnh khốc vô tình, Lý Tư Dĩnh tức giận đến nghiến răng rồi hùng hùng hổ hổ rời đi.

Lâm Thanh Hàm? Cái tên này vẫn vang lên trong tâm trí của Khúc Mặc Thương. Đây hẳn là trùng hợp đi, người này cũng tên là Lâm Thanh Hàm... Không thể nào, đánh chết cô cũng không tin một nữ nhân như vậy sẽ có thời điểm chật vật như thế, tính cách cũng không giống. Với thủ đoạn của nàng, trừ khi có người chán sống mới dám khi dễ nàng, trong giới thượng lưu ở Yến Thành ai mà không biết thủ đoạn của Lâm Thanh Hàm, sấm rền gió cuốn lại có thù tất báo, thật sự rất sắc bén.

Cô thất thần, cô gái quỳ rạp dưới đất run rẩy, nắm chặt quần áo giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng không biết là bị thương nặng hay là sợ hãi, hồi lâu cũng không có đứng lên.

Khúc Mặc Thương lấy lại tinh thần, đi tới ngồi xổm xuống đỡ nàng, hiện tại tâm lý của cô đã 28 tuổi, trong mắt cô đây là cô gái nhỏ bị người khi dễ, vẫn còn là một đứa trẻ, trong lòng cảm thấy rất đáng thương.

"Cậu ổn không? Bị thương ở nơi nào rồi, không đứng dậy nổi sao?" Cô choàng dưới cánh tay cô gái, dùng sức kéo nửa người nàng đứng dậy.

Tóc của cô gái đã người kéo đến rối tung, thoạt nhìn rất chật vật, khi Khúc Mặc Thương dựa gần nàng như vậy, nàng có vẻ quẫn bách cúi đầu lắc lắc đầu.

Lúc này Khúc Mặc Thương mới miễn cưỡng nhìn rõ nàng, ánh mắt cô rơi vào chiếc cặp sách cũ kỹ có phần quen thuộc, chợt nhớ ra cô gái này là ai.

"Không phải cậu trực nhật xong liền về nhà sao? Sao lại ở đây?" Đây đúng là cô gái gầy yếu trước đó làm trực nhật trong lớp. Nàng tên là Lâm Thanh Hàm sao? Khúc Mặc Thương muốn hỏi nàng, nhưng lại có chút hơi xấu hổ, chuyện này không phải trực tiếp nói cho nàng biết hai người học chung một lớp mà cô không biết tên nàng sao?

Nhưng đây không phải là lúc rối rắm chuyện này, hiện tại thoạt nhìn cô gái quá không tốt, tóc tai hỗn độn, bộ đồng phục hơi cũ kỹ đã bị người xé rách, dính đầy bùn đất. Thời tiết cuối tháng 10 có chút lạnh lẽo nhưng nàng cũng không mặc nhiều, bên trong cũng là một chiếc áo len mỏng cùng áo sơ mi, cúc áo đều bị kéo xuống, áo len cũng rách một phần ở cổ lộ ra một mảnh trắng nõn, phỏng chừng những người kia vừa mới xé rách quần áo của nàng.

Khúc Mặc Thương nhất thời nhìn đến không đành lòng, trong lòng không kìm được tức giận, Lý Tư Dĩnh này tuổi còn nhỏ đã hung ác như vậy, rốt cuộc có bao nhiêu ân oán mới có thể đối xử với đồng học của mình như vậy.

Nghĩ đến cây sisal mấy người kia cầm trong tay, lông mày của Khúc Mặc Thương càng nhíu chặt hơn, thử thăm dò sờ vào cánh tay và thân thể nàng: “Bọn họ có làm cậu bị thương không?”

Vừa mới ấn vào cánh tay trái của nàng, cô phát hiện cô gái vốn đang run rẩy đột nhiên cứng đờ, cô vội vàng dừng tay xắn tay áo nàng lên. Quần áo nàng mặc rất mỏng, vừa rồi hỗn loạn những người kia căn bản xuống tay không biết nặng nhẹ, cánh tay mảnh khảnh trắng nõn cũng đã chảy máu rồi.

Khúc Mặc Thương hít sâu vài hơi, thấp giọng nói: “Thật là vô pháp vô thiên khiến người giận sôi!”

Cô loay hoay thò tay vào cặp sách, tìm khăn giấy sạch, cẩn thận lau vết thương cho nàng, phỏng chừng là vô cùng đau đớn, cô gái co người lại, nhưng vẫn không rên một tiếng.

“Đau thì nói cho tôi biết nhé.” Khúc Mặc Thương ngẩng đầu lên nhìn nàng, người đối diện vẫn cúi đầu tùy ý động tác của cô, thấy nàng như vậy, Khúc Mặc Thương đột nhiên có chút tức giận. Cô thở dài, ngữ khí cũng có chút lạnh: “Bị người bắt nạt, cậu càng cụp mi rũ mắt trầm mặc không nói liền sẽ bị người bắt nạt tàn nhẫn hơn.”

Nói xong, có vài giọt chất lỏng ấm áp đột nhiên rơi xuống mu bàn tay cô, làm Khúc Mặc Thương lập tức im miệng. Đúng vậy, không im lặng nghe theo thì còn làm gì nữa, nàng vẫn còn là một đứa trẻ mười bốn tuổi gặp phải đồng học côn đồ ác bá như vậy, như thế nào cũng không có một ngày yên ổn, nếu có thể phản kháng dễ dàng như vậy cũng sẽ không có nhiều ví dụ về bạo lực trong khuôn viên trường.

Khúc Mặc Thương đưa tay vén mái tóc rối tung của nàng ra sau tai, tức khắc thấp giọng mắng một câu. Khuôn mặt bên phải của cô gái in rõ một dâu tay, đã sưng đỏ lúc này cũng ướt đẫm nước mắt. Rõ ràng lúc này nàng rất sợ hãi cùng tuyệt vọng, nhưng ngoài vài giọt nước mắt cùng tiếng nức nở mà trước đó Khúc Mặc Thương đã nghe thấy thì không có bất cứ động tĩnh gì khác.

Khúc Mặc Thương chỉ nhìn thấy trong chốc lát, nàng đã lập tức lùi về phía sau một bước, che mặt không cho cô nhìn. Khúc Mặc Thương mím môi dưới, đưa khăn giấy cho nàng: “Lau sạch đi, tôi sẽ không nhìn cậu.” 

Cô lặng lẽ đứng chờ cô gái lau khô nước mắt, ở bên này cô gái trộm nhìn cô qua tóc mái dày trên trán, có lẽ là do nhút nhát nên hành động trộm nhìn này khiến mặt nàng đỏ bừng, trong ánh mắt chứa đựng cảm xúc rất khó tả nhưng lại nhanh chóng thu liễm.

Cuối tháng mười, trời tối rất nhanh, ánh đèn trong trường cũng dần tắt đi. Khúc Mặc Thương kiên nhẫn chờ nàng lau mặt sạch sẽ, suy nghĩ một hồi mới cởϊ áσ khoác đồng phục ra.

Cô gái không còn cúi đầu quá thấp nữa, nàng trộm nhìn cô có chút không hiểu. Khúc Mặc Thương ra hiệu cho nàng: “Cần phải trở về thôi, quần áo của cậu cũng bị rách rồi, trước tiên mặc áo khoác của tôi đi.”

Ánh mắt của cô gái lóe lên, thanh âm nhỏ bé yếu ớt như muỗi kêu, “Trên người tôi rất bẩn.” 

Khúc Mặc Thương nhướng mày, thần sắc trong mắt không rõ ràng, sau đó đi qua khoác lên trên người, làm cô gái cả kinh khập khiễng lùi lại vài bước. Khúc Mặc Thương nhíu mày, cô gái nhìn thấy cô nhíu mày liền có chút hoảng loạn, do dự muốn nói chuyện.

Nhưng nàng còn chưa kịp nói lời xin lỗi thì Khúc Mặc Thương đã đi rồi. Nàng nắm chặt cổ tay áo chặt hơn, ánh sáng yếu ớt trong mắt nàng cũng biến mất, chỉ còn lại chua xót dày đặc cùng tự ghét bỏ mình.

Nàng lê thân thể đau nhức nhặt cặp sách, một bàn tay trắng nõn xinh đẹp đã cầm lên trước nàng, vẻ mặt của người mặc áo len trắng đào vẫn lãnh đạm trầm tĩnh, nhưng ánh mắt lại lộ ra nhu hòa, thấp giọng hỏi nàng: “Nhà cậu ở đâu?”

Lâm Thanh Hàm sững sờ một hồi, không biết nên trả lời như thế nào, chỉ ngây người nhìn cô.

Cuối cùng Khúc Mặc Thương cũng nhìn thấy nàng chính diện, mặc dù đã bị tóc mái che đi rất nhiều nhưng đường nét cùng ngũ quan vẫn lộ ra ngoài, nếu không phải mặt phải bị sưng thì cô gái nhỏ này lớn lên vẫn không tồi. Môi hồng răng trắng, tuy sắc mặt không được tốt nhưng vẫn là tiểu mỹ nhân.

Thấy nàng sững sờ, Khúc Mặc Thương trong lòng thở dài, cô nắm tay nàng kéo về phía xe đạp vừa dắt qua: “Trời sắp tối rồi, chúng ta mau về thôi, tôi đưa cậu về.”

Lâm Thanh Hàm vội vàng lắc đầu, nhỏ giọng nói. "Tôi ... tôi có thể ..."

"Cậu như vậy tôi không yên tâm, nhà cậu ở đâu? Có thể sẽ tiện đường, tôi đưa cậu về một đoạn."

Trước tiên không nói nàng bị thương thế nào, hôm nay trời mau tối như vậy, Khúc Mặc Thương không nỡ nhìn cô gái nhỏ mới bị bắt nạt xong một mình về nhà.

Nhìn Khúc Mặc Thương hạ quyết tâm hỏi rõ ràng, Lâm Thanh Hàm nhỏ giọng nói nơi mình ở, Khúc Mặc Thương nghe xong liền sửng sốt, sau đó ho nhẹ một tiếng: “Cậu nói cho tôi biết đi đường nào, chúng ta trước tiên rời trường học.” 

Cô đẩy xe qua một bên, cầm đầu xe, quay đầu ra hiệu cho Lâm Thanh Hàm lên xe. Đồng thời trong lòng âm thầm thở dài, cũng may xe đạp chuẩn bị lúc này đều có chỗ ngồi phía sau, nếu là về sau xe đạp thể thao sẽ không chở được người.

Lâm Thanh Hàm có chút do dự, Khúc Mặc Thương quay đầu lại nhìn nàng cũng không thúc giục. Một lúc sau, nàng có chút khẩn trương ngồi trên ghế sau, hai tay có chút không biết làm thế nào tìm chỗ ổn định thân thể, có thể thấy nàng chưa từng đi xe đạp với người khác.

Khúc Mặc Thương chống xe, vươn tay kéo đồng phục cho nàng, quay đầu nhìn phía trước, nhưng sau đó lại đưa tay ra phía sau, trực tiếp nắm lấy tay Lâm Thanh Hàm đặt ở thắt lưng mình: "Ngồi không vững thì ôm tôi là được rồi."

Vốn dĩ Khúc Mặc Thương không có ý định để nàng dựa gần như vậy, giống như nắm lấy đệm ở dưới yên ngồi như người khác là được rồi, nhưng suy xét nàng thương tích trên người, như vậy sẽ không thoải mái, cho nên cô chỉ đơn giản để nàng trực tiếp ôm eo mình.

Vòng eo mềm mại của con gái rất tinh tế, quần áo mùa thu cũng không thể che đi hoàn toàn, Lâm Thanh Hàm vẫn có thể cảm nhận được vòng eo mềm mại cùng tinh tế của cô. Khi cả người nàng cứng đờ, thanh âm thanh nhã cùng bình tĩnh lại thốt ra một câu khác: “Ngồi vững, chúng ta phải đi rồi.”

Vừa dứt lời thì xe lập tức chuyển động, thân thể nàng không khỏi ngã về phía sau, cả kinh bỗng nhiên ôm chặt lấy cô, sau đó phản ứng lại liền nhanh chóng buông ra. Nhưng mà chiếc xe không ổn định, sau khi lảo đảo mấy lần, thân thể Lâm Thanh Hàm cũng bị kéo căng, sau đó hoảng sợ ôm chặt lấy cô.

Chờ đến cuối cùng đã đi trên một đường thẳng, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, có chút xấu hổ buông lỏng cánh tay, thấp giọng xin lỗi.

Người trước mặt nàng không lên tiếng ngay, sau đó có chút mất tự nhiên nói: “Tôi chưa từng chở ai, vừa rồi có chút không quen.” 

Lâm Thanh Hàm ở phía sau nghe được lời nói của cô, vành tai kia chậm rãi ửng hồng, cứ như vậy nàng nghiêm túc nhìn, không nói gì. Xe đạp vững vàng chạy trên đường trường học, tốc độ không quá chậm, mang theo từng cơn gió, tiết trời cuối tháng mười có chút lạnh lẽo, nhưng Lâm Thanh Hàm cảm thấy đây là cơn gió ấm áp nhất cùng tốt đẹp nhất.

Thậm chí nàng còn tự hỏi đây có phải là mơ hay không, nàng đã ở trong lớp lâu như vậy, cũng không nói được mấy câu với ủy viên học tập kiêm học bá này, thậm chí cô chỉ gọi tên nàng khi thu bài tập. Nàng chưa từng nghĩ tới, người được lão sư sủng ái như vậy, là học sinh ưu tú được đồng học ngưỡng mộ như vậy, thế mà lại chở mình về nhà.

Càng không nghĩ tới chính là, cô sẽ uy hiếp Lý Tư Dĩnh trong tình huống đó, cứu mình khỏi tuyệt vọng. Nghĩ đến lời nói cùng ngữ khí của cô, nàng có chút kinh ngạc, thực sự không nhìn ra Khúc Mặc Thương cũng có thể nói như vậy, nhưng nàng cảm thấy cô rất lợi hại.

Nếu hôm nay không có cô thì nàng sẽ rơi vào kết cục thế nào đây? Trong lòng nàng run rẩy, ánh mắt càng lúc càng chua xót, thân ảnh tinh tế trước mặt gần như mông lung, đột nhiên người này lại lên tiếng: "Đi hướng nào?"

Sau khi lấy lại tinh thần, Lâm Thanh Hàm có chút hoảng hốt, sợ do dự trả lời sẽ khiến cô phiền liền thấp giọng nói: “Bên phải.”