Gia Định
Trong một căn phòng xa hoa, ở trung tâm.
Tiếng đàn ca vang lên du dương, hàng loạt cung nữ nhịp nhàng múa theo điệu nhạc.
Nguyễn Ánh tựa lưng trên nghé thưởng thức, phía sau Tống Phúc Thị Lan(*) nhẹ nhàng xoa bóp.
Thật lâu, hắn mới cảm giác thư thái như hôm nay.
Bỗng từ phía ngoài, A Quế hốt hải chạy tới:
" Thưa Vương, có thư của Tả tướng quân." Rồi chậm rãi trình lên.
Cầm lấy, đọc xong, hắn cười lớn. Phía sau, Tống Lan thấy vậy, nhỏ nhẹ hỏi:
" Không biết có chuyện gì mà khiến người vui vẻ vậy."
Hắn đưa cho nàng xem, nói:
" Mục tiêu tuy không thành nhưng lại bắt được Võ Văn Tú. Haha."
Tống Lan đọc xong, đưa lại, mỉm cười:
" Chúc mừng người."
Hắn cười lớn, vẫy tay cho tất cả lui, ôm lấy nàng vào lòng cười:
" Nàng định chúc xuông vậy ư."
Tống Lan ngượng ngịu, vươn người lên, đôi môi mọng ngọt, khẽ chạm vào.
Hắn cười, vỗ vào mông nàng, nói:
" Hôm nay, thật to gan. Để xem, ta trừng trị nàng ra sao?"
" Ưm....."
Cảnh xuân lỗng lẫy.
..........
Thỉnh thoảng âm thanh vang vọng từ bên trong khiến phát ra, khiến binh lính đang canh gác, ai lấy đều đỏ mặt.
Lê Văn Chương vội vã vào cung, nhìn thấy A Quế hỏi:
" Vương ở đâu, ta có chuyện gấp cần bẩm báo."
A Quế cúi đầu, chỉ chỉ vào trong, Lê Văn Chương mơ hồ, nhưng đúng lúc này, một âm thanh từ bên trong vang ra: "A"
Nghe vậy, Lê Văn Chương mặt mo, đỏ ửng, sau đó trầm giọng nói với A Quế:
" Bệ hạ khi nào rảnh thì bảo ta có chuyện cần cầu kiến."
" Vâng."
Nói xong, Lê Văn Chương nhanh chóng rời đi, không khỏi thở dài.
......
Hơn một canh sau, âm thanh im bặt. Tống Lan quần áo đôi chút xộc xệch, sắc mặt ửng đỏ, cùng cung nữ rời đi.
Nguyễn Ánh đi ra, gọi người vào dọn dẹp, sau đó định đi tới thư phòng, xem xét tấu chương thì A Quế tiến lại:
" Thưa Vương. Vừa nẫy có Lê tướng quân cầu kiến. Nhưng người bận lên đã lui trước."
" Ừm. Ngươi đi gọi, bảo hắn đến thư phòng gặp ta."
" Vâng."
........
Lúc sau, Lê Văn Chương tiến đến, thấy Nguyễn Ánh vội vã thưa:
" Thưa Vương, hôm qua mật thám từ Thị Nại đã về. Cho biết nhận được báo động lên lui. Thần đã thử mọi cách liên lạc với Võ tướng quân nhưng không được, sợ rằng Võ tướng quân gặp chuyện. Nên vội vã vào tâu. Xin ý kiến ngừoi?"
" Cái gì.." nghe xong, Nguyễn Ánh đập bàn, hỏi lại:
" Ngươi chắc chứ?"
" Thần chắc chắn."
Nguyễn Ánh nghe xong, ngồi buông thõng, xụi xơ, sau đó trầm giọng:
" Ngươi tức tốc cho người điều tra rõ ràng việc này. Nếu đúng như vậy, ta sẽ tìm mọi cách cứu Võ tướng quân ra."
Ngưng lúc tiếp:
" Bọn Lê Văn Duyệt, Nguyễn Huỳnh Đức mai trở về. Ngươi chuẩn bị sắp xếp cùng ta ra đón tiếp."
" Vâng. Thần xin cáo lui."
" Ừm."
Ngay sau khi Lê Văn Chương rời đi, Nguyễn Ánh nhìn A Quế nói:
" Ngươi gọi Lê Quang Định, Ngô Nhân Tịnh và Trịnh Hoài Đức vào đây cho ta."
" Vâng."
........
Lúc sau, ba người đi vào, thấy hắn, vội vã:
" Tham kiến Vương. "
" Ừm. Ba vị ái khanh ngồi đi. Ta có chuyện muốn hỏi."
" Vâng."
Sau đó, hắn bắt đầu kể mọi chuyện, từ việc hành quân, kết quả.. Võ Tánh bị bắt. Kể xong, hắn chậm rãi ngồi đợi.
Lúc sau, Lê Quang Định nói:
" Thưa vương, lần này Tả quân và Trung quân đi là thắng lợi. Bởi tuy thua thiệt quân số nhưng bù đắp chất lượng. Người xưa có câu 'Nghìn quân dễ tìm, một tướng khó kiếm'. Nến việc bắt được Võ Văn Tú như là công bù tội. Đáng để ăn mừng.
Theo thần nghĩ, ngày mai Tả quân về đến, Vương cùng quần thần ra tận ngoài thành tiếp đón, ăn mặc đồ bình dị. Để động viên binh lính.
Sau đó người mở tiệc khao quân, cùng ăn, cho những người vừa tham chiến nghỉ ngơi, về tăng gia sản xuất, để khoan thư sức quân, nuôi dễ bền lâu."
" Ừm." Hắn gật đầu.
Thấy vậy, Lê Quang Định tiếp:
" Còn việc Lê tướng quân thua trận. Đó là việc tất yếu nhà binh. Nhưng qua việc này, chúng ta có thế thấy được bọn Tây Sơn cũng đổi mới không thua kém. Muốn thắng bọn chúng thì tốc độ đổi mởi của chúng ta càng phải nhanh hơn.
Đồng thời, việc người phải làm cuộc hành quân này, cho thấy, chúng ta đang phải nhún nhường, phụ thuộc hoàn toàn vào Bá Đa Lộc trong công nghệ. Vô cùng bị động.
Thần đề nghị, chúng ta cần tim một con đường khác."
" Nhưng con đường nào. Chúng ta từng thử thương thảo với lũ thương buôn Hà Lan nhueng không thành. Giá cả của chúng khá cao. Đồng thời bất đồng ngôn ngữ, khiến chúng ta bụ lừa một lô súng rồi." Hắn nói, vẻ buồn rầu.
Ngô Tịnh Nhân nghe vậy lên tiếng:
" Thưa Vương, chúng ta có thể vẫn dựa vào nguồn Pháp. Nhưng bằng cách cho người của ta sang tận nơi, trao đổi. "
" Là sao? Khanh nói kĩ xem." Hắn hào hứng hỏi lại.
" Thưa Vương, trước đây hoàng tử Cảnh một thời từng đi qua, tiếp xúc, hiểu tiếng Pháp. Bệ hạ có thể cử hoàng tử theo chân thuyền buôn Pháp sang. Thần biết việc này vất vả, nhưng nó có đáng gì so với khó khăn bao lâu nay, vương từng trải. Đây cũng là rèn luyện cho hoàng tử."
Nghe vậy, hắn gật đầu:
" Được. Việc này để ta suy nghĩ thêm."
" Vâng."
" Còn chuyện Võ Tánh thì sao."
Trịnh Hoài Đức cười:
" Việc này không đáng lo."
Nghe vậy, hắn khẽ nhíu mày, Trịnh Hoài Đức vội vã tiếp:
" Thưa Vương, người quý tướng tài, Nguyễn Huệ cũng vậy. Đó là điều bình thường có kẻ dùng binh. Trong tay chúng ta có Võ Văn Tú, dễ dàng đổi lại được Võ tướng quân. Nhưng Vương đừng vội hiệp đàm mà hãy đợi Nguyễn Huệ cho người sang hiệp đàm. Khi đó chúng ta sẽ có lợi thế trên bàn đàm phán."
" Tốt." Rồi nhìn Trịnh Hoài Đức:
" Hình như khanh có gì muốn nói."
" Vâng. Thưa Vương. Điều thần băn khoăn là kế hoạch hành quân lần này, vô cùng bí mật. Chính chúng thần không biết. Vậy mà bên Tây Sơn vẫn nhận được tin tức, nội bộ ta ât có gian tế."
" Ừm. Việc này, ta đã nghĩ qua. Nhưng thời buổi khó khắn. Nhận binh ồ ạt, khó mà kiểm xoát được. Hazzz."
" Thần có một mẹo nhỏ. Có thể sàng lọc tương đối.."
Nghe vậy, hắn gật đầu:
" Khanh nói xem."
" Vâng. Thần kiến nghị, ban đầu Vương hãy cho người nặc danh gửi thư cho những kẻ nghi ngờ, những hàng quân Tây Sơn...... Chỉ cần giúp mua quan bán tước, căt đất, bán vũ khí quân đội cho.....sẽ cho hậu hĩnh. Nếu có kẻ động tâm, ắt là sâu mọt, quyết phải trừ.
Sau đó, vương cho Tả tướng quân, giả một cuộc hành quân, cho quân lính vô tình làm lộ thông tin, theo dõi xem kẻ nghi ngờ. Ai mà vội vã gửi thư thì là gian tế...."
Rồi ngập ngừng, tiếp:
" Có thể có sai xót. Nhưng đó là tối ưu nhất."
" Được. Cả ba khanh đúng là tâm phúc của ta." Hắn cười, sau đó nhìn trời nói:
" Cũng muộn rồi. Ba khanh ở lại cùng dùng chung bữa."
"Vâng. Cảm ơn Vương." Ba người đáp
" Haha. Đi thôi."
P/s: (*) Tống Phúc Thị Lan ( 1762-1814), là người đoan chính, xinh đẹp, hiền từ, khi còn trẻ bà đã được Gia Long đích thân đem lễ vật đến hỏi cưới bà. Lênh đênh theo vua từ lúc gian khó, có khi lại thúc trống giúp cứu Gia Long trong cơn nguy khốn. Khi Gia Long đi xa, bà vẫn giữ vật tin, một lòng một dạ đi theo ông. Nhưng bà số khổ, con cái đều có số chết sớm cả, khi chưa đầy 60 tuổi lại mất đi. Gia Long rất thương mà khóc thảm thiết, đặt mộ của bà kế bên của ông ở lăng Thiên Thọ chính là bằng chứng tình cảm của ông đối với bà, và cũng là vai trò to lớn của bà trong cuộc đời ông.