Dòng Máu Lạc Hồng

Chương 132: Núi Ngọc Linh(3)




Nguyễn Toản ngán ngẩm, nhìn xung quanh.

Bên trong sự sắp xếp vị trí người vô cùng tuỳ ý. Nhưng nhìn kĩ, có thể thấy mỗi vị trí đều thôi động lẫn nhau. Một người muốn đơn phương độc mã cũng khó khăn.......

...........

Lúc sau, kế hoạch cũng thống nhất, Lâm Sảng Văn nói:

" Ta đọc lại một lượt, mọi người cùng xoát. Nếu không có ý kiến thì kí tên.

Đầu tiên, phát hiện quả thật bị nhằm vào. Sẽ tập trung đánh ác liệt vào một số nơi. Khiến quân triều đình ăn trái đắng. Sau đó Dương Đông Kích Tây, một mặt cho người tiến về Kinh đô gây bạo động. Mặt khác, cho người mật đàm với bọn man di phương Nam, cho chúng ít lợi ích, yêu cầu bọn chúng quấy rối biên giới,

Nếu không, thì tạm thời ngưng hoạt động. Cho người đi lo lót quan lại phía trên."

Nghe vậy, Lý Văn Bưu, Ông Nham gật đầu, dồn dập kí.

..........

Đứng bên, Nguyễn Toản nghe thấy vô cùng nổi giận, nhất là việc liên tục gọi Tây Sơn là man di. Nghĩ rằng cho một chút ngon ngọt là làm tiểu đệ nghe lời. Hắn nhìn chúng như cá nằm trên thớt.

Sau đó, trong lúc đợi bọn kia giao đấu, định đi ra ngoài. Thì bỗng tên số 3, thấy vậy, cười

" Ngươi sợ."

"Hừ. Ta khinh thường. Tưởng được động tay động chân. Ai dè..... Đánh tổ bẩn tay."

" Không cần ở đó khinh thường. Đại nhân coi trọng lần này. Tránh mà hỏng việc."

"Khỏi lo. Ta đi lúc về."

........

Hắn rời ra, đi đến gõ khuất, quan sát cung quanh, không thấy người, khẽ phóng phi tiêu.

Bên ngoài, Lê Huy đợi sẵn, đọc xong. Tức tốc rời đi.

..........

Nguyễn Toản trở lại bên trong. Lý Văn Bưu đang cừoi phách lối:

" Hai bang các ngươi chỉ được như thế này ư?"

Ông Nham, Lâm Sảng Văn sắc mật âm trầm. Cả hai đã đánh giá cao, thật không ngờ còn thấp. Sau bốn lượt trận, cả hai toàn thua. Giờ quyền kiểm soát Tứ Xuyên đã đều mất, Lý Sảng Văn liếc mắt sang, Ông Nham thấy vậy gật đầu, sau đó nói:

" Chơi này chỉ nhỏ lẻ. Nếu Lý công tử có dám chơi lớn?"

" Là sao."

" Không thể phủ nhận, nếu đánh tiếp chúng ta không phải đối thú. Cả hai chúng ta đề nghị, loạn đấu. Nếu người bên nào ở lại cuối cùng là thắng."

" Ngươi nghĩ ta ngu chắc?"

" Haha. Lý công tư đợi lão phu nói xong, thử suy nghĩ xem. Chắc chắn sẽ khiến Lý công tử chắc chắn hài lòng. "

" Ồ. Ngươi nói xem."

" Nếu Lý công tử thắng thì một nửa Quảng Tây, vùng Thiệu Hưng(Giang Nam) thuộc về Bàn Ca hội.

Nhưng thua thì một nửa tứ xuyên giáp Quảng tây thuộc chúng ta.""

Nghe vậy, Lý Văn Bưu cười lớn:

" Đúng là chơi lớn."

" Haha. Vậy.Lý công tử dám ?"

" Tất nhiên. Có cơm dâng tận miêng, chả nhẽ không ăn. Lại chính là hai vị tiền bối đưa nữa. Haha."

" Vậy nếu Lý công tử đồng ý. Chúng ta sẽ kí cam kết. Tránh việc thua không nhận."

" Được."

.........

Ba bên kí xong, Lý Văn Bưu nhìn nói:

" Số ba ngươi dẫn người đối phó bọn Hồng Môn hội.

Còn số 4, ngươi đối phó Thanh Bang. Lần này chỉ thắng không thua."

" Được. Ngươi yên tâm. Thành công ta cũng có lợi. Khỏi lo." Số 3 gật đầu.

" Hi vọng vậy."

........

Lúc sau, mỗi bên cử người ra. Khi trống đánh ba canh. Tất cả lao vào. Chém ác liệt.

Vừa vào trận, Nguyễn Toản đã bị dây dưa bởi một tên ái nam ái nữ, nhìn đã thấy kinh dị. Tên đó liên tục muốn ép sát người, hắn sẵn tức giận, bị chọc lên. Tay liên tục chém liền ba nhát, tên đó bị chém lìa ba mảnh.

Bên cạnh số ba thấy vậy, cũng không thua kém. Một tên thũing bên Hồng Môn hội cũng mất mạng.

Trước sự dũng mãnh của hai người, thế trận Hồng Môn, Thang Bang lung lay. Biết mình quá đà, hắn bắt đầu chậm lại, chuyển sang dây dưa.

Lý Văn Bưu thấy vậy, thở dài tiếc nuối. Còn Ông Nham cũng chậm rãi không đưa mệnh lệnh.

Một lúc sau, tất cả cũng thấm mệt. Không bên nào chiếm được thượng phong, Ông Nham củng Lâm Sảng Văn khẽ gật đầu, hơn mừoi năm người đồng loạt ám phi, Bào Ca hội trúng ám khí bất ngờ. Nhiều người ngã.

.........

Lý Văn Bưu thấy vậy, đứng phắt dậy:

" Các ngươi dám chơi bỉ ổi. Đã nghiêm cấm dùng ám khí. Dám trái quy củ."

" Hừ. Đó là đơn đối. Đây là loạn đấu không có quy củ. Ta đã cho ngươi đọc kĩ. Tại ngươi không thắc mắc. Nói gì?"

" Ngưoi...."

Rồi nhìn số 3, số 4:

" Nhanh chóng giải quyết. Tiền thưởng gấp đôi. Công huân ta cho hai ngưoi."

" Được." Nghe công huân, số 3 bỗng trở lên hưng phấn, tả đột hữu xung. Bởi đó là thứ có tiền khó thể mua.

Bên kia Nguyễn Toản cũng ra tăng tốc độ, nhưng không mạnh bằng.

..........

Bên trong, Tô Cương đang chỉ huy loạn đấu, phóng phi tiêu, nhìn thấy Nguyễn Toản, chật vật, cười lớn:

" Tên Tống miêu đã trọng thương. Dồn toàn lực giết hắn, chúng ta sẽ chắc thắng."

Nghe vậy, chỉ còn vài người kìm chân số 3, hàng loạt ám khí hướng về Nguyễn Toản.

Thấy vậy, Lý Văn Bưu lo lắng. Tên số ba tuy có thể thoát vẫn vừa dây dưa đối phó, phía nhìn về phía Nguyễn Toản.

........

Bị nhằm vào, Nguyễn Toản vô cùng chật vậy. Do không muốn lộ hoàn toàn thực lực. Với kiếm sử dụng cũng là kiếm thường không phải Thuận Thiên. Chiến lực có giảm. Quần áo nhiều chỗ rác tươm.

Bỗng.

" Đùng.......đùng...."

Một loạt pháo hiệu vang lên:

Sau đó hàng loạt bóng áo vàng cấm vệ nhà Thanh tràn vào. Thấy vậy, đang loạn đấu, Lý Sảng Văn, Ông Nham hô lớn:

" Chết tiệt. Bị lộ. Đi."

Lúc này, không ai bảo ai, tất cả nháo nhác bỏ chạy, những bóng áo vàng không kiêng nể ra tay là giết.

.........

Trong lúc hỗn loạn, số ba vội vã lôi Lý Văn Bưu rời đi.

Đến một đoạn rừng xa, thả xuống. Ngã đau điếng nhưng Lý Văn Bưu không quan tâm, lẩm bẩm:

" Mẹ. Đại nhân muốn hốt gọn sao không báo."

" Ngươi ngu à. Diễn kịch cho biết trước đoán gì. Đây mới là cái đại nhân muốn." Số 3 cười khinh bỉ.

" Đi thôi. Chết một mống người có thể gây dựng được." Hắn thở dài

..........

Tất cả rời đi, Lê Huy đỡ Nguyễn Toản chật vật:

" Vương gia người có sao không."

" Không việc gì. Nghỉ ngơi chút là được. Lần này có chủ quan. Không ngờ thứ ám khí này lợi hại vậy." Rồi lắc đầu, tiếp:

" đã cho người đuổi theo Ông Nham, Lâm sảng văn chưa?"

" Rồi ạ. Chắc đã tóm được. Có cần xử tử."

" Chưa. Cho chúng ăn chút đau đơn. Mạng sống chúng vẫn có giá."

" Vâng."

..........

Trong một căn phòng, sau khĩ dẫn quốc vương Tây Sơn dạo một vòng, vừa trở lại thì Thang Hùng Nghiệp chạy đến:

" Thưa Vương gia. Vừa có kẻ lạ mặt đưa thư và yêu cầu chúng ta 1000 lượng bạc."

" Ồ. Việc gì?

Thang Hùng Nghiệp cầm lấy thư, vội vã đọc.

Nghe xong, Phúc Khang An cười nói:

" Có tiện nghi tại sao không nhặt.

Ngươi đi lên kiểm tra. Nếu quả vậy. Cho người rầm rộ lên. Báo cáo lên bệ hạ. Tiền thưởng, công tích chắc chắc sẽ hơn nhiều 1000 lượng này. Đừng tiếc mà trở mặt. Kẻ dám làm giao dịch này chỉ có là cưjc ngu hoặc cực mạnh. Làm được như vậy, chắc là kẻ thứ hai. Đừng vì lợi nhỏ mà đắc tội."

" Vâng."

Đợi Thang Hùng Nghiệp rời đi, Phúc Khang An cười. Đúng là ngày nhận được tin tốt. Bởi ngoài chuyện này, hắn cũng nhận được lá thư, trong đó có lời khai của tên thái giám thân cận bệ hạ năm xưa. Nếu quả vậy, bệ hạ là cha hắn. Hắn còn sợ gì. Tha hồ càn quấy. Hổ dữ không ăn thịt con.