Cách địa điểm tập kích không xa, nhìn lượng bạc đưa tới, cùng việc rầm rộ của Phúc Khang An. Nguyễn Toản thở phào.
Bỗng lúc này, Lê Huy gõ cửa:
“ Thưa Vương gia, Lý Thất cầu kiến.”
“ Được, cho vào đi.”
“ Vâng.”
........
Lý Thất đi vào, đặt một hộp gỗ lên, cung kính:
“ Thưa Vương gia, đồ mà người sai Triệu Lan xử lí đã ở bên trong, bao gồm một sắc phong Ngự sử ở Quảng Tây, một số ngân lượng...
Kiểm tra xong, hắn gật đầu:
“ Ừm. Vất vả ngươi. Tiếp tục hỗ trợ nâng đỡ Triệu Lan, cho hắn thấy một chút lợi ích.”
Ngừng lúc, lấy trong ngăn bàn một mảnh giấy nói:
“ Trong đây là một vài địa điểm trú quân của Hắc vệ, cùng đoàn thương nhân từ làng Đại sang. Ngươi cho người trọng điểm chiếu cố. Đồng thời sau đó, Lê La sẽ thay ta chỉ đạo ngươi.”
“ Vâng.”
..........
Đợi Lý Thất rời đi, Nguyễn Toản nhìn Lê Huy nói:
“ Chuẩn bị chút. Chúng ta sẽ lên đường. Hồng Kông bên đó đã truyền lại tin tức.”
“ Rồi ạ. Đến đó sẽ không trở ngại.”
“ Ừm.”
.........
Bắc Kinh, Hoà Thân vừa triều thượng trở lại, nhanh chóng mài nghiên, chép lại bản viết tay “ Thập toàn võ công”, vô cùng nắn nót.
Bên cạnh là tiểu thiếp Mary - mới được Hoà Thân cưới, nũng nịu:
“ Lão công, sao người phải tự tay làm. Không sai xử kẻ khác. Tên đó suốt ngày ham mê hưởng lạc, lão công dâng lên, chắc gì hắn đã xem...”
Hắn lườm nhẹ, nói:
“ Đôi khi cần thành ý. Lão già đó càng lớn càng muốn mặt. Nàng nơi khác tới, không hiểu được. Gần vua như gần hổ, một nút áo quên cài có thể ngũ mã phanh thây....”
Nhìn số chữ chép cũng đã gần đủ, hắn hạ bút, đợi cho ráo mực, tay khẽ đùa nghịch, nói:
“ Vũ khí phía cha nàng nói thế nào. Bao giờ đến.”
Mary bị sờ soạng, khẽ đỏ mặt, đáp:
“ Theo tin, có thể tuần sau tới.”
“ Tốt. Hi vọng, những thứ đó công dụng đúng như nàng nói. Nếu không đừng trách.”
“ Lão công yên tâm. Vậy còn việc đó...”
“ Yên tâm đi. Nếu hắn vừa lòng, không thiếu nàng, chút chuyện cỏn con đó.”
Nghe vậy, Mary phấn khích nhào lấy hắn hôn:
“ Moa. Cảm ơn lão công.”
........
Được, người đẹp chủ động, hắn cũng không ngờ nghệch, nhiệt tình đáp trả. Trong lòng thầm nghĩ: Nhiều lúc đổi chút mới lạ, rất thú vị.
.........
Căn phòng bừa bộn, sau cuộc ‘ hỗn chiến’. Mary đau nhức rời đi.
Hắn sai người dọn dẹp, sau đó tiếp tục mài mực viết.
Viết xong, hắn cẩn thận ngắm nhìn, tất cả báo cái, hắn đều cố gắng bắt chước nét chữ Càn Long, vô cùng vừa ý. Cẩn thận cất đi, vừa quay lại, một bóng áo đen tiến tới, cung kính:
“ Thưa đại nhân, bọn Phúc Khang An gây chuyện?”
Nghe vậy, hắn cau mày:
“ Có chuyện gì xẩy ra, hắn không phải đi tiếp tên Nguyễn Huệ nào đó ư. Chả nhẽ có biến?”
“ Vâng. Nhưng không liên quan đến việc tiếp đón. Mà là việc động binh. Không biết hắn làm lúc nào, chỉ biết, sáng sớm Thang Hùng Nghiệp dẫn 1000 quân đi. Thần tưởng chuẩn bị bãi sẵn. Không ngờ, chiều trở lại thì Phúc Khang An tổ chức ăn mừng khoa trương, nói rằng mừng việc tiêu diệt một mẻ lớn địch, cũng đưa ra chiến lợi phẩm.Đồng thời cấp tốc cho người bẩm báo bệ hạ.
Thuộc hạ, sợ việc này, khiến bệ hạ lưu tâm Quảng Tây, hỏng chuyện chúng ta?”
Suy nghĩ lúc, hắn lắc đầu:
“ Không sao. Nhóm hàng đầu của chúng ta cũng nhanh tới. Mặt khác, sắp đại thọ, Càn Long sẽ không động binh.”
Rồi ngưng giọng:
“ Tên Nguyễn Huệ đó xác nhận được thật hay giả không?”
“ Là thật, theo bức hoạ rất giống. Ngoài ra, tuy vương nước nhỏ yếu, bên ngoài cũng tản mạn chút long uy, giống Càn Long. Việc này không thể giả được. “
“ Ừm. Vậy là tốt. Đi theo bọn hắn có nhóm nào khác không?”
“ Dạ có. Số lượng ít nhưng vô cùng tinh anh, có vài người không thua kém bất kì ai trong Hữu Vệ. Thần vẫn cho người bám theo.”
“ Được. Trên đường thử tiến hành vài vụ ám sát, nhớ đánh tiếng qua với Phúc Khang An, tránh tổn thất. “
Rồi thở dài:
“ Tin tức truyền vậy, nhưng cũng thử xem, có thể cho bọn chúng nhập bọn được không. Hi vọng là vậy đi.
Yên lặng đã quá lâu rồi, cũng cần một mồi dẫn. “
“ Ý, đại nhân là......”
“ Đúng. Nhanh chóng thực hiện. Càn Long đã ngầm chọn Vĩnh Diễm làm người nối nghiệp. Việc nhường ngôi cũng sẽ không quá xa.
Tên Vĩnh Diễn đó chịu ảnh hưởng của tên Chu Khuê, luôn có ý đối địch với ta.
Đã vậy, không bằng làm một mẻ lớn, sau đó rời đi.
Tên Càn Long cao ngạo, luôn coi thường người khác. Nghĩ rằng ta là lợn ư? Muốn nuôi béo để con hắn làm thịt. Ngây thơ.”
Ngưng lúc, tiếp:
“ Lần này có thể có Niêm Can Xứ, cho anh em cẩn thận.”
“ Vâng.”
.........
Trong căn phòng, còn một mình, Hoà Thân lại lật lá thư. Hắn nhận được cách đây 1 tháng, bên trong đại loại ý như trên. Dù lời nói vô căn cứ nhưng hắn càng nghĩ càng đúng. Từ đó, hắn càng cẩn trọng hơn, mặt ngoài vẻ mặt cười cười, nhưng cũng ngầm cho người chuẩn bị. Ai muốn hắn là quân cờ, kẻ đó phải chết. Dù có là Càn Long.
Sau đó, thở hắt, hắn rời đi đến tiểu viện, nơi con trai đang học tập.
.........
Hắn đến nơi, thấy bàn học trống trơn, không thấy thấy con trai đâu, gia nhân hầu hạ thì run sợ. Hắn nhìn An lão, cũng là người duy nhất bảo vệ hắn khi con nhỏ, trong sự nghẻ lạnh của mẹ, hỏi:
“ Thiên Tước đâu, An lão.”
An lão nghe vậy, quỳ xuống thưa:
“ Lão gia thật xin lỗi. Công tử kêu lão nô đi lấy nước. Khi quay lại thì không thấy, mong lão gia tha tội.”
Thấy An lão quỳ, mấy tên gia nhân cũng dồn dập:
“ Mong lão gia tha tội. Công tử nói không cho đi, sẽ giết chúng thần.”
“ Lão gia tha tội.”
........
.........
Nghe vậy, hắn nói:
“ An lão đứng lên. Giờ phút này, người đã nghỉ ngơi. Là ta cho người gọi lại để chăm sóc Tước nhi. Thật không ngờ.”
Rồi quay ra nhìn những gia nhân, quát:
“ Đi gọi nó về đây.”
“ Vâng.”
........
Lúc sau Thiên Tước trở lại, mặt xám xỉ, nhìn cha cầm gậy lớn, sợ hãi, định lui, Hoà Thân thấy vậy, quát lớn:
“ Lại.”
Thiên Tước càng sợ hơn nhưng cũng cố cắn răng đi lại, bởi hắn biết phụ thân bề ngoài cười cười nói nói nhưng bên ở nhà vô cùng nghiêm khắc. Nhất là hắn là độc đinh,
Gia nhân thấy vậy, hiểu ý chạy đi, có người nhanh chóng đi bẩm báo Hiếu Hoà công chúa.
...........
Trong một căn phòng kín cách âm, Thiên Tước nằm rạp lên nghế, mặt ưu thương, Hoà Thân cầm gậy, chỉ nói:
“ Ngươi biết tội.”
“ Rồi. Lần sau con sẽ không trốn học đi chơi nữa?”
“ Chỉ vậy sao.”
“ Vâng.”
Nghe vậy, hắn càng bực mình, quất mạnh:
“ Ta nói bao nhiêu lần. Đã bao lớn mà lại muốn theo đuổi tên Vĩnh Tĩnh đó. Cái tên kịt sỉ, vắt cổ chày ra nước. Ngươi học theo làm gì. Trong nhà của cải đầy đủ. Cớ sao lại đi học ngày ngày ăn cháo, uống chè.
Vừa mới thành hôn, vậy mà suốt ngày bỏ bỏ trốn trốn đi chơi. Không mau mau cho ta cháu trai để bồng. Cơ ngơi này, ta mất công gây dựng. Không cần ngươi tiết kiệm cho ta.”
“ Phụ thân, mọi người nói....”
“ Im. Im lại cho ta.”
Nghe vậy, Thiên Tước sợ hãi nằm im.
........
Hắn sẵn bực bội, đánh càng ngày càng đau, chỉ đến khi bên ngoài có tiếng nỉ non của một người con gái vọng vào:
“ Phụ thân, người có thể tha tội cho phu quân. Người còn nhỏ, ham chơi là chuyện bình thường.
Mặt khác, phụ thân người cũng có tuổi. Giữ sức khoẻ.”
Nghe vậy, hắn buông gây xuống, thở hắt đi ra mở cửa, nhìn thấy Hoà Hiếu khẽ gật đầu.
“ Ngươi đi vào trong, nâng hắn đi về.”
“ Vâng, thưa cha.”
........
Rồi nàng đi vào trong. Do là con gái nhỏ tuổi nhất, cũng vô cùng được Càn Long yêu quý. Lên thường giả nam trang đi săn cùng. Mấy vết thương rất quen xử lí.
Mặc cho Hiếu Hoà chăm sóc, Thiên Tước ngơ ngơ ngác ngác nghĩ ngợi.
.........
Hắn tên thật không phải Thiên Tước. Hay nói đúng hơn là Diệp Thiên Phi, một tên ăn mày ở khu phố Bắc Kinh, sinh năm 2000.
Trước đây, hắn cũng có gia đình hạnh phúc, được đi học đàng hoàng. Nhưng sau khi cha mẹ hắn biết được tài liệu đen của một quan chức cao cấp. Đã bị kẻ đó, sai người giết hại. Hắn không thể nào quên được cảnh tượng hôm đó. Tiếng cha mẹ gào thét trong cơn cháy,........
Hắn nhân hỗn loạn chạy đi, sau đó thông qua màn hình công cộng biết được, cha mẹ hắn dù chết vẫn bị kết tội, vô ý làm chết người.....Hắn ngục khóc, xé toang lá cờ còn in hằn trên áo, căm tức: ‘ Đất nước này phụ ta, ta sẽ phụ đất nước này.’
Chính lúc này, hắn được một lão già cưu mang, cho ăn học.
Nhưng cuộc sống không quá kéo dài, lão giả bị người kết tội là ‘ Thiên Địa Hội’ bị bắt giam, còn hắn bị nhét vào chạy giáo dưỡng. Bắt đi ăn xin, nếu không xin đủ sẽ bị đánh đập.
........
Ngày hôm đó, cũng là một ngày, hắn đi ăn xin trở về, dưới cơn mưa nặng hạt, đứng nép bên đường nghe trộm âm thanh phát ra từ loa, kể tiếp một câu truyện. Bất ngờ, một tiếng sét đáng bùm.
Khi hắn tỉnh lại, đã ở nơi đây, trong đúng đêm thành hôn. Hồn xuyên vào, đúng vị Thiên Tước vừa muốn đung vũ lực, bị Hiếu Hoà đánh, đến hôn mê.
.........
Sợ hãi, hắn cố làm bộ ngơ ngơ ngác ngác. Chỉ thấy vị trước mặt, nói thật nhiều, thật nhiều. Cứ như vậy, đến nay cũng một tháng, hắn dần quen, cũng biết cha mình là Hoà Thân, vị đại gian thần.
Có thể do ám ảnh trước đây, dù có cao lương mĩ vị, hắn chỉ muốn ăn cháo loãng, uống chè là vô vị.
Có thể trong mắt mọi người đó là đạm bạc, nhưng với hắn đã là ngon lắm rồi.
.........
Mấy ngày nay, hắn cố chạy ra ngoài, tìm hiểu thông tin, việc đến chỗ có vị Vinh Tĩnh này, chính là do hắn chọn, biết tính cách vị này khiến người không thích, qua đó gặp ít người, tránh cho việc lúng túng. Ngoài ra, hắn cũng lờ mờ nghe thoáng qua gần đó có nhóm Thiên Địa Hội.
...............
Hiếu Hoà bôi xong, nhìn Thiên Tước ngu ngơ, trong lòng cũng áy náy, chua xót. Hắn là con trai công thần mà phụ hoàng yêu quý nhất, từng cứu mẫu thân nàng. Ngoài ra, từ nhỏ chăm chỉ học hành, không quá nghe điều tiếng.
Nàng cố bắt chuyện, nhưng không hồi đáp. Bôi thuốc xong, lặng lẽ rời đi.
........
Ra ngoài, thấy An lão nói:
“ Có lẽ, phu quân còn giận ta. Ngươi vào đỡ chàng về phòng.”
“ Vâng.” An lão gật đầu,.
..........
Đi vào, đã thấy Thiên Tước đang tập tễnh đi ra, hắn vội vã tới:
“ Để lão nô đỡ người.”
Tuy muốn kiên trì nhưng vất thương nặng, Thiên Tước gật đầu:
“ Được rồi. Cảm ơn.”
Tuy thấy công tử lịch thiệp hơn mọi ngày. Hắn cũng không lạ, càng thầm nhủ: thật giống lãi gia khi xưa. Chắc chắn sẽ làm lên được sự nghiệp lớn như lão gia. Trong đầu, càng suy tính cách, đưa cháu trai vào hầu hạ.