Có lẽ chưa bao giờ, nàng cảm thấy hạnh phúc như hôm nay. Từ khi lấy chồng, đối mặt phu quân lạnh nhạt, sự xoi mói của nhiều người.... nàng luôn phải tỏ ra kiên cường. Nhưng trở lại hoàng cung, dưới sự bao bọc, che chở của phụ hoàng, nàng không còn lo nghĩ. Chạy tới chạy lui, cười nói, sống đúng với độ tuổi của mình.
Lúc lâu, khẽ thấm mệt, nàng ngừng lại, quay người, thấy phụ hoàng nhìn chăm chú bản thân. Nàng tinh nghịch, nhón chân chạy tới, khua khua tay trước mặt phụ hoàng, nói:
“ Người nhìn gì mà chăm chú vậy. Không lẽ trên mặt con có nhọ.”
Hắn nghe vậy, cười xòa, tay với lên, khẽ lau lấy chút bánh còn xót trên khóe miệng nàng, nói:
“ Đúng rồi. Con nhìn xem, lớn như vậy, mà vẫn ăn cơm dành phần. Haha.”
Nàng đỏ bừng, kiêu kỳ nói:
“ Phụ hoàng lại trêu con. Không cho phụ hoàng cười nữa.”
“ Haha.” Hắn nghe nàng nói vậy, càng cười lớn hơn.
Hai cha con khẽ đuổi nhau trong vườn.
.......
Tên thái giám sau khi đi mời ngự ý quay lại, vừa bước vào, thấy cảnh đó, vội vã lùi.
Phía sau, Tên thái y Lưu Trí không để ý, đầm sầm vào:
“ Ai.”
Tiểu Minh Minh thấy vậy, vội vã lấy tay che miệng, nói:
“ Bệ hạ cùng tiểu công chúa đang bên trong. Đừng làm phiền. Kẻo mang tội.”
“ Vâng.” Lưu Trí nghe vậy sắc mặt hâm mộ, sau đó lại khẽ lắc đầu.
Tiểu Minh Minh quan sát vậy, cũng hiểu. Tiểu công chúa là người được bệ hạ vô cùng sủng ái, ban thưởng rất nhiều đặc ơn. Hơn hết, có tướng mạo khá giống, bệ hạ từng nói trước văn võ bá quan rằng:
“Nếu Hiếu Hòa mà là Hoàng tử, ắt ta sẽ lập làm Trữ quân rồi"
Nhưng việc bệ hạ gả công chúa cho Phong Thân Ân Đức (Thiên Tước) khiến ai cũng chua xót.
..........
Bên trong, hai người đuổi một lúc. Càn Long mệt mỏi, tựa người trên nghế, thở dốc. Hiếu Hòa vội đưa lên một cốc nước nói:
“ Phụ hoàng uống một chút cho đỡ khát.”
Sau đó nghĩ lúc, tiếp:
“ Mà người cũng thỉnh thoảng dành thời gian tập chút Thái Cực quyền. Cho khỏe người. Con thấy người chạy chậm hơn tháng trước.”
Có thể người khác nói vậy, hắn sẽ nổi giận đùng đùng, nhưng Hiếu Hòa nói, hắn cười trừ:
“ Biết rồi. Biết rồi. Bà cô nhỏ của tôi.”
Nghe vậy, nàng bĩu môi:
“ Con có tí tuổi. Bà cô gì. Mà con không nhắc, phụ hoàng lại quên béng.”
Hắn cười xòa.
........
Lúc sau, cảm thấy phụ thân nghỉ ngơi xong, cũng thư thái, nàng nhoẻn miệng:
“ Người có chuyện lo âu ư.”
“ Không có gì.”
Nàng cười hì hì:
“ Con đi guốc trong bụng người: có khó khăn người nói, để đại đại thông minh này cho ý kiến.”
Nhìn bộ dạng nàng, học theo dáng vẻ hắn. Nhìn rất có phong thái bản thân năm xưa, hắn bật cười. Sau đó trầm ngâm. Kể về bản sớ của Doãn Chánh Đồ. Xong xuôi khẽ nổi nóng:
“ Từ ngày đăng cơ, phụ hoàng đã luôn tâm niệm lấy dân làm gốc. Hiểu điều đó nên đã chỉnh đốn nền lại trị, nghiệm trị tham quan. Vậy mà nay tên đó lại nói điều ngược lại, nói rằng trẫm đang dung túng tham quan, chế độ nghị tội phạt tiền (*) làm nảy sinh mẫu thuẫn. Vậy hắn thử hỏi xem, trước khi có nó, quốc khố thu không bù chi, luôn rỗng tuếch. Giờ thì ra sao. Hắn đang vô lễ với ta.”
Nàng yên lặng lắng nghe, đợi phụ hoàng trút hết giận. Nàng ngồi nghĩ lại mấy vụ án gần đây như án do Đậu Hồng Tư tố giác; án của Hồ Dục Vọng.... rất nhiều vị quan khi nghiêm tra đã thấy chính sách trên vô cùng mục nát nhưng không ai dám nói, bởi phụ hoàng bảo thủ, tự phụ, và không muốn nghe điều ngược lại..... Nhiều người đã tìm nàng, muốn gián tiếp nói với phụ hoàng.
Nhưng chính nàng cũng không dám nói, bởi càng được sủng ái càng lo sợ.
Nay có kẻ dám nói ra, nàng vô cùng hôm mộ, nên muốn nói đỡ, ngẫm nghĩ lúc, thưa:
“ Phụ hoàng bớt giận. Con nghĩ kẻ đó không dám vu khống đặt điều. Chi bằng người cho hắn vào cung hỏi cặn kẽ. Nếu trả lời được thì đáng khen. Nếu không thì trị tội cũng không muộn.
Hắn nghe vậy, gật đầu:
“ Được rồi. Mai ta bàn bạc thêm với các vị quân cơ.” Xong nhìn ra cửa, tiếp:
“ Có lẽ thái y đã tới. Con theo hắn rời đi. Khi nào Thiên Tước khỏi. Cả hai cùng vào cung dùng bữa với ta.”
“ Vâng. Cảm tạ phụ hoàng. Yêu người nhất.” Nói xong, nàng nhón chân hôn lên má.
Thấy vậy, hắn lắc đầu, cười.
.........
Nàng mang theo thái y trở về, nhưng đến nơi nhìn căn phòng trống trơn, không thấy Thiên Tước đâu, nhìn tên gia nhân nói:
“ Công tử đi đâu rồi?”
“ Thưa thiếu phu nhân, công tử bảo có vấn đề không hiểu lên vừa đi hỏi lão gia.”
Nghe vậy, nàng gật đầu, nhìn Lưu Trí nói:
“ Phiền Lưu sư đợi một lúc. Ta đi gọi phu quân.”
Lưu Trí vội vã lắc đầu:
“ không cần đâu thưa công chúa. Phò mã đã có việc thì hạ thần đợi một chút, cũng không sao. “
“ Ừm. Cảm ơn lưu sư thông cảm.” Rồi nhìn gia nhân:
“ Đi pha ấm trà long tỉnh lại đây.”
“ Vâng.”
........
Thiên Tước lúc này, ôm lấy sách, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ. Hắn thật quyết tâm muốn nói cho Hòa Thân mối nguy hại từ Gia Khánh. Bởi với thân phận này, cả hai người đã trói chặt. Hắn không muốn vừa xuyên không đã chết. Thật may mắn thượng thiên cho cơ hội làm lại. Hắn muốn an ổn làm cá ướp muối.
..........
Lúc này, Hòa Thân đang ngồi thảnh thơi, bàn bạc cùng chút nho sĩ, đều là lũ môn sinh nhờ Hòa Thân cho biết trước đề mà đỗ đạt cao trong kì thi hương, đến cảm tạ.
Đang trò chuyện, bỗng hắn quay ra cửa thấy con trai, mỉm cười:
“ Đến rồi thì vào đi.”
Lũ học trò nghe vậy, quay lại, nhìn thấy Thiên Tước, hô:
“ Xin chào Thiên tước huynh.”
“ Tước huynh khỏe.”
..........
Hắn nghe vậy, chỉ khẽ gật đầu coi như đáp. Đi một mạch đến chỗ Hòa thân, giọng nói còn hơi ngại ngùng:
“ Con có một số vấn đề muốn hỏi phụ thân.”
“ Ừm. Hỏi đi.” Nhưng thấy hắn nhìn xung quanh, Hòa Thân biết ý, bảo lũ học trò:
“ Các ngươi về trước đi. Tối nay gặp.”
“ Vâng.”
.........
Đợi người rời hết, trong phòng chỉ còn hai cha con, Hòa Thân nhìn hắn nói:
“ Con có việc gì. Nói đi.”
Hắn rụt rè:
“ Nhưng nếu con có nói sai, mong phụ thân bỏ quá.”
“ Ừm. Không sao. Cứ nói đi.” Hòa Thân cười hiền hậu đáp.
“ Vâng.”
Được Hòa phụ thân cho phép, hắn nhìn thẳng thưa:
“ Con đọc trong sử sách nước ta, không hiểu sao người càng làm cao thì càng dễ ngã. Như việc hoàng đế Khang Hi (Thanh Thánh Tổ) đối với Ngao Bái, Ung Chính (Thanh Thế Tông) đối với Niên Canh Nghiêu.”
Hòa Thân nghe vậy, gật gật đầu, mỉm cười, nói:
“ Ngao Bái khi quân. Niên Canh Nghiêu phạm thượng. Sao có thể so với ta được?”
“ Nhưng trong triều đã đồn rằng Vĩnh Diễm huynh sẽ đăng cơ, người và hắn vốn đã không ưa nhau, giờ bệ hạ còn, phụ thân có thể quyền nghiêng thiên ban, nhưng nếu bệ hạ mất thì...”
Nghe nói đến đây, Hòa Thân phủi tay:
“ Việc đó con không phải lo. Con về đi. Ta hơi mệt.”
Nghe vậy, hắn ỉu xìu rời đi.
......
Đợi Thiên Tước rời đi, Hòa Thân nhỏ giọng:
“ Ngươi thấy lời của Tước nhi như thế nào.”
Một bóng đen ôm quyền:
“ Công tư nói đúng. Biết nhìn xa trông rộng. Đúng là hổ phụ sinh hổ tử.”
Hắn nghe vậy, lắc đầu:
“ Khỏi vỗ mông ngựa đi. Nghĩ thì nghĩ được. Nhưng còn thiếu chút cẩn trọng. Dù sao cũng tốt hơn xưa. Có lẽ không còn phu nhân bao bọc, hắn cũng trưởng thành, biết suy nghĩ hơn. Trước ta chỉ hy vọng hắn chỉ nằm ăn lo chờ chết. Thật không ngờ..”
Ngưng lúc, tiếp:
“ Ngươi sắp xếp vài người giả làm môn khách, tiếp cận Tước nhi. Vừa bảo vệ. Vừa rèn rũa thêm.”
“ Vâng.”
“ Mà bên tên Vương Tam Hoè sao rồi?”
“ hắn đã đồng ý, bảo rằng sẽ gây trước vài vụ ở Tứ xuyên làm tin. Sau đó tùy theo bên ta hỗ trọ mà tiến hành.”
“ Ừm, được rồi. Có gì mới báo lại cho ta. Đừng để chúng quá mạnh cũng đừng quá yếu. Làm sao cho chúng và triều đình dây dưa với nhau, càng lâu càng tốt. Như vậy, mới có lợi cho ta.”
“ Vâng.”
.......
Khi chỉ còn một mình, Hòa Thân tựa lưng, ánh mắt nhìn xa xăm về phía kinh thành
..........
Thiên Tước trút được tâm sự, nhẹ lòng, khẽ nở nụ cười trở lại phòng.
Nhưng vừa về đến đã thấy Hiếu Hòa cùng một người lại mặt. Chưa kịp nói, Hiếu Hòa đã vội mỉm cười tiến lại, ôm lấy cánh tay hắn nũng niu:
“ Phu quân người ốm vậy mà vẫn chịu khó học tập. Thiếp đã mời Thái y đến.”
Dù khá không quen, nhưng có người lạ ở đây, nhất là ngự y của Càn Long, hắn cũng không muốn nàng ngại hay kẻ khác nghi ngờ, gật đầu, mỉm cười, khẽ trách:
“ Ta đã nói không sao mà. Nàng lo lắng quá làm gì. Giờ ta khỏe rồi.”
“ Thiếp.... thiếp chỉ lo lắng quá thôi. Thái y cũng đã đến, chàng khám chút, cho thiếp lấy cái an tâm.”
Thấy Hiếu Hòa nũng nịu, hắn vội vã gật đầu:
“ Được rồi. Được rồi. Để ta khám.” Rồi nhìn tên thái y:
“ Mời ngài khám giúp ta.”
“ Vâng.”
Lưu Trí nghe vậy, vội tiến lại bắt mạnh, thấy mọi sự ổn, vội thưa:
“ phò mã chỉ là có chút lo nghĩ. Chỉ cần nghỉ ngơi là được. Thần sẽ kê chút đơn, công chúa sai người sắc cho phò mã uống.”
“ Ừm.” nàng gật đầu, sau đó khẽ liếc mắt.
Tên gia nhân như hiểu ý, bưng bưng một đĩa bạc đến đặt lên bàn. Nàng tiếp:
“ Đây là chút quà. Mong lưu thái ý nhận lấy.”
Nhìn thấy số bạc khá lớn, Lưu Trí vội vã lắc đầu:
“ Thế này không được. Không được.”
“ Nhận lấy đi. Chút lòng thành.” Thấy Lưu Trí từ chối, hắn khẽ nói.
Thấy cả công chúa và phò mã nói, Lưu Trí ngượng ngùng:
“ Thật ngại. Cảm ơn. Hạ thần cáo lưu.”
.......
Lưu Trí đi, bầu không khí bỗng trở nên ngưng trọng, cả hai trở nên ngại ngùng. Thật lâu, nàng khuôn mặt đỏ ửng, khẽ nói:
“ Để thiếp mang ra bảo người đi sắc.”
“ Ừm.” Hắn vừa đáp, đã thấy nàng biến mất, khẽ lắc đầu, cười khổ.
.........
Đã gần tối, hắn đang đọc sách định thì nàng tiến đến, đưa bát thuốc mới sắc lên, khẽ nói:
“ Thuốc đã xong, phu quân uống cho kịp.”
Nhìn bát nước đen kịt, hắn khẽ cau mày, nhưng thấy nàng chờ mong. Hắn đành nhắm mắt, uống hết.
Thấy hắn uống xong, nàng khẽ vui vẻ đi ra.
........
Hắn lại tiếp tục đọc sách, nhưng cảm thấy cả người nóng râm ran. Thật lâu, khá khó chịu, hắn khẽ cởi áo ngoài. Vừa quay lại, đã thấy Hiếu Hòa trong trang phục lộng lẫy, trang điểm. Thật đẹp, cùng giọng nói ngọt như mía lùi:
“ Đêm nay, để thiếp hầu hạ phu quân.”
Dù có sắt đá đi nữa, hắn cũng không kìm được, tiến đến.
Một đêm hoan lạc, diễn ra.
...........
Sáng hôm sau, khi hắn tỉnh, đã thấy nàng ngồi đầu giường, ôm chặt mảnh vải trắng, bên trên có đóa hoa hồng nhạt, hắn khẽ cười, ôm lấy bả vai nàng nói:
“ Yên tâm đi. Đã là người của ta. Ta sẽ khiến nàng hạnh phúc nhất thế gian.”
p/s: Cầu ủng hộ. Cho tác có động lực ra chương.
(*) Nghị tội phạt tiền: do Hòa Thân đề ra năm Càn Long thứ 45, nhưng chỉ áo dụng cho bố chánh sứ, đốc phủ, ngạnh muối, giám sát thuế quan và thương nhân giàu có các nơi. Vì nghĩ ra kế này, Hòa Thân dần dần mới được Càn Long sủng ái.