Dòng Máu Lạc Hồng

Chương 152: Hoa Sơn(2)




Đoàn người vừa về phòng, Lê Huy sắc mặt cẩn trọng, nói:

“ Thưa công tử, tên Thiên Tước kia không hẳn bình thường? Vừa nãy khi Đông Tà nổi sát khí, áp đến. Thuộc hạ định giúp hắn ngăn cản. Không ngờ lại bị nguồn khí khác đánh lui. E rằng tên đó trong bóng tối có kẻ âm thầm bảo hộ.”

Nghe vậy, Nguyễn Toản gật đầu:

“ Đúng. Nhưng hiện giờ đừng quá quản, hắn với chúng ta đang làm bạn. Can thiệp sâu, sợ phản tác dụng. “

Sau đó, hắn nhìn tất cả, cười:

“ Có phải các ngươi thắc mắc tại sao ta làm vậy ư?”

Ba người nghe vậy, cúi đầu, khẽ gật, thấy vậy, hắn tiếp:

“ Khi đến, ta cũng không quá coi trọng màn tỉ võ này. Nhưng vừa rồi thoáng nghe ngóng, cộng với sự xuất hiện tên Thiên Tước. Có lẽ, Hoa Sơn luận võ liên quan đến bí mật nào đó, mà chúng ta nhất thời chưa biết? Vừa hay tên Đông Tà có ý khiêu khích, ta cũng thuận nước đẩy thuyền. Nhàn rỗi thử một lần.”

“ Vâng.”

Nghĩ ngợi lúc, hắn tiếp:

“ Ta quan sát qua có vài mầm mống khá tốt. Tuy võ công không quá cao. Các ngươi ngày mai ở dưới thoáng quan sát. Ai được thì có thể chiêu mộ.” Xong thở dài:

“ Mặc dù muốn chậm rãi phát triển như tằm ăn tơ. Nhưng có lẽ không thể được rồi. Cần tăng tốc thêm. Hai tháng sau chúng ta cần trở về. Giữa năm có lẽ sẽ có cuộc chiến lớn.”

“ Vâng.”

“ Mà tình hình thực hiện kế hoạch như thế nào rồi? “

Triệu Lan nghe vậy, vội vã đáp

“ Thưa công tử, về đậu mùa thì đã bắt đầu lây lan ở Tô Châu, Thiệu Hưng, Nam Kinh..... Cần một thời gian để bùng nổ thành dịch.

Còn về nạn châu chấu chúng ta đã làm tất cả các cách (mua rơm rạ tươi, khiến dân chúng không dùng nửa đốt rơm rạ, tạo điều kiện cho ấu trùng châu chấu phát triển......), nếu thời tiết tiếp tục thuận lợi, không có tuyết rơi thì sẽ xuất hiện.”

“ Ừm. Vậy được rồi. Các ngươi đi thu dọn chút đồ đạc. Ngày mai, xong xuôi. Chúng ta sẽ rời đi.”

“ Vâng.”

Đợi tất cả rời đi, hắn cũng lên giường, trằn trọc ngủ.

......

Sáng sớm, từ tờ mờ sáng, Nguyễn Toản đã thức dậy. Bắt đầu luyện lại một lần Lạc không; tuy nắm chắc nhưng bài học lần trước khiến hắn cũng không dám chủ quan.

Tập luyện lúc, đã thấm mệt. Hắn ngồi tựa lưng vào nghế nghỉ ngơi. Không lâu sau, Thiên Tước cười hì hì, tiến đến, ngồi cạnh nói:

“ Hôm qua vì đệ mà huynh đắc tội người. Dù lúc nữa đệ rất muốn đi qua cổ vũ. Nhưng sợ làm phiền, khiến huynh phân tâm. Nên giờ huynh chưa đi, đệ sang chúc huynh thi đấu tốt.” Rồi lôi một hòm nhỏ, bên trong là một gốc sâm 100 tuổi nói:

“ Có chút quà. Mong huynh nhận lấy.”

Mở ra, nhìn qua, hắn đưa lại:

“ Thứ này quá quý. Ta không thể nhận.”

“ Huynh nhận đi. Nếu không đệ sẽ ngồi đây. Không để huynh đi.”

Sợ Thiên Tước nói nữa, hắn gật dầu:

“ Ta sẽ nhận. Nhưng nếu nữa ta không phải dùng đến sẽ trả đệ, được chứ?”

“ Được được.”

“ Mà xong xuôi, ta muốn đi Tô Châu, đệ tiếp theo đi nơi nào.”

“ Ồ. Đệ định trở lại quê. Nhà đệ ở Tô Châu. Vậy chúng ta cùng đường rồi. Huynh đã đến Tô Châu thì phải tới nhà đệ làm khách?”

“ Haha. Được. Đệ mời ta cũng không khách khí. Xong xuôi. Chiều chúng ta xuất phát.”

“ Vâng. Mà đệ về trước. Huynh luyện tiếp đi. Chiều chúng ta gặp lại.”

“ Được.”

.......

Đúng 7h, khi hồi chuông vang vọng đỉnh núi. Nguyễn Toản cũng đến nơi. Trên đài cao, bên trên võ đài đã ngồi bốn người lần lượt là Đông Tà, Tây Độc, Nam Đế, Bắc Cái, hôm nay là bốn đối tượng khiêu chiến. Nhưng không phải ai muốn khiêu chiến là được. Muốn có tư cách đó, người khiêu chiến phải thắng liên tục 10 người khác. Quy luật tuy bất công nhưng cũng là thử thách. Vượt qua mới xứng đáng tọa vương đỉnh. Mỗi đời tân vương ai không phải như vậy, tiến lên. Đến tận đây, hắn mới biết. Bốn danh hiệu kia cũng không phải tên gọi của bốn người, mà chỉ là danh xưng, dùng cho bốn kẻ mạnh nhất mỗi lần. Đến nay, mỗi danh xưng đã trải qua nhiều đời khác nhau. Trong đó Tây Đỗ là kẻ già đời nhất. Đã do một người liên tục đảm nhiệm 3 kì. Mặc cho mỗi lần có rất nhiều người công phá. Bắc Cái, Đồng Tà thì hai kì. Còn Nam Đế thì trẻ nhất.

.........

Trên đài, nhìn tất cả người khiêu chiến đã báo danh xong, Đông Tà nhìn Nguyễn Toản cười lạnh, xong quay sang, ba người khác nói:

“ Kẻ đó là con mồi của ta. Các người đừng tranh.”

“ Được rồi.” Ba kẻ khác thờ áp đáp. Cũng không quá quan tâm.

.......

Tiếp theo, khác biệt so với đêm hôm qua. Những cuộc chiến đấu rất thật. Có người chết, có người bị thương,..... Trong đó nổi bật nhất là Nguyễn Toản cùng Sở Liên. Đánh bại đối thủ rất đơn giản, nhanh chóng.

Cũng không quá lâu, 8 người mạnh nhất đã chọn ra. Tây Tà với tư cách kẻ già đời nhất, đứng lên, trầm giọng nói:

“ Tám người bọn ngươi cũng rất mạnh. Có tư cách khiêu chiến chúng ta. Mỗi người chỉ có một lần duy nhất. Hãy trân trọng.” Xong nhìn qua, có vài người vì khiêu chiến quá sức, sắc mặt trắng bệch, Tây Tà ngưng giọng, tiếp:

“ Các ngươi vừa chiến đấu cũng rất tốn sức. Tránh để thiên hạ nói bọn ta ăn hiếp các ngươi. Tất cả có hai canh để nghỉ ngơi. Sau đó bắt đầu khiêu chiến. Không muộn.”

.......

Tây Tà nói xong, 7 người ngồi xuống tĩnh tọa kể cả Nguyễn Toản, chỉ có Sở Liên dáng vẻ không quá để ý, tay ôm kiếm, tựa mình vào thành tường, lỡ đãng nhìn xa xa. Khiến vẻ đẹp của nàng hiện lên. Nhiều kẻ xuýt xoa.

.......

Hai giờ trôi qua, xung quanh võ đài dần chật kín người, Thiên Tước cùng Hiếu Hòa dưới sự thiếp thân bảo vệ của nhiều người tiến đến. 8 người được chia làm 4 nhóm, đại diện cho người mà họ muốn thách đấu. Bên phía Tây Tà, Nam Đế chỉ có một, còn phía Đông Tà nhiều nhất với 4, kể cả Nguyễn Toản. Thấy Nguyễn Toản chọn Đông Tà, Hiếu Hòa nhẹ giọng:

“ Toản huynh vì chúng ta mà đắc tội. Nếu có nguy hiểm thiếp cũng vô cùng áy náy?”

“ Nàng yên tâm. Chuyện này ta đã sắp xếp rồi. Đừng quá lo lắng. Toản huynh chắc chắc không sao.”

“ Ừm.”

.......

Những trận đấu đầu tiên bắt đầu. Không còn những cuộc chiến dễ dàng. Tây Tà cùng Nam Đế cũng rất chật vật mới đánh bại được kẻ khiêu chiến. Phía dưới chỉ còn Đông Tà cùng Bắc Cái, mỗi người đều chỉ còn một đối thủ duy nhất, lần lượt là Nguyễn Toản và Sở Liên.

......

Sở Liên quay sang nhìn Nguyễn Toản:

“ Ngươi trước hay ta trước?”

“ Để ta lên đi. Rất nhanh thôi.”

“ Ừm.” Sở Liên khẽ gật đầu, lùi lại. Còn phía bên Đông Tà nghe xong, cười lạnh:

“ Hừ. Ngươi cũng muốn đơn giản hạ sát ta ư. Mở tưởng.”

“ Ta chỉ nói đúng sự thật.” Xong nhìn qua Đông Tà, lắc đầu:

“ Ngươi giờ không phải trạng thái đỉnh phong. Nghỉ ngơi chút ta đợi. Không dù thắng, cũng có kẻ bảo ta lấy mạnh hiếp yếu.”

“ Hừ. Không cần. Bắt đầu đi. Không cần đỉnh phong, ta cũng có thể giết ngươi.”

“ Vậy được rồi. Không phải ta không cho ngươi cơ hội.” Nguyễn Toản nói xong, nhảy lên đài, tay huy kiếm. Đông Tà cũng không chậm, một chưởng đánh lại.

Hai chưởng lực gặp nhau, chém giết, sau đó “ Bùng.” Nửa võ đài cũng nát vụn. Đông Tà nhìn vậy, sắc mặt ngưng trọng. Nguyễn Toản nhìn qua, một bộ dạng lười nhác, tay rút hết lực truyền vào Câu Tiễn kiếm, một kiếm thức ra, sáng rọi xung quanh. Đối diện, Đông Tà nhìn vậy, sắc mặt trắng bệch, muốn chạy trốn, nhưng không kịp. Kiếm khí đã đến, hàng vạn, hàng ngàn kiếm chém tan. Mất đi sinh cơ vĩnh viễn.

Hiện trường nhất thời lặng thinh, Sở Liên tuy kiêu ngạo cũng nhìn sang đầy kinh ngạc, mang theo ớn lạnh.

Chỉ có Nam Đế đứng lên, một thân bạch bạo. Tiến lại chỗ Nguyễn Toản cười:

“ Thật không ngờ gặp lại huynh đài. Lần trước thua, hy vọng một lần tái đấu.”

Lời Nam Đế ra, tất cả đều càng thêm khiếp sợ. Bởi Nam Đế được coi là mạnh nhất trong bốn người đã từng thua người này. Vậy hắn là ai? lai lịch như thế nào?....

Tây Độc, Bắc Cái lúc đầu nhìn thấy kiếm khí kia có chút nghi hoặc. Nhưng nghe Nam Đế xác nhận, thì hoàn toàn tin tưởng. Quả nhiên là thần kiếm. Không ngờ ngoài tên Nam đế, có kẻ thứ hai sử dụng được Câu Tiễn kiếm. Trong lòng cũng dần dần coi trong kẻ này. Tên kia chết cũng đáng.

........

Hàn huyên xong, Nguyễn Toản chậm rãi ngồi xuống bảo tọa, chính thức trở thành Đông Tà đời tiếp theo.

Bên kia Bắc Cái thấy Sở Liên tiến ra, cười lạnh:

“ Sở huynh khỏe chứ? Không ngờ vẫn còn sống. Haha.”

Sở Liên nghe vậy, không đáp, kiếm khí bàng bạc.

Bắc Cái có kinh nghiệm vừa nãy, không hề chủ quan, toàn lực xuất kích. Sở Liên tuổi còn trẻ luyện đến tầm này cũng là khá tài, nhưng chung quy kém chút bền bỉ. Đánh càng lâu càng bị áp chế. Cuối cùng, Sở Liên cũng lộ ra sơ hở. Bắc Cái không bỏ qua cơ hội, một kiếm xuyên ra, kiếm càng đến gần, Sở Liên càng chật vật. Trong kinh mạch, chân khí dần bị hút khô, teo lại. Sở Liên cũng bất lực, nhắm mắt chờ cái chết. Nhưng đúng lúc này, biến cố nổi ra. Nguyễn Toản từ trên đài, vẽ một kiếm khí chặn lấy, phá tan kiếm của Bắc Cái, lăng không đến cạnh Sở Liên nói:

“ Cô ta đã thua, Bắc Cái hà cớ tất sát. Hôm nay ta tân tấn đăng vị. Cho chút tình mọn được chứ. Sau này cô ta sẽ không bao giờ khiêu chiến ngươi?”

Bắc Cái mặt ngoài bình tĩnh như trong rung động. Bởi kiếm kia là chiêu thức mạnh nhất của mịn. Vậy nà tên Đông Tà này có thể đơn giản áp chế. Nếu không cho sẽ hẳn đắc tội. Mà cho cũng sẽ chấp nhận mình sợ hắn ư.... Đang suy nghĩ thì Tây Tà cười cười tiến lại nhìn Nguyễn Toản nói:

“ Haha. Bắc Cái cho tình mọn. Nhưng huynh đài chả nhẽ tay không để xin.”

Nguyễn Toản nghe vậy, khẽ cười trừ:

“ Quên mất.”

Tay ném hộp sâm, Thiên Tước cho sang. Bắc Cái nhận lấy, gật đầu, trở lại vương tọa.

Còn Sở Liên, được Nguyễn Toản dùng chân khí phong tỏa thương thế. Xong đánh mắt cho Trần Long mang đi.

..........

Xong xuôi, hắn theo ba người đi, tới một nơi, Nam Đế nhìn thấy hắn cười:

“ Huynh đài có hiểu bốn chức này đề ra có tác dụng gì không?”

Hắn thật thà lắc đầu:

“ Cũng quá không hiểu. Nếu tên đó không nhằm vào ta. Ta cũng không quá xen.”

Nam đế gật gật đầu, sau đó cười, lần lượt giải thích.

Nghe xong, hắn cũng hiểu, luận võ này thật sự là chuyện thỏa hiệp giữa các thế lực giang hồ cũng triều đình nhà Thanh. Mỗi thế lực có mục đích riêng của mình.

Như triều đình nhà Thanh nhìn như thỏa hiệp nhưng thực chết để có thể quản lý, tìm kiếm nhân tài. Bởi người dám đến khiêu chiến, đã xác định có bản lĩnh hơn người. Nhưng người này dù thua cũng được mật thám triều đình tiếp cận. Trong đó, ai nằm trong đệ tứ như bọn hắn nếu gia nhập sẽ được ít nhất chức quan tòng tam phẩm. Phục vụ trong cơ chế mật của triều điều; được thỏa một lời hứa nếu cam kết bán mạng. Như Tây Tà.

Còn không như Nam Đế, Bắc Cái có thể lựa chọn phiêu bạt thì chức vị chỉ là hư danh. Không có quá thực quyền. Thậm chí trở thành đối tượng đặc biệt quan tâm của triều đình.

Ngẫm nghĩ lúc, hắn cười khổ:

“ Ta có thể không làm được chứ. Toàn thấy rắc rối không à.”

“ Haha.” Nghe hắn nọ, ba người Nam Đế cười, lắc đầu.

Hàn huyên đôi chút, hắn cũng rời đi.

........

Thấy hắn rời đi, từ lâu im lặng, Tây Tà lên tiếng:

“ Nam đế kẻ này thực mạnh chứ? ngươi đã từng bại?”

“ Tất nhiên. Ba chúng ta liên thủ cũng không thể ăn được. Trên người hắn cũng không chỉ có một thanh thần kiếm. Kính hắn hắn kính lại, nếu đối đầu, hắn cho các ngươi. Gà chó không yên.” Ngưng lúc, tiếp:

“ Còn lợi ích khác đừng nói. Đợi đến dịp ta sẽ đích thân nói. Sớm quá không quá tốt.” Xong rời đi.

Hai người Tây Tà, Bắc Cái gật đâu. Sau đó mỗi người một

.........

Hắn trở lại, đã thấy Thiên Tước có mặt. Thấy hắn, Thiên Tước trở nên vô cùng kích động, liên tục vỗ mông ngựa:

Hắn nghe vậy, cười trừ, xong nhìn Thiên Tước, ánh mắt sâu xa:

“ Ta cũng cảm ơn đệ. Nếu không có đệ từng trai. Chuẩn bị trước giùm, ta cũng không có được mỹ nhân.”

“ Haha.” Hiểu ý, Thiên Tước cười hắc hắc, bên cạnh Hiếu Hòa sắc mặt khẽ đen, tay đưa xuống, khẽ véo. Thiên Tước bắt đầu kêu chu chóa. Không khi nhất thời thoải mái.

.......

Thiên Tước thoải mái nhưng những người bảo vệ hắn lại đau đầu. Một tên nói:

“ Kẻ kia bề ngoài cười cười nói nói. Không ngờ ra tay thật kinh người. Nhất là kiếm kia chắc chắn là thần kiếm. Phò mã còn thân cận. Chúng ta nếu tiến gần có thể rất chọc giận hắn, nhưng nếu không tiến lại thì....”

“ Cứ nghe lời công tử đi. Dù sao. Cả năm người chúng ta tiến lên cũng chưa chắc bảo vệ được công chúa cùng phò mã. Ta thấy ba người thuộc hạ của hắn cũng không phải tầm thường.”

Thấy tên đội trưởng nói, bốn người còn lại, thở dài.

..........

Buổi chiều dùng bữa xong, đoàn người tiến Tô Châu. Quá trình vô cùng thuận lợi đến lại kì, rất ít gặp người qua lại.

Ba ngày sau, đoàn người đến Tô Châu, vừa đến của thành, một tên lính đi ra, nghiêm giọng:

“ Thành có lệnh giới nghiêm. Tất cả không được xuất nhập.”

Nghe hắn nói, Lưu hầu tiến lên, cười:

“ Chúng ta là người của phùng phủ. Không biết có thể đi qua.”

Tên lính nhìn thấy, sắc mặt chần chừ:

“ Đợi ta đi báo cáo.”

Phía sau, tên Tri phủ đầu đầy mồ hôi, nghe vậy, lắc đầu:

“ Bọn chúng là người phùng phủ thì thả vào đi. Chắc chắn đã nghe được tin gì. Phong tỏa thì phong tòa. Tránh đắc tội bọn chúng.”

“ Vâng.”

.......

Tên lính vừa đi, một tên phủ doãn nói:

“ Hay chúng ta báo lên trên. Giờ mới là số ít. Báo lên chắc chắc sẽ có biện pháp, nếu để lâu... “

“ Ngươi điên ư. Ta mới vừa nhậm chức, ngươi báo lên, khác nào ta muốn mạng. Giấu bao nhiêu thì giấu. Nhanh chóng cho người lùng sực. Bất kì lẻ nào bị bệnh. Đều đuổi ra khỏi thành. Nếu chống đối thì giết.”

“ Dạ... dạ..”

......

Phía kia, đoàn người nhanh chóng đi vào phủ Phùng gia. Xe ngựa dừng, Phùng thị cùng phùng lão tiến đến, nhìn Thiên Tước cùng Hiếu Hòa thở dài:

“ Về là may rồi. Về là may rồi.”

“ Nhưng có chuyện gì vậy thưa mẹ.”

Phùng thị định nói thì thấy phía sau, có người khác. Thiên Tước thấy vậy, mới nhớ ra, cười trừ:

“ Quên mất. Thật xin lỗi.” Xong nhìn Phùng thị và Phùng lão giới thiệu về Nguyễn Toản và lần này mời mọi người đến làm khách. Phùng Lão nghe vậy, gật đầu, nhìn Lưu cầu nói:

“ Ngươi đưa mọi người đi nghỉ ngơi. Phục vụ tốt nhất. Nếu có sai sót, ta trị tội.”

“ Vâng.”

Mấy người Nguyễn Toản nghe vậy, khẽ cáo từ cùng Lưu Cầu rời đi.

.......

Thấy không còn ai xa lạ, Phùng thị mới kể. Nghe xong, Thiên Tước nhớ đến cũng chính sự giấu diếm của quan lại ở Vũ Hán khiến Covid bùng nổ, rất nhiều người chết, nổi giận:

“ Không thể giúp bọn chúng giấu được. Sẽ càng ủ thành họa. Chuyện này cần nghiêm cẩn bẩm lên trên...”

Phùng lão gia thấy cháu trai có cùng ý kiến, gật đầu:

“ Tước nhi nói rất đúng. Phùng thị ngươi cho người viết thứ gửi cho Hòa Thân để hắn báo cáo lên bệ hạ.”

“ Vâng.”

........

Sau khi thu dọn xong, Lưu Cầu rời đi, chỉ còn mấy người, Nguyễn Toản nhìn Lê Huy mói:

“ Ám hiệu cho người của ta tăng cương thêm ở nhiều nơi khác. Đồng thời, tiến hành vất xác vài người nhiễm vào nguồn nước. Càng nhanh càng tốt.”

“ Vâng.”

Lê Huy định rời đi, hắn lắc đầu:

“ Để ban đêm đi. Cẩn thân chút. Trần Long ngươi đi cùng”

“ Vâng.”

Xong quay ra nhìn Trần Lan, nói:

“ Chăm sóc tốt cho Sở Liên. Sau này có thể dùng được. Kẻ này có tài, nếu phế cũng phí.”

“ Vâng.”

Mọi người rời đi, hắn ngồi xuống bàn, bắt đầu, viết thư.