Dòng Máu Lạc Hồng

Chương 155: Tô Châu(2)




Vừa trở lại trong thành, thay đổi xong y phục, Nguyễn Toản nhìn bọn Triệu Lan, nói:

“ Các ngươi trở lại phủ trước, chuẩn bị đầy đủ tư liệu. Lúc nữa, ta về bàn bạc thêm.”

“ Vâng.”

Đợi bọn Triệu Lan đi, hắn khẽ di chuyển vòng quanh, tránh sự giám sát, đi tới một quán tửu lâu, nằm khuất dưới một rặng liễu. Vừa bước vào trong, một tên tiểu nhị vội vàng tiến đến:

“ Thưa quan khách, người muốn dùng gì?”

“ Phùng Cơ hẹn ta đến đây. Hắn hẳn đã bàn giao.”

Nghe hắn nói vậy, tên tiểu nhị càng thêm cung kính:

“ Vâng, lão gia đã phân phó. Mời ngài lên lầu.”

Hắn gật đầu, bước theo.

.........

Đến một gian phòng, tên tiểu nhị thưa:

“ Ngài vào trông đợi lúc. Để nô tài cho người đi báo lão gia.”

“ Ừm. Cho người pha ấm chè mang lên cho ta.”

“ Vâng.”

........

Hắn không đợi quá lâu, Phùng Cơ (thực chất lúc này do một trong bốn tên áo đen giả mạo.) tiến vào, khẽ khép cửa, cung kính:

“ Chủ nhân người đã tới. Thật xin lỗi đã khiến ngài đợi lâu.”

“ Không sao. Vào đi. Có chuyện gì mà liên hệ ta.”

Phùng Cơ nhanh chóng báo cáo lại sự việc. Không ngờ, hắn còn chưa cho người chuẩn bị mà có kẻ đã giúp. Tri phủ Lều Hoa lo sợ nếu tình hình chỉ diễn ra ở Tô Châu, khi bị lộ, sẽ khiến triều đình trách tội. Nên âm thầm, cho người di chuyển một vài kẻ bị bệnh xuống các nơi khác ở Giang Nam, cho cùng bị...... Nhưng điều này không phải thứ duy nhất hắn quan tâm, việc khiến hắn chú ý nhất là tên tri phủ này lại họ Lều. Dòng họ này khiến hắn liên tưởng tới họ Mạc (*), chả nhẽ người này cũng nguồn gốc Đại Việt ư....

Nghĩ đến đây, hắn nhìn Phùng Cơ:

“ Tìm hiểu thêm nguồn gốc tên Lều Hoa cho ta. Còn việc kia không cần quản. Việc hắn làm đang có lợi cho ta.”

“ Vâng.”

Chợt nhớ ra, việc vừa bàn luận với Bạch Liên giáo, Nguyễn Toản tiếp:

“ Ngày mai sẽ có kẻ liên hệ. Người tìm cách sắp xếp cho bọn chúng lẻn vào và bố trí chỗ ẩn nấp. Chi phi tốn bao nhiêu, cứ việc đòi bọn chúng. Mặt khác, giúp được thì giúp, không cần cố quá mà bại lộ, hỏng kế hoạch. Việc đó chúng ta cũng tiện tay, thu tiền làm việc.”

“ Vâng.”

“ Được rồi. Ta đi. Có chuyện liên hệ với ta sau.”

Nói xong, Nguyễn Toản rời đi.

..........

Trở về phủ, nhìn bọn Triệu Lan nói:

“ Kế hoạch chuyển sang giai đoạn hai. Các ngươi bắt đầu liên hệ với tất cả cơ sở ngầm; những mầm bệnh toàn bộ giải khai; đồng thời cho người phân tán thu mua lúa gạo ở Giang Nam (gồm Tô Châu, Nam Kinh, Hàng Châu, Ninh Ba......) tránh cho nghi ngờ.....”

“ Vâng.” Bọn Triệu Lan nghe xong, liền rời đi.

........

Mấy ngày sau, Nguyễn Toản bắt đầu cuộc sống nhàn nhã: sáng sớm đến đàm đạo với Phùng Anh Liêm, rảnh rỗi bồi Thiên Tước đi thăm nhiều người ở Tô Châu, hầu hết là mạch của Hòa Thân do Phùng Thị sắp xếp.

Nhưng mọi chuyện cũng chỉ tiếp diễn cho đến ngày thứ năm, khi mặc cho mầm bệnh đã cách li, vẫn lẻ tẻ xuất hiện nhiều ca bệnh trong cộng đồng. Đỉnh điểm là Mặc gia một dòng trưởng nhiễm bệnh, càng khiến tình hình căng thẳng. Mặt khác không biết bằng cách nào, thông tin các nơi khác cũng bị bệnh, truyền lại, càng khiến dân chúng Tô Châu khủng hoảng, nhiều người không dâm ra đường.....

......

Trong phủ chủ, Lều Hoa nhìn mấy tên Phủ doãn, Án sát sứ nói:

“ Tình hình càng ngàng càng căng thẳng. Các ngươi cho người tích cực nhìn chằm chằm, bất kỳ ai bị bệnh hoặc có nguy cơ bị bệnh, đều tống vào khu bệnh. Đồng thời, huy động tất cả thầy thuốc, tích cực cứu chữa.....” xong khẽ thở dài, tiếp:

“ Các ngươi cứ thực hiện như vậy, chiều nay ta bàn bạc thêm với các gia tộc sẽ chỉ đạo thêm.”

“ Vâng.”

Lều Hoa nhìn mấy kẻ rời đi, lắc đầu, đi vào trong phòng, tựa mình lên nghế.

......

Nhưng bỗng, một thanh kiếm vắt ngang cổ, Lều Hoa ớn lạnh. Chưa kịp định thần, Nguyễn Toản từ phía sau, mang một giọng nói tử thần vang lên:

“ Người đã nghe câu: Tứ bách niên tiền, chung phục thủy/ Thập tam thế hậu, dị nhi đồng.

Nghĩa là: Bốn trăm năm trước, cuối cùng lại như ban đầu./Mười ba đời sau, khác nhau mà vẫn cùng một

(Câu nói của Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm tiên đoán về họ Mạc. Nếu kể từ năm 1592 đến nay thì đúng là hơn 400 năm phải ly tán, mai danh ẩn tích và bị nhìn nhận đối xử không công bằng lịch sử... nhưng nay thời thế thay đổi, dưới ánh áng khoa học của thời đại và ánh sáng soi đường của Đảng, Nhà nước, vương triều Mạc được đánh giá đúng đắn khách quan công bằng hơn: đặt tên đường Mạc Thái Tổ, Mạc Thái Tông; coi triều Mạc cũng có công với lịch sử đất nước....).”

Nghe câu đó, Lều Hoa rùng mình, nhưng nhớ tới việc mình được giao, ẩn nhẫn mấy chục năm dù phải chết cũng mang theo, không thể để lộ, hấp tấp:

“ Không.”

Quan sát phản ứng, Nguyễn Toản bằng trực giác nhạy bén, cũng xác nhận được suy đoán của mình là đúng. Bỏ kiếm, ngồi xuống bên cạnh, đơm chén trà khẽ uống, quay sang nhìn Lều Hoa vẫn sợ hãi, cười:

“ Không cần căng thẳng vậy. Ta cũng không ăn thịt ngươi. Nếu gốc gác của người quả là họ Mạc thì chúng ta có thể là đồng hương.”

Lều Hoa nghe vậy, ánh mắt chớp chớp suy nghĩ lúc, sau đó mới cẩn trọng:

“ Ngài là người đại việt...”

“ Đúng. Gặp ta, ngươi bất ngờ lắm phải không?” Làm bộ như biết tất cả, hắn tiếp:

“ Việc ngươi sang đây. Ta biết. Ẩn nhẫn cũng tốt. Nhưng dịch bệnh xảy ra, nếu ngươi làm tiếp tục như vậy, sẽ khiến công toi.”

Nghe hắn nói, Lều Hoa cũng thầm tin tưởng, bởi muốn giết hắn, người này chả cần dài dòng như vậy. Mặt khác dịch bệnh đúng là nguy cơ trước mắt, Lều Hoa cũng đang vô cùng bế tắc, thờ dài, một hơi, thưa:

“ Ngài cũng đã biết. Năm xưa việc đó, dù từng có công: giải quyết được một số khủng hoảng về kinh tế, xã hội cuối thời Lê; nhiều khoa thi được mở, tìm được nhiều nhân tài cho đất nước.... nhưng họ Mạc chúng tôi chưa bao giờ được coi là triều đại chính thống đại việt. Bọn họ chỉ quan tâm tới sai lầm (dâng đất, thuần phục.... nhà Minh) nhưng chưa hiểu cho hoàn cảnh khi đó: nhà Lê thối nát cùng cực.......” Nói thật nhiều, sau cùng Lều Hoa thở hắt:

“ Từ khi chạy trốn. Chúng tôi nhiều lần muốn sửa sai, có người đổi họ để tiếp tục tham gia triều đình, mặc cho đối địch, nhưng sau cùng đều để cống hiến cho dân tộc. Mặt khác cũng cho con cháu những người tài năng len lỏi vào triều đình phá hoại bên trong, tuy ảnh hưởng không lớn. Nhưng số mạng người chết cũng đủ bù đắp phần nào tai họa năm xưa....”

Đợi Lều Hoa nói xong, hắn cười:

“ Yên tâm, như trạng trình đã nói. Sau này những hiểu lầm sẽ được sáng tỏ. Có nhìn nhận khách quan......”

“ Vâng. Tôi cũng hy vọng vậy a.....” rồi nhìn chầm chậm hắn, nói:

“ Ngài lần này đến chắc hắn có biện pháp ư. Nếu quả thật không có cách. Lều Hoa tôi sẽ làm liều, phá hoại tô châu. Nhưng hy vọng, ngài có thể giúp gia đình tôi rời đi....”

“ Haha. Việc này ngươi không cần lo lắng. Lần này có thể là cơ hội. Cho ngươi bám sâu hơn. Khi đó, ngươi cứ như bây giờ. Nắm được tình báo càng nhiều càng có lợi cho ta.”

“ Vâng. Vậy giờ ta phải làm như thế nào ạ?”

Hắn không đáp mà hỏi lại:

“ Ngươi biết Thuận Trị chứ, mất năm bao nhiêu?”

“ Đó là Thanh Thế Tổ, hoàng đế thứ ba nhà Thanh, mất 5 tháng 2 năm 1661.”

“ Đúng. Vậy ngươi hẳn biết, tên đó băng hà là do đau buồn quá độ sau cái chết của Đổng Ngạc hoàng quý phi, khiến cơ thể đè kháng yếu, nên mắc Thiên Hoa (đậu mùa) qua đời. Nên từ lâu, nhà Thanh đã quy định: Khi dịch bệnh bùng phát, nơi bị dịch sẽ nhanh chóng bị phong tỏa, người phát ban không được phép ra khỏi nhà. Những người nằm trong vùng dịch nhưng chưa phát bệnh cũng lập tức phải đưa đi vùng sâu vùng xa để tiến hành cách ly. Thậm chí, một số bệnh nhân có các dấu hiệu như cảm cúm, sốt, ghẻ lở, mẩn gió cũng phải chuyển đến ngoại thành...... Ngươi lo lắng mà quên mất điều này ư. Bây giờ ngươi là rất tốt, đừng làm gì khác để ai lắm được nhược điểm. Đồng thời, nhanh chóng dâng tấu chương lên, khiến chúng đến tận tay Càn Long....”

“ Nhưng việc này, đã xảy ra một tháng, báo lên liệu có ổn, việc này nhiều gia tộc cũng biết, không tốt che giấu....”

“ Không lo. Mấy ngày nay, theo ta nắm được, Bạch Liên giáo đang cho người lẻn vào, muốn nhân cơ hội làm loạn... Ngươi chỉ cần báo lên rằng, mục đích ngươi trì hoãn là muốn dụ dỗ Bạch Liên giáo vào. Nhưng không ngờ dụ được cả bốn tên cầm đầu Bạch Liên giáo đến (Tề Lâm Nhi, Ngô Bất Nguyệt, Vương Tam Hoè, Lưu Chi Hiệp), mong triều đình cho người hỗ trợ....”

Nghe hắn nói xong, Lều Hoa như sáng mắt, liên tục dập đầu:

“ Vâng. Cảm tạ ngài. “

“ Không có gì. Nếu ngươi dị dạng, ta có thể giết ngươi bất cứ giá nào.”

“ Vâng. Nô tài không dám.”

Nguyễn Toản khẽ hài lòng rời đi.

......

Bên kia, Lều Hoa sau đó triệu tập hội nghị, sau đó tạm dừng di chuyển.... Ngay trong đêm, miệt mài, kết hợp lời Nguyễn Toản cùng Khổng Quỳnh, tỉ mỉ viết hai lá thư, cho người toàn lực trong đêm đưa đến hai nơi.