Dòng Máu Lạc Hồng

Chương 162: Trở về




Gần một tháng sau, Nguyễn Toản tới Bắc Kinh. Dạo quanh một vòng, chứng kiến những đồ mỹ nghệ, món ăn vặt, dòng người tấp nập ngược xuôi...... Hắn không thể không thừa nhận nơi đây phồn hoa nhiều lần so với Thăng Long. Nhưng chỉ là hiện tại, năm năm nữa, hắn tin rằng, Thăng Long chắc chắn sẽ thay thế để trở thành trung tâm kinh tế của Châu Á.

Rẽ vào một quán ven đường, đơm chén trà, chậm rãi thưởng thức, hắn lắng tai nghe xung quanh.

Nơi nơi đều đang bàn luận về sự uy vũ của thái tử. Trong tay chỉ với 5 ngàn quân, Vĩnh Diễm với chính sách cường công dễ dàng đánh tan ba thành, Lưu Chi Hiệp cùng Ngô Bất Nguyệt bị chém đầu thị chúng, còn Vương Tam Hoè dù trốn thoát cũng bị lùng sùng khắp nơi..... Nghe toàn bộ hắn lắc đầu, không hứng thú. Từ tám mươi quân giảm hóa còn 5 ngàn; thế trận cường công trở thành mưu trí, hy sinh hơn chục người đã phá thành......... Đúng là người dân đang bị triều đình dắt mũi. Nhưng hắn cũng hiểu, dân số đông, lãnh thổ rộng, không làm vậy không được.

Đứng dậy trả tiền, hắn đến sứ quán, lúc này đoàn sứ với sự dẫn đầu của Phạm Công Trí (giả Nguyễn Huệ) đã tới một tuần. Nhưng chưa được gặp Càn Long, hắn cũng biết tên kia đợi chờ gì.

Vượt qua hàng hộ vệ, hắn bước vào phòng, sự xuất hiện bất thình lình khiến đám người giật mình, nhưng định thần, nhận ra đó là Vương gia, tất cả cung kính:

“ Vương gia người đã tới.”

“ Ừm. Chuyến đi ổn thỏa chứ. Đợt đại dịch có bị ảnh hưởng....”

Nghe hắn hỏi một loạt, mọi người lần lượt trả lời. Mặc dù phản loạn nhưng nơi đoàn sứ đi qua vẫn cờ hoa ngập trời. Giang Nam là một trong hai thủ phủ kinh tế, lên Phúc Khang An chỉ dẫn đoàn người lướt qua. Khi đi qua, cơn dịch mới bắt đầu, không ảnh hưởng.....

Hắn gật đầu, hài lòng nói:

“ Có thể mấy ngày nữa, Càn Long thượng thọ, lập Vĩnh Diễm làm trữ quân. Một tiệc linh đình được tổ chức để tẩy lễ. Đừng quá choáng ngợp, đây chỉ là vẻ hào nhoáng bên ngoài. Thực ra bên trong đã sâu mọt. Trong bất kỳ tình huống nào cũng phải đề cao tính dân tộc, toàn vẹn lãnh thổ. Coi hai nước ngang hàng nhau. Thà chết vinh còn hơn sống nhục. Biết chưa?”

“ Vâng. Chúng thần sẽ nghi nhớ.”

Hắn dặn dò thêm vài câu, rồi rời đi.

Bóng hình vừa khuất, Ngô Văn Sở cười:

“ Ta đoán lần này ở Giang Nam có chuyện, chắc chắn có liên quan đến Vương gia. Nhìn cảnh phải điều tới 80 vạn quân, ta cũng thấy buồn thay, nhà Thanh chả nhẽ sắp vong.”

Phan Huy Ích lắc đầu:

“ Vong thì khó nói. Nhưng quân từ Lưỡng Quảng đã rút. Biên giới cũng an tâm. Bệ hạ có thể xuôi Nam đánh Nguyễn Ánh thống nhất giang sơn. Lần này nhà Thanh nguyên khí đại thương, tĩnh dưỡng vài năm mới ổn. Đó cũng là cơ hội của chúng ta.”

Mấy người khác cũng đồng tình. Bắt đầu bàn luận chuyện này

.........

Sau khi rời sứ quán, hắn về phòng nghỉ ngơi. Đúng canh ba, mặc một thân áo choàng đen, hắn vượt qua hộ vệ đi tới thư phòng. Bên trong chỉ có Hòa Thân. Nghe tiếng động, Hòa Thân buông sách, quay lại, cười:

“ Cuối cùng đợi được ngươi.”

Hắn gật đầu coi như đáp, ngồi xuống đởm lấy chèn trà uống, nói thẳng:

“ Điều kiện của ta, ngươi đã xem.”

“ Khẩu khí ngươi lớn. Không sợ ăn trướng bụng chết ư?”

“ Cái này, ta còn học ngươi nhiều. Thiên hạ này, ai ăn được nhiều như Hòa Thân ngươi.”

Xã giao vài câu, Hòa Thân hừ lạnh. Cả hai bắt đầu đám phán những điều kiện đã trao đổi từ trước. Càng trao đổi, hắn không khỏi phải ngước nhìn. Mặc dù không phải tay buôn xuất sắc, nhưng hắn có ánh mắt tương lai. Vậy mà chỉ ăn được chút lợi nhỏ, không hổ đệ nhất tham quan a..... Hai canh giờ, hai biên bản được sao, cầm một bản cất đi, hắn lấy Câu Tiễn Kiếm lại, nói:

“ Ta đặt đồ trước. Tin tưởng hòa đại nhân không vì chút này mà lật mặt. Trong ba ngày, ta hy vọng thứ đó sẽ đến.”

“ Được. Yên tâm. Ngươi đã tin tưởng vậy, thì muộn nhất là ngày thứ hai ta sẽ cho ngươi mang tới.”

Hắn gật đầu, nhìn thật sâu Hòa Thân nói:

“ Tặng ngươi câu: Càn Long chết cũng là ngày tận của ngươi.”

Hòa Thân trước ánh mắt kia có chút giật mình, thật lâu lấy trong người miếng ngọc đưa lại, nói:

“ Đây là thứ quý trọng nhất của ta. Có thể hỏi thêm vài điều được không.”

Cầm miếng ngọc, khẽ cảm nhận, bên trong ẩn ẩn có khí tức cường đại, hắn cất đi, gật đầu:

“ Ngươi cứ nói?”

“ Còn bao lâu?”

“ Chín năm nữa, mùa xuân. Mà ngươi chỉ cần lo bản thân, con trai ngươi không phải lo. Bởi Hiếu Hòa đều được cả Càn Long cùng Vĩnh Diễm sủng ái, yêu thương. Nàng còn tại, Thiên Tước không sao.”

“ Cảm tạ.” Nói xong, ngẩng đầu lên, Nguyễn Toản đã đi

......

Lúc này, phía sau màn Ngô Tinh Lan đi ra, hồ nghi hỏi:

“ Vật đó đại nhân tốn bao nhiêu công sức thu thập được. Cho hắn liệu có đáng. Những lời tên đó nói chỉ là hồ ngôn, bất kể kẻ nào cũng bịa ra được...”

Chưa kịp nói xong, Hòa Thân cắt ngang, lắc đầu:

“ Ta tin tưởng ánh mắt của mình. Ngươi thử nghĩ xem một kẻ trẻ vậy mà võ công đến cảnh giới tông sư, tầm mắt kinh doanh kỳ tài, học thức uyên thâm. Thế gian liệu có kẻ thứ hai ư? Chắn chắn hắn có cơ duyên. Đừng bao giờ khinh thường thiên hạ. Trong núi Côn Lôn có vài kẻ dị nhân, dựa vào thủ thuật có thể xem trước tương lai.”

Nói xong, vất tờ giấy qua nói:

“ Ngươi cho người mau chóng chuẩn bị những thứ này. Làm cẩn thận đừng để ai nghi ngờ. Dùng bạc ròng cũng được. Tránh để bất kỳ ai tìm được dấu vết. Riêng bất động sản, mỗi mảnh đất ở trên, ngươi mua cả căn nhà kế bên luôn...”

“ Vâng.”

Đợi trong phòng chỉ còn mỗi mình, Hòa Thân tựa đầu, nhìn ánh trăng vằng vặc phía xa, thầm thì:

“ Thật muốn biết ngươi là ai?”

.......

Sáng hôm sau, Nguyễn Toản đi tới căn cứ Hắc Vệ Quân ở Bắc Kinh, khẽ động viên, dặn dò vài câu. Cuối cùng nhìn Trần Long nói:

“ Đây là kế hoạch tương lai ở đây. Ngươi tạm thời ở lại, y theo thực hiện. Lấy kết quả và an toàn làm chủ. Muộn nhất là mười năm. Trong đó có cách liên lạc với Lê La cùng Vương Liễn (con Vương Kiệt), thật bí mới sử dụng biết chưa.”

“ Vâng.”

Lại đưa ra một lọ, bên trong chứa thuốc giải độc nói:

“ Đây là số thuốc ngươi cần. Đủ trong vòng mười năm.” Rồi chỉ tên áo đen nói:

“ Có việc nguy hiểm trước hết bảo hắn làm. Nếu chết bảo ta cung cấp người khác.”

Nghe vậy, tên áo đen rùng mình. Còn Trần Long gật đầu, đáp:

“ Vâng.”

.......

Thấy mọi chuyện ổn thỏa, Nguyễn Toản dành hai ngày dạo quanh Bắc Kinh thăm thú.

Không lâu, thứ hắn cần, Hòa Thân đã mang tới, bàn giao vài thứ cho Trần Long. Ba người rời đi.

........

Quãng đường di chuyển không ngùng nghỉ, hơn một tháng sau, cả ba đã đứng trước xã Cô Ba, nhìn khung cảnh đổi mới, hắn bồi hồi. Nửa năm, nhiều thứ thật khác. Những thửa ruộng bậc thang xanh mướt, những ngôi nhà xi măng kiến cố..... Đứng thật lâu, hắn mới nói:

“ Đi.”

Nhưng không được bao lâu, cả ba đã bị một nhóm người chặn lại, tên đội trưởng Nguyễn Phi mở miệng:

“ Nơi đây là đất tư, không có phận sự rời đi. Đừng để chúng ta khó xử.”

Hắn gật đầu, kéo xuống mặt nạ, đưa lại lệnh bài, phía trên là đồ đăng chim Lạc (đại diện cho quyền lực tối cao, chỉ có hắn có). Nguyễn Phi nhìn thấy gương mặt cảm giác quen thuộc, nhìn thêm lệnh bài, vội vã quỳ xuống:

“ Vương gia an khang, người đã trở lại.”

Mấy tên đội viên thấy đội trưởng quỳ xuống, cũng làm theo. Giờ nghe đội trưởng gọi người trước mắt là Vương gia, cũng hiếu kì liếc xem. Hắn cười:

“ Đứng lên đi, đừng vội lan truyền. Ta muốn vài ngày nghỉ ngơi. Ngươi trước dẫn ta đi gặp A Páo.”

“ Vâng.”

......

Trên quãng đường, vòng qua bẫy dập, hắn cũng được nghe Nguyễn Phi kể lại tình hình sơ qua, về sự cố gắng, làm việc của A Páo..... khẽ gật đầu.

Thật lâu, hai người đi đến doanh trướng, A Páo đang xem xét mọi chuyện, thấy người vào, khẽ cau mày:

“ Có chuyện gì?”

Xong đặt sổ sách xuống, ngước lên, đình trệ. Khẽ dụi dụi mắt, xác định không sai, cung kính hô:

“ Vương gia người trở lại.”

Nguyễn Toản bước tới, ôm chầm lấy vỗ vai:

“ Mấy nay vất vả ngươi rồi.”

A Páo cười hề hề, gãi gãi tai, ngượng ngùng nói:

“ Vương gia người quá khen. Dân bản được như nay đều nhờ ơn của Vương gia. Vương gia đã cho cần, dân bản cũng góp sức câu cả. Không thể ăn không ngồi rồi được.”

Hắn gật đầu, ra hiệu mọi người rời đi, nhìn A Páo nói:

“ Ngươi báo cáo tình hình hiện nay đi.”

“ Vâng....” A Páo bắt đầu kể từ việc Vũ Tam bên Calcutta; khai phá mới kỹ thuật động cơ hơi nước, miền Bắc an lành, Nguyễn Huệ chuẩn bị Nam Tiến...... Nghe xong, hắn xoa xoa thái dương nói:

“ Ngươi trước hết, viết lại ra giấy đưa cho ta. Mấy ngày nay ta muốn nghỉ ngơi. Trước không thông báo.”

“ Vâng.”

........

Hắn đi theo con đường quen thuộc về phủ, tìm tên quản gia bảo chuẩn bị nước, thay đồ xong, hắn tiến vào biệt viện. Lúc này nàng đang ôm Cu Tý ngủ. Nhìn vậy, hắn bất giác mỉm cười. Chậm rãi bước lại, leo lên giường. Ôm lấy nàng.

........

Đoàn Thị Điểm đang ngủ rùng mình, khẽ ngửi mùi hương quen thuộc, quay lại, thấy gương mặt đó, bật khóc, hắn ôm lấy nàng, mặc cho nàng đấm, vỗ về an ủi. Hắn biết rằng, khi sinh xong, phụ nữ thường dễ trầm cảm, dù mạnh mẽ đến đâu, cũng có chút yếu lòng, cần trở che. Hắn đi nửa năm, nợ nàng rất nhiều.

Đấm chán chê, khóc thoải mái, nàng tựa vào vai hắn yên lặng.

Hắn bàn tay khẽ di chuyển, nàng gương mặt ửng hồng khẽ cau mày:

“ Con còn đang ngủ ở bên.”

Hắn cười, khẽ đánh mắt, một lúc sau, một bóng người xuất hiện ôm lấy cu Tí rời đi.

Thấy vậy, nàng càng ửng hồng hơn, đè lấy hắn, hôn thật sâu.

Một cảnh xuân ẩn hiện.

......

Ba tiếng sau, nàng nở nụ cười thỏa mãn, thiêm thiếp ngủ, cánh tay không khỏi ôm chặt lấy hắn. Thấy vậy, hắn cũng cười, ngủ theo.

......

Hai người tỉnh giấc, lại một hồi cuồng hoan. Sau đó thay quần áo ra ngoài. Lúc này, cu Tí đang toe toét nô đùa cùng bọn Triệu Lan.

Thấy mẹ, cu Tí oe oe tiến lại ôm. Hắn định bế thì do lạ mặt, trẻ con trí nhớ kém, khóc nức nở, nàng xót con ôm lại vỗ về.

Nhưng cảm giác huyết thống, cùng hắn đùa nghịch. Cuối cùng cu Tí cũng chịu cho hắn bế.

Hoàng hôn buông, hắn ôm con, nàng tựa lên vai, ngắm nhìn. Cảm giác này, hắn muốn vĩnh viễn dừng lại.