Đoàn người trở lại. Nhưng mỗi người một suy nghĩ khác nhau. Đặc biệt là Nguyễn Huệ. Mặc dù việc phát triển như vũ bão của Nguyễn Ánh sau khi trở lại Gia Định đã được cảnh báo. Nhưng nhớ tới kẻ ngày xưa chỉ nhìn thấy hắn đã sợ hãi đi đường vòng. Kể cả sau này rời đi, lập quân đội riêng, nhưng kể cả cầu cứu ngoại bang, đều bị hắn đánh cho chốn chui chốn lủi. Cùng với khi đó mặt Bắc chưa yên, bèn cười:
“ Ngọn cỏ ven đường thôi mà làm sao với được mây... Dù cho hắn mười năm nữa cũng không làm nên trò trống gì.”
Mặc dù sau đó bọn Hồ Công Thuyên, Ngô Thì Nhậm.... nhiều lần khuyên nhỉ, nhưng thấy thái độ hắn như vậy, cũng bèn thôi.
Nhưng cái nhìn của hắn dần thay đổi, kể từ khi trận hải chiến đầu năm diễn ra. Nếu khi đó không phát hiện ‘ Võ Tánh’, kịp thời cứu viện thì sự tự hào của hắn đã sụp đổ.
Lần này, hắn hẹn gặp cũng một mặt để thăm dò. Mặc dù khi Ô Long đao lên, Nguyễn Ánh có chút lo sợ. Nhưng chỉ từ việc, tên đó nhanh chóng dùng Thái A chống lại. Hắn đã cảm giác được nguy cơ. Kẻ hắn xem thường năm nào đã lớn mạnh. Hắn cần thêm cẩn trọng. Không lại lật thuyền giống Hạng Vũ bị Lưu Bang làm năm nào. Sắp xếp xong, một loạt suy nghĩ rối loạn, hắn quay sang Võ Vắn Tú nói:
“ Ta biết kẻ gây ra việc ngươi bị bắt. Nhưng bây giờ chưa thể. Khoảng năm năm nữa, đất nước thống nhất. Ta sẽ cho ngươi công đạo. Mong ngươi hiểu cho.”
Võ Văn Tú cung kính:
“ Hạ Thần biết. Nhưng khi đó, mong bệ hạ cho thần tự tay xử lý. Thần và kẻ đó cùng sư thừa. Thần muốn thanh lý môn hộ.”
“ Ừm. Ta chấp nhận.” Nghĩ lúc, Nguyễn Huệ nói:
“ Trở lại linh. Ngươi tạm thời ở trong cung. Ta cho thái y thăm khám một lượt. Sợ kẻ tiểu nhân đó giở trò. Bây giờ không soa, nhưng sợ rằng hậu hoạn về sau.”
“ Vâng.”
Hai người tiếp tục trò chuyện, Võ Văn Tú kể lại hoàn cảnh bị giam dữ, Nguyễn Huệ cũng nói về tình hình đất nước, Bắc Hà đã yên ổn....
......
......
Đoàn người dần đi, mặt trời xuống núi, đúng lúc này, bên vệ đường, một tiếng gầm gừ, một bóng hình lao lại phía Võ Văn Tú.
Cảm nhận được nguy cơ, Võ Văn Tú lăn mình xuống. Con hổ hồ hụt, gầm gừ, lấy đà định lao lên tiếp.
Võ Văn Tú không chậm, kiếm lao lại con hổ. Hồ nghiêng người né tránh. Khiến kiếm chỉ gây ra vết thương nhẹ. Bản năng săn mồi khiến con hổ cảm giác nguy cơ. Định vươn người bỏ trốn.
Nhưng đúng lúc này, Nguyễn Huệ quan sát từ lâu, dự đoán được bước tiếp, dồn toàn lực vào viên sỏi bắn lại, viên sỏi găm thẳng vào tim. Con hổ ánh mắt hoảng sợ, mà chết
Thấy bổ chết, bắt đầu từ Võ Văn Tú, tất cả hô lớn:
“ Bệ hạ uy vũ.”
Hắn khẽ cười, xuống ngựa, đi lại, lúc này nhìn kỹ thì đây là một con hổ đông dương, dài 2,6 m nặng gần 200kg. Một hung thần của dải đất miền trung ‘ Cọp khánh hòa, ma bình thuận.”
Hắn khẽ hít hơi, cảm nhận trong không khí có mùi máu tánh của người, trầm giọng:
“ Con hổ này chắc chắn vừa giết người. Mùi máu tanh còn rất mới. Chúng ta đi xem. Hi vọng có người còn sống.”
“ Vâng.”
......
Đoàn người lần theo vết máu, rất nhanh thấy được cách đó không xa, một loạt xác người nằm la liệt, đều có dấu răng của hổ. Hắn trầm giọng:
“ Trước đây ta đã cho người thanh trừ. Tại sao bọn chúng còn dám xuất hiện nơi đây.”
Hồ Thức nghe vậy, áy náy nói:
“ Thưa bệ hạ, phía trước là chiến trường, nơi giao lưu với bọn Nguyễn Ánh. Mặc đu triều đình đã nghiêm cấm, nhưng rất nhiều kẻ vì món lợi lớn. Bất chấp nguy hiểm vẫn làm. Số hổ không thanh trừ nơi đây, một mặt là thiếu nhân thủ, một mặt để đe dọa lũ thương nhân. Bọn chúng chết không hết tội.”
Hắn gật đầu, sau đó lắc:
“ Sớm muộn nơi này cũng thuộc về chúng ta. Thanh lí vẫn phải thanh lý. Người không đủ có thể treo thưởng. Ai giết được, giao triều đình, sẽ được ban thưởng hậu hĩnh.”
“ Vâng. Bệ hạ nhân từ.”
Mùi máu tanh khá đậm, không thanh trừ, sớm muộn cũng dẫn đến dã thú. Mặc dù đều kẻ có tội nhưng dù sao đã chết. Mặt khác cùng dòng máu, nếu đã gặp là duyên, là nợ, hắn nói:
“ Đào hộ huyệt chôn cất bọn họ. Rồi thanh lý qua. Tìm xem có ai sống sót.”
“ Vâng.”
.........
Lúc sau, thu dọn xong, Võ Văn Tú dẫn theo một người, con mắt đầy run sợ, nói:
“ Thưa bệ hạ. Người này duy nhất sống sót. Tuy không nguy hiểm nhưng để lâu có thể ủ thành họa.”
Hắn gần đầu, ngồi xuống hỏi:
“ Các ngươi là ai? làm gì? tại sao ở đây....”
Nhưng càng hỏi, người này càng co cúm người, sợ hãi, hắn lắc đầu:
“ Mang về trị liệu. Khi nào khỏi tra khảo sau.”
Xong nhìn sắc trời dần tối, nói:
“ Nhanh chân về thành.”
........
Đoàn người đi không lâu, đã thấy Trần Văn Dũng đem quân tiếp viện, thấy hắn, vội cung kính:
“ Bệ hạ, người trở lại. Tình thế khi đó có lợi. Chỉ cần bắt Nguyễn Ánh là xong đại cục....”
Chưa nói xong, hắn cắt ngang:
“ Ta có dự tính riêng. Ngày mai cấp tốc về kinh, mọi người nghỉ ngơi sớm.”
“ Vâng.”
.........
Bên kia, Nguyễn Ánh đi không lâu cũng gặp Lê Văn Duyệt cầm binh tới, biết hắn định nói gì, Nguyễn Ánh cắt ngang:
“ Ta biết ngươi định nói gì. Việc đó không cần. Mục tiêu lần này cứu Võ Tánh. Thành công thì thôi. Tham quá lại nghẹn. Hồi phủ...”
Dù còn nhiều nghi hoặc, nhưng Lê Văn Duyệt vẫn gật đầu:
“ Vâng.”
.......,
Cũng lúc này, làng Đại, sau khi thu xếp mộ việc xong. Định nghỉ ngơi vài hôm thì Nguyễn Toản nhận được thư Nguyễn Huệ mời hắn vào kinh ăn tết. Trong thư, Nguyễn Huệ cũng nói, phủ Vương gia đã xây; trước dù phong vương nhưng thủ tục chưa đủ, chỉ có mấy quan viên ở Bắc Thành khi đó biết mặt. Nguyễn Huệ muốn hắn vào kinh, làm đủ lễ nghi, giới thiệu cho bá quan..... xem xong, hắn nhìn nàng nói:
“ Ta không muốn đi. Nhưng lần này, Nguyễn Huệ nói vậy, không đi thì cũng ngại....”
Nàng cầm lấy thư nước hoa, ôn nhu nói:
“ Kinh đô, thiếp cũng chưa đi, hay nhân cơ hội này, đi du ngoạn. Thiếp cũng biết chàng lo nghĩ gì, nhưng tết là để quây quần bên gia đình. Anh thiếp cũng đang ở kinh. Chúng ta đón tết kinh thành cũng được....”
Hắn gật đầu:
“ Vậy nàng chuẩn bị đĩ. Cũng không còn sớm. Chúng ta xuất phát cho kịp.”
“ Vâng.”