Sáng hôm sau, Huỳnh Đức gọi hai kẻ thân tín, cũng là người theo hắn từ ngày khó khăn nhất, nói:
“ Trận này, các ngươi cũng thấy, khó khăn hơn ta nghĩ. Hỏa lực bọn chúng rất mạnh. Không có cứu viện thua chỉ là một sớm, một chiều.”
Một tên nghe vậy, cung kính:
“ Không bằng ta rút lui về Nam Ngum, nơi đó rộng lớn, ngoằn nghèo, hạn chế điểm mạnh, khai thác điểm yếu của bọn chúng.”
Huỳnh Đức lắc đầu:
“ Tướng quân ra trận, không thể vừa thấy khoa mà rút lui. Ta sẽ sắp xếp cho hai ngươi mang một nhóm người đi trước, sau đó, đến gần Po Boun đợi ta....”
“ Vâng.”
...........
Ra khỏi doanh trướng, hai tên thân vệ nhanh chóng điểm một ngàn người, chuẩn bị rời đi, Chiêu Thực thấy vậy, hồ nghi:
“ Các ngươi định đi đâu?”
Hai tên kia chưa kịp trả lời, Huỳnh Đức đã tiến lại:
“ Ta cho bọn họ mang ngươi đi dò xét, điểm đặt bốn khẩu pháo của lũ Tây Sơn và cướp lại. Quên chưa nói cho tướng quân.”
“ Nhưng có cần phải nhiều như vậy không?” Chiêu Thực thắc mắc.
Huỳnh Đức cười giải thích:
“ Có lẽ tướng quân đã tiếp xúc qua pháo một hai lần, cũng nhận thấy một điều, tầm bắn ngắn khoảng 1km. Độ chính xác không lớn. Nhưng mấy ngày nay, ta quan sát nhiều lần. Pháo mà lũ Tây Sơn sử dụng có tầm bắn, độ chính xác vượt trội so với trước đây. Chắc chắn đây là công nghệ mới, cướp được thì dù thua trận này. Ta cũng sẽ xin Chiêu Nan tha cho ngài. Đồng thời xin chúa công tăng cường hợp tác với quý quốc.”
Nghe xong, Chiêu Thực hài lòng, không còn làm khoa dễ. Một ngàn người nhanh chóng rời đi.
.......
Cũng lúc này, Nguyễn Toản cũng cho ba quân tập hợp, nhìn một lượt, mở miệng:
“ Từ ngàn đời nay ‘Việt - Lào hai nước anh em/ Tình sâu hơn nước Hồng Hà, Cửu Long’. Chiêu Nan là một kẻ tàn bạo, không những rước voi giày mả tổ, sưu cao, thuế nặng. Mà còn có những hành động làm ảnh hưởng mối quan hệ giữa hai đất nước. Được lời cầu kiến của thái tử Chiêu Kan- người hết mực lo cho dân, cho nước. Bệ hạ cử ta dẫn đầu, đem quân sang giúp.
Bây giờ, thời khắc đã điểm. Chúng ta lên đường, giúp đỡ những người anh em ta.”
“ Chiến.... chiến...” Vừa dứt lời, phía dưới hàng ngàn người hô vang.
..........
Sáng hôm sau, mang theo khí thế hào hùng, mười ngàn quân nhanh chóng đến vị trí cách Nải Hô 2km, dàn trận.
Huỳnh Đức nghe thám báo nói lại, cũng nhanh chóng cho quân chỉnh tề, những tảng đá lớn nhanh chóng được kéo lên.
Sau một hồi ‘giương cung, bạt kiếm’, Lý Văn Bưu phi ngựa, mang theo một ngàn tinh binh, đến gần, nhìn lên tường cao, vị trí Huỳnh Đức đứng, cười lớn:
“ Ngươi mau mau giơ tay đầu hàng, kẻ bại tướng, ốc không mang nổi mình ốc lại mang cọc cho rêu. Có giỏi ra đây quyết chiến cùng ta. Haha.”
Huỳnh Đức nghe vậy, quát lớn:
“ Những kẻ vong ân phụ nghĩa, giặc cỏ. Quả nhiên dù thay lớp áo vẫn không thể che đậy mùi máu tanh các ngươi.” Xong quay ra, nhìn những binh lính Chăm:
“ Kẻ địch trước mắt, các ngươi hãy tiến lên, bảo vệ đất nước.”
“ Sát.... sát....” Chiêu Thực cầm đầu, hét lớn.
Cửa mở, hơn hai ngàn lính Chăm xông ra, nhưng chưa tới gần, Lý Văn Bưu làm hiệu lệnh, đội quân nhanh chóng tách sang hai bên, để lộ ra hai khẩu sơn pháo. Lý Văn Bưu quát lớn
“ bắn.”
“ Ầm.... ầm...” tiếng nổ chát chúa vang lên. Đội ngũ quân Chăm đang chỉnh tề, bỗng nhiên tán loạn. Chưa kịp phản ứng xong, lại một cỗ mây khác kéo lên, đó là máy bắn tên, xung quanh tên treo đầy những túi là dầu.
“ Bắn.” Lại một tiếng hô lớn.
Dây cung thả ra, mũi tên lao thẳng:
“ Phập... phập...” những tên giặc xấu xổ bị đâm xuyên, ngăm thẳng vào tường đất, những túi dầu văng tung tóe. Chưa dừng lại, bốn khẩu pháo từ xa cũng bắn liên tục:
“ Ầm.... ầm...”
Lửa bén dầu bốc cháy. Nỗi sợ hãi lên tốt đỉnh khi mùi thịt khét lét cùng với nhiều bóng người gào thét trong ngọn lửa.
Chiêu Thực thấy vậy, đứng từ xa, hét lớn:
“ Chết không đáng sợ. Những kẻ giết các ngươi đằng trước. Dù chết cũng phải kéo bọn chúng chôn cùng.”
Nghe lời, không còn tán loạn, những kẻ đang bị ngọn lửa đốt, ánh mắt căm phẫn, mặc cơn đau, lao về quân mình.
Lý Văn Bưu không chậm, quát lớn:
“ Cung thủ.... lên....”
Một nhóm người nhanh chóng xuất hiện
“ Viu.... Viu...” Mũi tên nhanh chóng bay ra, hạ gục những đám lửa di động.
Thấy vậy, trong điên cuồng, Chiêu Thực quát:
“ Rút lui...”
Nhưng đâu dễ dàng vậy, lại một loạt pháo, quân ta lao lên, chém giết. Trong hoảng loạn, quân Chăm chống cự yếu ớt. Nhanh chóng từng nhóm bị toàn diệt.
Nhiều tên hăng say đuổi diệt, vào tầm bắn của tên, bị trên tường thành, từng đám cung thủ tiêu diệt.
Thấy vậy, Lý Văn Bưu quát:
“ Lui quân.”
Bên trên, Huỳnh Đức cũng cho người ngừng bắn.
........
Vừa qua cửa thành, nhìn cánh cửa đóng sập. Chiêu Thực cùng đâm tàn quân thở phào. Lúc này, mới kịp quan sát lại, Chiêu Thực bi ai. Mười đi không còn 1. Chỉ còn hơn 200 người sống sót. Những người còn lại không căm phẫn mà có kẻ còn thầm cảm ơn vì không đuổi giết
Trên tường thành, chứng kiến như vậy, cùng kết quả mấy ngày nay, Huỳnh Đức chưa bao giờ cảm nhận bất lực như vậy.
Được đà, Lý Văn Bưu tiếp tục cho quân chửi bới:
“ Thằng không có tj....”
“ kéo cưa lừa xẻ, ông nào khỏe thì ra đây mau, ông nào đau ở nhà bú tí mẹ.”
........
Trên tương thành, nhiều lính canh, tức tối, Huỳnh Đức quát lớn:
“ Kẻ nào ra thì ra, muốn chết ta không cản. Quân tử động thủ không động khẩu. Lũ đàn bà chấp gì..”.
Quân lính nghe xong, cũng nguôi. Mặc cho chửi bới, đều lặng im không đáp, cửa thành đóng kín.
Lý Văn Bưu cho pháo liên tục oanh, nhưng phía trên bất động.
Một lúc sau, thấy không còn hiệu quả, Lý Văn Bưu cho quân lùi lại.
........
Kiêm kê thương vong, thấy chết khá ít so với diệt, Nguyễn Toản hài lòng nói:
“ Kế hoạch B bắt đầu.”
Lý Hải thắc mắc:
“ Nhưng vừa nãy đã làm nhiều lần, bọn chúng đều không phản ứng. Tiếp tục có tác dụng.”
Hắn cười:
“ Ta biết các ngươi nghĩ gì. Nhưng đó là tâm lý chiến. Làm một việc lặp đi lặp lại khiến bất kỳ ai đều lầm tưởng nó là chân lý. Khi điều đó thực sự, ta chỉ cần khẽ thay đổi cũng đủ khiến chúng bất ngờ. Cứ làm đi. Đợi khi ta cảm thấy ổn, sẽ tổng tấn công...”
“ Vâng...”
.......
Theo lời của hắn, cách một thời gian quân ta lại chửi, nã pháo. Ban đầu Huỳnh Đức cùng Chiêu Thực còn thay phiên lượn lờ. Nhưng việc diễn ra nhiều lần, hai người cũng chỉ cán dặn tập trung. Có tin báo lại.
Trưa ngày hôm sau, trong doanh trướng, Chiêu Thực sắc mặt phiền muộn nói:
“ Chúng cứ liên tục nã như thế này, không sớm thì muộn cũng sẽ phá. Tướng quân mau nghĩ cách.”
Huỳnh Đức trầm tư:
“ Quan trọng nhất vẫn là tìm vị trí bốn pháo phía xa kia tiêu diệt. Nhóm người ta cử đi truyền lại đã có manh mối. Đang đánh lên. Cần một chút thời gian. Xử lí xong chúng là ổn. Còn pháo gần, chỉ cần chúng không tiến gần, không gì phải sợ. Ta xem bọn chúng có thể dùng tiền đốt pháo đến bao giờ.”
“ Vâng. Ta có cần báo cho bệ hạ cùng Chất Tri tướng quân đề phòng không....”
“ Không cần. Toàn bộ thông tin ta đã truyền lại, Chất Tri đã cử thêm một nhánh thủy quân đến, xuôi dòng, đánh úp phía sau. Rằng co với bọn chúng nửa tháng xem. Nếu bọn chúng không thay đổi kế sách, ta sẽ có cách trị...”
“ Được...”
Nhưng đúng lúc này, một tên lính hốt hoàng chạy tới:
“ Thưa hai vị tướng quân, bọn chúng lại bắn pháo....” lời chưa kịp nói xong, Chiêu Thực lắc đầu:
“ Kệ cho chúng bắn đi....” nhưng chưa dứt, ba mũi tên bắn tới, Chiêu Thực bị bắn hạ, chỉ có Huỳnh Đức nhanh chóng né tránh, sắc mặt cả kinh, lẩm bẩm: “ Ky Nam Cung”. Không chần chừ, bắt lấy một con ngựa gần nhất, phóng đi, đồng thời quát lớn:
“ Rút lui.”
.......
Không lâu sau, tại doanh trướng, Lý Văn Bưu xuất hiện, cười:
“ Chạy thật nhanh. Dám phản bội bệ hạ ngươi phải chết.....”
Nói xong, nhanh chóng quay lại phủ.
.........
Nói lại, khi nãy, sau một hồi bắn chơi. Xác nhận phương án B có hiệu quả. Đống đạn pháo ‘ rởm’, hàng thải đã gần kiệt. Nguyễn Toản cười:
“ Mang đạn mới lên đây, ta muốn tự tay bắn chúng.”
“ Vâng.”
Pháo nhanh chóng được nhét đạn. Loại đạn mới được dựa trên công thức mới, cho sức phá hoại gấp nhiều lần. Nhưng do nguồn cung còn hiếm, lên hắn cũng rất cẩn trọng sử dụng.
Trên thành, dù thấy pháo kéo lên, lính gác cũng chỉ ngáp ngắn ngáp dài, ngồi xuống.
Nhưng lần này thì khác:
“ Ầm..... ầm...” tiếng vang vọng, thành đất nứt nẻ, cửa vỡ tan, những kẻ đứng gần đều bị mảnh vụn đâm xé.
Tất cả đều rung động, hắn quát lớn:
“ Giết.”
Nhanh chóng hơn mười ngàn quân tràn vào, chém giết lính gác, rồi tản qua xung quanh.
Dù tiếng nổ lớn nhưng bên trong, binh lính nhà Nguyễn cùng Chăm không lo lăng. Bởi nghe nhiều tiếng pháo, lên đầu óc oang oang, khó phân biệt tần số. Đây cũng là hiệu quả của đánh tâm lý.
Cuộc chém giết nghiêng hẳn một bên, nhiều kẻ nhất là lính Chăm vội vã quỳ xuống đầu hàng. Chỉ còn một số quân Nguyễn ra sức chống cự, bỏ chạy.
Trong dinh thự, nhìn thống kê, hắn trầm ngâm:
“ Thu dọn toàn bộ lương thảo, cùng khí giới. Lương thảo để lại, còn đâu khí giới cùng tù binh áp giải về Trấn Ninh, giao cho Hồ thượng thư (Hồ Công Thuyên) giải quyết. Những người bị thương, đội ngũ y tá mau chóng chữa trị, sau đó đưa về nước. Danh sách thương vong thống kê, nộp lên. An táng họ về với đất mẹ.”
“ Vâng.”
“ Những người còn lại, mau chóng thu dọn, nghỉ ngơi.”
“ Vâng.”
Nói xong, hắn nhìn Lý Văn Bưu:
“ Pháo binh cho rút, tập hợp lại.”
“ Vâng.”
........
Về đám tàn binh bỏ chạy, phần lớn bị quân mai phục sẵn của Đống công trường cùng Lý Hải chặn giết. Hoặc có kẻ lựa chọn đảo ngũ, trốn vào rừng.
Hai ngày sau, Huỳnh Đức mang theo một ngàn quân về tới Nam Ngum, nhìn Chất Tri nói:
“ Quân ở Nải Hô gần như toàn diệt. Cũng kéo theo 10000 quân Tây Sơn chết. Bọn chúng chỉ còn một hạm đội thủy cùng ít bộ binh. Việc đến đây, ta giao lại cho ngươi.”
Tuy còn hồ nghi, nhưng Chất Tri vẫn mỉm cười đáp:
“ Được. Tướng quân mau về nghỉ ngơi, ta sẽ cho người tiếp quản.”
Đợi Huỳnh đức đi, hắn nhìn bên dưới:
“ Điều bọn hắn có thể tin được không. Bên kia truyền tới tình báo thế nào. Chế Ha đâu rồi.”
Tên thân cận thưa:
“ Theo quan sát, hơn một ngàn người theo huỳnh đức trở lại, đều khỏe mạnh, sắc mặt vô cùng bình thường, không có gì lo lắng. Còn Chế Ha đã bị giết ngay trong ngày đầu do không nghe quân lệnh. Thấy thám báo truyền về vậy. Đang đợi thông tin thêm.”
“ Ngươi cho người dò xét thêm một phen. Lũ nhà Nguyễn vốn gian xảo, khó có thể tin tưởng.”
“ Vâng”.
.............
Tiên lượng từ trước, quân của Chế Tri do thám. Nên Huỳnh Đức nhanh chóng cử một vài người bám theo giết hại một phần, một phần cưỡng bức. Nên lời khai truyền lại cho Chế Tri voi cùng khớp với hắn đã nói.
Một lần lữa xác nhận, Chế Tri cười lớn. Ngoài việc sắp quân. Thỉnh thoảng gọi Huỳnh Đức uống rượu, vờ hỏi quân binh, phân tích vì sao trận rồi thua, khiến Huỳnh Đức tức lâm. Thấy vẻ mặt đó, Chế Tri càng thoải mái hơn, tin tưởng chắc chắn.