Dòng Máu Lạc Hồng

Chương 207: Giao dịch




Sáng hôm sau, khi mặt trời vẫn đã quả đỉnh núi, Sonthirat mới từ giường bò dậy, khẽ xoay người, những tiếng kêu răng rắc, khẽ thở dài. Quả nhiên có tuổi sức khoả hạn chế, hôm qua có hơi quá chén. Thấy hắn dậy, tỳ nữ nhanh chóng bưng lên chén canh. Chưa kịp uống xong, một tên thân vệ vội vã tiến tới:

“ Thưa tướng quân, ngoài thành một kẻ tự xưng là thuộc hạ của tướng Balamin Htin cầu kiến.”

Sẵn có sự khó chịu với người Miến, nghe xong Sonthirat khẽ cau mày. Nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện nay, vạch mặt đắc tội không có lợi, gật đầu, nói:

“ Ngươi cho hắn vào, đợi trong phòng khách. Lát nữa, ta qua.”

“ Vâng.”

........

Ngươi đi, Sonthirat dưới sự hỗ trợ của tỳ nữa cũng thay đồ xong. Tinh thần sảng khoái, đi tới phòng khách, vào đến nơi nhìn thấy một kẻ đang ngồi, sắc mặt nghiêm nghị, cười lớn:

“ Haha. Có chút chuyện, đã để huynh đài đợi lâu.”

Sithu Htun đứng lên, chấp tay:

“ Không sao, tôi đã làm phiền.”

Sau đó, ngồi xuống, qua loa vài câu, Sitthu Htun nhìn thẳng, nói:

“ Thời gian không còn sớm. Lần này tôi tới đây, truyền đạt ý của tướng quân. Ngài chứng kiến pháo của các ngài lợi hại. Muốn dùng vàng hoặc lương đổi lấy. Các ngươi cứ cho giá?”

Nghe xong, Sonthirat ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng hiểu ý, cười trừ:

“ Công nghệ là tối mật. Cũng là con át chủ bài của chúng tôi. Nếu bán lại, khác gì tự chặt đi tay chân. Chúng tôi không bán, đã phiền ngươi tới, mong chuyển lời cho tướng quân các ngươi như vậy.”

Sithu Htun gật đầu, không quá ngạc nhiên, tiếp:

“ Chúng tôi cùng các ngài không thù, có gì cần đề phòng chứ, chỉ cần bán lại. Chúng tôi sẽ cho người chặn nhánh quân Kawila. Không để các ngài bị vây công hai phía.”

Sonthirat vẫn lắc đầu:

“ Không. Mời ngài lui.”

Thấy thái độ Sonthirat vậy, biết mềm không được, Sithu Htun trở mặt nói:

“ mang ngọc có tội. Nếu ngươi không bán, đừng trách chúng ta bắt tay cùng triều đình Thong Duang. Khi đó mạng cũng không còn.”

Sonthirat vẫy tay, hơn 10 người từ trong bóng tối, bao vây, cười lạnh:

“ Ngươi dám đe dọa ta ư. Muốn chết.”

Tuy trong lòng lộp bộp, Sithu Htun vẫn lạnh lùng đáp:

“ Ngươi giết ta, tướng quân sẽ toàn lực diệt hạ các ngươi. Chờ xem.”

Sonthirat lâm vào đắn đo, lúc sau thở hắt, phất tay cho người lui, nhìn Sithu Htun nói:

“ Được. Nhưng đợi chúng ta đánh bại quân triều đình. Đồng thời thấy được thành ý của các ngươi.”

Sithu Htun gật đầu:

“ Được. Ta sẽ truyền lại. Hi vọng sớm gặp lại.”

........

Tiễn đi Sithu Htun, Sonthirat cũng nhanh chóng nhận được tin báo. Quân của Chất Tri đã đến Chainat, chỉ cách Tak, 4-5 ngày đường, mang theo 10 nghìn quân. Sonthirat nhìn xong, nói với tên thân cận:

“ Ngươi cho tất cả tụ tập lại.”

“ Vâng.”

.....

Rất nhanh tiếng trống vang lên dồn dập, cuối ngày, nhiều kẻ đang chuẩn bị ăn uống, nhanh chóng bỏ xuống, vội vã chạy đi tập hợp.

Tuy được huấn luyện vài ngày, nhưng dễ nhận thấy, quân vẫn có kỷ luật nhất định. Tài cầm quân của Sonthirat cũng thể hiện ra.

Nhanh chóng trong quân doanh, ngoài 2000 người đang gác trên tường thành. Tất cả tập hợp. Quân số lên tới 10000 người. Việc quân số gia tăng nhanh là do chính sách ép quân, bất kể trai tráng từ 18-45, không bệnh tật, đều phải đi lính.

Nhìn tất cả đã đứng nghiêm. Sonthirat nói lớn:

“ Ta nhận được tin báo, quân do triều đình chỉ còn 3-4 ngày tới nơi. Tuy số lượng ít ỏi, nhưng sức công phá vô cùng lớn. Thành Tak nằm trong địa thế, thủ dễ, khó công, nhưng cũng không vì thế mà chủ quan được.

Cuộc sống áp bức khiến chúng ta nổi dậy, không thể hy sinh xương máu vì khoảng thời gian ngắn ngủi. Chúng ta còn chiến đấu vì bảo vệ nó, dành mảnh đất yên bình cho con cháu ta.

Chính vì vậy, từ bắt đầu rèn luyện tăng cường. Đích thân ta sẽ huấn luyện.

Chiến đấu vì tương lai. Giết... giết.”

Phía dưới, tất cả đồng thanh:

“ Giết.... giết.” Tiếng hô vang ngập trời.

......

Xong xuôi, Sonthirat cho tất cả rời đi, chỉ để lại 50 tên, đều là những kẻ đứng đầu các nhánh quân, cũng là những kẻ dũng mãnh, không sợ chết, liều mình trong trận chiến vừa qua. Khi tất cả đã yên vị trong doanh trướng, Sonthirat Chỉ về phía bản đồ Tak nói:

“ Tak là thành trì kiên cố, dễ thủ khó công. Vừa rồi, chúng ta công phá được là do chuẩn bị trước, trong ngoài kết hợp. Lần này, ta sẽ cho người nghiêm tra, kẻ nào nghi hoặc sẽ giết tránh điều kia lặp lại. Gậy ông đập lưng ông.”

Ngừng lúc, Sonthirat tiếp:

“ Để đối phó lần này. Ta sẽ lấy thủ làm chính. Hệ thống phòng ngự sẽ chia thành ba lớp.

Ngoài cùng phía huyện Mueang Tak và Wang Chao, muốn tiến vào, chúng bắt buộc qua đó. Nơi đây địa thế rừng rậm, dốc cao, phục kích vô cùng có lợi. Chính vì vậy, ta giao cho Nin, Mani.....- những người vốn quen thuộc nơi đây, mang theo 4000 quân, tản ra thành nhiều nhóm, luân phiên quấy phá chúng, cản bước hành quân, tiêu hao dần sinh lực. Dụ dỗ là chủ, tránh đối đầu trực diện.

Nhánh thứ hai, sẽ do Kulap, Lamai..... phụ trách bảo vệ tường thành khi địch đánh tới Ban Tak và Mea Sot... Chuẩn bị đá, tên... bằng mọi giá, ngăn chúng lại càng lâu càng tốt.

Nhánh thứ ba, sẽ do đích thân ta, dựa vào tình hình cụ thể, lui về Sam Ngao đón đầu nhánh quân của tên Kawila từ Lampang tiến lên. Mặt khác, sẽ men theo đường sông quay lên Umphang, trong ngoài kết hợp, bẻ gẫy nhánh quân.”

Phía dưới tất cả nhanh chóng gật đầu.

Bàn bạc, phản hồi... hoàn thiện thêm kế hoạch.

.........

Nơi khác, đang cho quân nghỉ ngơi, Chất Tri cũng nhanh chóng nhận được một lá thư, nghi lại toàn bộ kế hoạch của Sonthirat. Chất tri nhanh chóng nụ cười, truyền xuống tên thân cận:

“ Cho gọi mọi người đến doanh trướng bàn bạc.”

“ Vâng.”

.......

Rất nhanh tất cả tới, Chất Tri bắt đầu chỉ các nơi, phân tích lợi hại, giả định những trắc trở sẽ xảy ra. Nói xong, nhìn một lượt:

“ Để tìm cách phá trận, ta mấy ngày nay tự đặt mình vào vai trò của địch. Tìm được biện pháp tối ưu này. Các ngươi bàn luận xem. Làm sao phá bỏ.”

Phía dưới mọi người cảm thấy mới lạ, nhao nhao phát biểu. Một bản kế hoạch nhanh chóng hoàn thiện. Xem lại một lượt, Chất Tri nói:

“ Tốt. Theo ta bố trí bắt đầu xuất phát.”

“ Vâng.”

...........

Thành Phayao, sau nhiều ngày chuẩn bị, lợi dụng đêm tối, Kawila dẫn người đi đến Chiang Rai, nhanh chóng tới điểm hẹn.

Tới nơi, đã thấy Nguyễn Hoa trong một thân áo đen, chờ sẵn, nhìn Kawila cười lạnh:

“ Ngươi đến muộn.”

Thấy là một cô gái, không phải là tên giao dịch quen thuộc. Lo lắng, đây là cái bẫy, không chần chừ, Kawila phất tay, bên người những tên lính nhanh chóng tiến tới những xe hàng, rút lấy súng, lên nòng, nhắm về phía Nguyễn Hoa.

Xem toàn bộ sự việc xảy ra, Nguyễn Hoa thở dài:

“ Cần gì chứ.”

Vừa dứt lời, một đám người cũng cầm súng từ sau bước lên.

Quan sát thấy không phải kẻ giả mạo, Kawila cho người lui, cười trừ:

“ Lần đầu giao dịch, cẩn thận chút. Ngươi là ai, vùng này của Trịnh đại nhân (Trịnh Qua), ngươi cũng dám xen.”

Nguyễn Hoa nhếch mép:

“ Tên đó cũng là cấp dưới của ta. Đang có nhiệm vụ nơi khác. Giao dịch với ngươi, tạm thời do ta xử lý. Mang đủ tiền chứ.”

Kawila khẽ ra lệnh từng hòm vàng mang lên, đợi Nguyễn Hoa xem xong, nói:

“ Ta mang. Vậy hàng ngươi có chuẩn bị. Đừng dùng hàng dởm, khiến mấy tên độc chết. Thong Duang đang nghi ngờ. Việc buôn cũng khó khăn.”

Nguyễn Hoa gật đầu:

“ Yên tâm. Lô mới ra lò. Chất lượng cao hơn. Lần này chia 8/2.”

Kawila nghe xong, phẫn nộ:

“ Các ngươi định ăn cả xương ư. Ăn cái cũng lên để kẻ khác húp nước. Đừng dồn con chó điên tới chân tường.”

“ Vậy thử xem.” Nguyễn Hoa hời hợt đáp.

........

“ Đoàng... đoàng...”

Nhanh chóng một màn đọ súng diễn ra, nhưng nhờ hỏa lực áp đảo, quân ta nhanh chóng bắt sống Kawila, diệt phần lớn, lính đi theo bị giết. Tuy có thương vong, nhưng không lớn. Nguyễn Hoa cho người lui, nhìn Kawila bị trói, ánh mắt căm phẫn, nói:

“ Cần gì phải khổ vậy. Xem hàng đã, rồi phản đối không muộn. Chúng ta buôn bán, làm ăn lâu dài. Chỉ cần các ngươi ngoan, chắc chắn các ngươi không thiệt.”

Một hộp hàng được đẩy qua, Kawila được thả ra, chậm rãi đi lên, nhìn sắc bột tốt hơn, khẽ nếm thử, cảm giác rất tuyệt. Nhẩm tính, dù phần chia ít lại. Nhưng chất lượng này, hắn có thể đẩy lên. Thu lời không nhỏ, đóng hộp lại, gật đầu:

“ Vậy được. Nhưng hàng này các ngươi đảm bảo chỉ bán cho độc quyền cho chúng ta.”

“ Tất nhiên. Nhưng chỉ ở Bắc Thái.” Nguyễn Hoa cười, cho người đẩy hàng qua, kéo xe vàng lại, nói:

“ Không có việc gì. Ta đi trước.”

“ Được.”

.......

Đi một quãng, Nguyễn Hoa quay lại nói mấy tên áo đen:

“ âm thầm hộ tống tên đó về. Vừa hơi lỡ tay giết quá nhiều. Tránh chúng bất trắc mà hỏng mối làm ăn.”

“ Vâng.”