Dòng Máu Lạc Hồng

Chương 228: Mẻ cá lớn(3)




Tony Đặng cùng Ngọc Cẩm Nhàn theo một lối khác ra ngoài. Bước lên hầm, nhìn căn phòng nhỏ hẹp nhưng được sắp xếp ngăn nắp, khẽ thở phào, lau những giọt mồ hôi lăn rơi trên trái, Ngọc Cẩm Nhàn cười khổ:

“ Đúng là gần vua như gần hổ. Vừa bệ hạ chỉ lướt qua mà thiếp cảm giác như bị xem thấu tâm can.”

Tony Đặng gật đầu:

“ Quả đáng sợ, co được dủi được. Thảo nào công tử không muốn đối đầu. Đi thôi.”

Ngọc Cẩm Nhàn vội ngăn lại, nói:

“ Để thiếp ra ngoài xem xét, nghe tiếng ồn, có lẽ nơi đây cách hoàng cung không quá xa.”

“ Ừm.” Tony Đặng đáp.

........

Rất nhanh, Ngọc Cẩm Nhàn quay lại, nói:

“ May ra đêm có thể rời đi, tuy đã ra cung, nhưng xung quanh, có rất nhiều quan binh, mật thám. Có lẽ tên Bùi Đắc Tuyên đang vây quét.”

Tony Đặng tiến lại, lau mồ hôi trên trán, đáp:

“ Vậy còn sớm, nàng tạm lên giường ngủ trước đi. Tí ta ngủ sau. Có sức đêm mới đi được.”

“ Vâng.” Ngọc Cẩm Nhàn ngọt ngào đáp.

........

Ban đêm, hai người cẩn trọng từng bước rời. Vừa về tới căn cứ Thiên Lâu Các. Đã thấy một đội quân áo đen dao kiếm sác lẹm đang chăm chú nghe giảng. Bên trên đang nói kế hoạch, Nhật Liễu quay lại, thấy Tony Đặng, vội nói:

“ Thưa tướng quân, ngài đã trở lại, có sao không ạ? Hôm qua nghe bạo động, tôi lo lắng gặp chuyện nên định cho người đi giải cứu.”

Tony Đặng cười:

“ Cảm ơn.” Rồi trầm giọng tiếp:

“ Ta sẽ ở lại một tuần. Ngươi cho người tập trung theo dõi anh em họ Bùi (Bùi Đắc Tuyên, Bùi Thị Nhạn.....), mặt khác cả Lê Ngọc Hân... không rời một bước, 24/7.... tổn thất cũng được.”

Nhật Liễu khẽ chần chừ, gật đầu:

“ Vâng.”

Bàn giao xong, cả hai rời đi.

..........

Bên kia, Nguyễn Toản sau khi rời Yangon, không lựa chọn cung đường của Tony Đặng mà đi tuyến xa hơn, theo con đường hàng hải quan trọng từ Ấn Độ Dương sang Thái Bình Dương. Đi được hơn 1 tuần, sắp tới Malacca, Nguyễn Toản cho dừng thuyền vào Penang, nhìn Lê Huy nói:

“ Tình hình chỗ Singapore sao rồi? Đã tìm hiểu được chính xác chưa?”

Lê Huy vội nói:

“ Thưa công tử, tình hình nơi đây khá phức tạp, vùng đất công tử nhằm đến là Singapore đang là một phần của Triều đại Bendahara. Sau khi bị xảy ra xung đột giữa cướp biển và người Bồ, chúng trở nên hoang tàn và bị bỏ hoang, dân sinh sống không lớn hơn 2000 người. Nhưng theo thuộc hạ nghe ngóng, tuy vẫn là khu vực hoang vu, nhưng Công ty đông ấn Hà Lan (VOC) và Công ty đông ấn Anh (EIC) đều muốn chen một chân.”

Nguyễn Toản nghe vậy, ngạc nhiên, bởi dù có nhớ lịch sử, nhưng không phải quá nhiều, cau mày:

“ EIC đang sa lầy ở Ấn Độ cùng trong nước đến bầu cử không lo. Ta lo là VOC, ngươi nói tình hình cho ta nghe xem.”

“ Vâng. “ Lê Huy đáp, vội tiếp:

“ VOC đến từ thế kỷ 17, sau khi liên kết với Johor đuổi được người Bồ, quản lý vùng biển Malacca và giữ quan hệ hòa hảo với Triều đại Bendahara. Nhưng do chính sách lên Riau, một cảng do Johor kiểm soát. Thương mại ở đó vượt xa Malacca. VOC không hài lòng với điều đó nhưng vẫn tiếp tục duy trì liên minh vì sự ổn định của Johor rất quan trọng đối với thương mại trong khu vực. Nên hai nơi đây được canh phòng nghiêm cẩn nhất.”

Nguyễn Toản gật đầu:

“ Ngươi cho người chuẩn bị tinh thần, ngày mai bước vào, ta muốn thử đọ sức. Nhân hỗn loạn, ngươi có thể đẩy một mạng lưới vào đây. Nó sẽ là điểm trung chuyển ta cần bắt.”

“ Rõ.” Lê Huy đáp xong nhanh rời đi.

.......

Rất nhanh, hôm sau quân ta với bốn tầu, đi đầu là Ngô Quyền 938 hùng dũng đi vào vùng biển Malacca, không lâu, một con tầu ì ạch, kéo tiếng còi vang, tiến tới, trên boong, Jacob van Heemskerk hét lớn:

“ Tầu lạ, mau dừng lại, các ngươi đang xâm phạm chủ quyền lãnh thổ. Mau chóng nộp phạt. Nếu không đừng trách chúng ta.”

Nguyễn Toản mặc kệ, cho tầu tiến gần sát, hét lớn:

“ Bắn.”

Hàng loạt đạn bay ra, thấy cảnh đó Jacob van Heemskerk hấp tấp, run sợ, bởi từ khi cử đến đây, mới lần đầu có kẻ dám đối đầu. Dù EIC đến ít nhất vẫn phải nể mặt mũi. Nhất thời luống cuống, chưa kịp phản ứng, thì loạt đạn của ta đã bắn tới, thuyền VOC chìm nghỉm. Thấy vậy, Nguyễn Toản cũng cau mày:

“ Yếu vậy?” Xong quay ra, nhìn Lê Huy:

“ Bắt bọn chúng lại. Ta muốn tìm hiểu thêm.”

“ Vâng.”

Rất nhanh, mọi người trong cơn hoang mang vớt lên, ánh mắt còn mờ mịt, Jacob van Heemskerk người ướt sũng, được giải đến, Nguyễn Toản nhìn thẳng nói:

“ Các ngươi là quân VOC, không phải lũ giả danh. Nơi đây ngoài tầu này còn lực lượng nào nữa.”

Thấy ánh mắt Nguyễn Toản, chút kiêu ngạo Jacob van Heemskerk vụt tắt, vội nói, có sự lo sợ, Nguyễn Toản đổi ý.

Nghe xong, Nguyễn Toản cười:

“ Hóa ra hổ giấy, thảo nào ta không quá ấn tượng các ngươi. Theo ngươi nói còn ba tầu. Hai tầu khác ra ngoài...” quay sang Lê Huy, Trần Long, Kiều Thanh: “các ngươi tốc chiến tốc thắng, hỏa lực tối đa, bắn phá toàn bộ, nhanh chóng bắt gọn các tầu xung quanh.”

“ Vâng.” Ba người đáp.

........

Nghe Nguyễn Toản phân phó, trong ánh mắt mờ mịt hoảng sợ, Jacob van Heemskerk lắp bắp định nói, Nguyễn Toản cắt ngang:

“ Ngươi không lo. Nếu bọn hắn khôn ngoan. Ta sẽ thả. Ngu ngốc chỉ chết..”

Nghe vậy, toàn bộ tù nhân VOC im lặng.

.......

Quả nhiên, nhanh tốc độ, ba người nhanh chóng trở lại, Lê Huy cười:

“ Lần đầu tiên thuộc hạ mới đánh một trận đơn giản vậy. Toàn bộ đã bị bắt giam đến trong hầm. Chờ công tử xử lý.”

Nguyễn Toản gật đầu, nhìn sang Jacob van Heemskerk đang nằm, cười:

“ Lôi cả hắn đi.”

“ Vâng.”

.......

Nhanh chóng bốn người là tướng quân bốn tàu, cũng là những người nắm vai trò trong quan trọng đang khiếp sợ nhìn Nguyễn Toản, Nguyễn Toản cười:

“ Ta không muốn nói nhiều. Ta mang thiện ý đến hợp tác. Toàn bộ phía dưới là điều kiện của ta. Các ngươi xem, rồi đặt bút ký.”

Mấy người nghe vậy, run run, nhanh chóng cầm lấy tờ giấy. Càng cầm, mọi người càng sợ hãi.

“ 1. Chỉ huy ở Malacca thay mặt VOC nhượng lại Singapore, vùng eo biển cho Nguyễn Toản. Lực lượng quân sự của VOC sẽ nằm dưới sự chỉ huy điều động của Nguyễn Toản

2. Đội buôn của VOC có thể thược hiện buôn bán qua eo biển, nhưng phải có sự giám sát, cho phép của Nguyễn Toản. Khi đó với thiện chí, Nguyễn Toản trong 2 năm đầu, sẽ không thu thuế, nhưng từ năm thứ ba thu bảo hộ 50000 bảng Anh trong vòng 10 năm

3. Nếu ai làm trái, thì coi là khởi xướng chiến tranh. Hiệp định xé bỏ.”

Đọc xong, mấy người run run, Van Gok đặt lên:

“ Chúng tôi không thể quyết định được. Còn đợi những người khác...”

Chưa dứt lời, một súng đã mang họng nhắm thẳng đầu, Nguyễn Toản lắc đầu:

“ Ta bảo ngươi làm thì làm, không được cãi. Ầm...”

Một nhát đạn xuyên tâm, Van Gok chết không nhắm mắt, Nguyễn Toản lau vết máu bắn ra:

“ Các ngươi có ý kiến không.”

Mấy người lắc đầu, vội vã điểm chỉ. Cầm lại, Nguyễn Toản hài lòng cất đi, nhìn nói:

“ Ta muốn trừ họa phải trừ tận gốc. Kẻ nào thân cận dưới trướng Van Gok, các ngươi nêu ra. Ta sẽ điều động đi.”

“ Vâng.” Tất cả gật đầu.

.......,,

Mấy ngày sau hai tầu kia trở lại, cũng không khá khẩm hơn là bao, một kẻ bị giết, một kẻ thuần phục. Trấn áp bằng bạo lực xong, Nguyễn Toản nhìn Trần Long:

“ Ngươi có kinh nghiệm. Bọn này ta tạm thời trấn áp. Có lẽ một hai tháng khó dám bạo động. Ngươi sẽ ở lại cùng một thuyền với khoảng 5000 quân. Tìm cách trấn áp một phần, lôi kéo một phần. Đợi bên kia rảnh ranh ta sẽ điều sang. Đặc biệt tìm hiểu kỹ vùng nơi đây. Nếu khó khăn có thể rút lui. Ta không trách.”

“ Vâng.” trần Long vội đáp.

Nguyễn Toản vỗ vai:

“ Vất vả ngươi nhiều rồi.”

“ Không sao. Được cống hiến cho công tử là vinh hạnh của thuộc hạ.”

Nguyễn Toản cười, khẽ căn dặn vài câu, quay sang Lê Huy:

“ Ngươi xem mang đi càng nhiều càng tốt. Đu không tốt, nhưng cũng có thể là pháo hôi đến dùng. Đồng thơi vơ vét tốt đa. Tốt nhất là vàng bạc và thóc gạo. Thứ khác bỏ lại cũng được.”

“ Vâng.”

......

Một tuần sau, đoàn thuyền nguyễn Toản rời đi với nụ cười trên môi mọi người. Nhưng lòng đang vạn lời chửi rủa.