Dòng Máu Lạc Hồng

Chương 233: Mẻ cá lớn(8)




Thành Quy Nhơn, cuối tuần không khí vẫn khá đông đúc, nhưng không còn náo nhiệt như mọi ngày. Bởi ai ai cũng tranh thủ gác lại những lo âu, buôn bán, tìm cho mình những thứ vui tao nhã: săn bắn, đánh cờ.... Mọi chuyện bắt đầu kể từ khi Nguyễn Nhạc “ nhường ngôi “ cho Nguyễn Huệ, tự xưng Tây Sơn Vương, chữ giữ Quy Nhơn. Phạm vi hẹp, vấn đề không quá lớn, tuy vẫn tổ chức họp triều thần, Nguyễn Nhạc đã giảm một tuần chỉ một lần, có khi là một thắng, Nguyễn Nhạc vẫn duy trì chế độ mộ binh, không cưỡng ép, phát tín bài. Vì vậy, nhiều người theo năm xưa, cảm thấy mệt mỏi nên không theo Nguyễn Huệ ra kinh mà lựa chọn nơi đây như dưỡng lão.

........

Từ sớm, các quan viên mỗi người một ngựa ra thành săn bắn. Những người đồng ý gặp khi ra thành, đi những cung đường vòng vèo đến nơi hẹn. Đến nơi, ai nấy đều ngạc nhiên bởi không chỉ có bản thân mà rất nhiều người có mặt. Bầu không khí bỗng ngưng trọng, thật lâu, Phạm Huân - người lớn nhất cười trừ:

“ Đã đến thì chúng ta cùng vào thôi.”

Mọi người nhìn nhau, gật đầu, bước vào.

........

Vào bên trong, thấy Nguyễn Lữ đã ngồi, đang thảnh thơi thưởng trà, câu cá, mọi người cung kính:

“ Tham kiến Vương gia.”

Nguyễn Lữ đứng dậy, cười:

“ Giờ ta đâu còn vương gia, cũng như các ngươi, là con dân của triều đại Tây Sơn. Bớt những lễ nghi rườm rà đi. Mọi người đến là ta cảm thấy vui rồi. Đứng dậy đi.”

“ Vâng, vương gia.” Tất cả vội đáp.

Nguyễn Lữ thấy vậy, khẽ lắc đầu, bắt đầu hỏi han sức khỏe mọi người. Xong xuôi, khẽ trầm giọng:

“ Cuộc sống các ngươi vốn đang yên bình. Ta cũng không muốn đánh phiền. Nhưng việc đã lỡ, mong mọi người chung tay giúp chút, được không?”

Phạm Huân vội đáp:

“ Vương gia ân trọng với chúng tôi như núi. Dù dầu sôi lửa bỏng, chúng tôi cũng cam lòng.”

Nguyễn Lữ gật đầu:

“ Mấy nay ta đã điều một lượng quân tiến gần Quy Nhơn. Mục đích không phải quyền lực mà là để bắt Vũ Văn Nhậm trừng phạt tội năm xưa. Anh cả vốn thương con gái, nếu nói sợ lại hỏng việc, giống lần trước. Mặt khác nhân cơ hội dẹp những kẻ tay sai Nguyễn ánh trà trộn, lần trước Võ Văn Dũng bị bắt, ta nghi ngờ có kẻ đã mật báo. Chuyện này, do ta cùng anh Huệ đã bàn bạc. Anh cả trách tội hai chúng ta sẽ gánh chịu....”

Một người chần chờ:

“ Nhưng lần trước Hoàng đế Quang Trung đã chấp nhận tha khi Vương cầu tình. Giờ lại lấy cớ đó để bắt, liệu có ổn.”

Nguyễn Lữ cười:

“ Yên tâm, muốn có tội là có tội, kẻ đáng chết vẫn phải chết thôi. Ta muốn các ngươi hỗ trợ để tránh anh cả lại cản. Người trong cuộc không rõ, nhưng các ngươi bên trong hẳn thấy. Lợi nhỏ ta sẽ không trách cứ.”

Nghe vậy, mọi người nhìn, bởi dù không theo nhưng cái lợi Vũ Văn Nhậm đưa tới, ai lỡ từ. Giờ Nguyễn Lữ hứa hẹn trên. Mọi người đồng thanh:

“ Tuân lệnh vương gia.”

........

Sắp xếp xong, Nguyễn Lữ mời mọi người bữa tiệc, trong lúc say bí tỉ, ‘ vô tình’ tiết lộ về kế hoạch Nam tiến. Ánh mắt ai nấy đều khác thường. Trời gần tối, tất cả lần lượt cáo từ tời đi.

.........

Đợi không còn ai, Nguyễn Lữ tinh thần sảng khoái, đâu còn vẻ vờ vật như say, nhìn Nguyễn Lân:

“ Ngoài những kẻ ban đầu, ngươi cũng cho người kèm sắt xao bọn chúng. Hi vọng đã khôn một lần. Khôn thêm lần nữa.”

“ Vâng.” Nguyễn Lân cung kính đáp.

Nguyễn Lữ trầm mặc:

“ Ngươi cho ngươi đưa tin cho Chiêu Kan bên Ai Lai. Ta mấy nay đi vài chỗ. Xong xuôi lên đường.”

.........

Ba hôm sau, khi sắp xếp xong, Nguyễn Lữ cùng Trần Công Xán rời đi. Không về kinh mà theo đường bộ sang Ai lao

..........

Ai Lao từ khi Nguyễn Toản bình định kí hiệp ước bảo hộ, lấy một tốc độ kinh hoàng phát triển. Học theo những gì chứng kiến khi sang Kinh cùng Bắc Thành, Chiêu Kan đã quy hoạch Viêng Chăn theo thế trận bàn cờ. Những ngôi nhà vách đất được thay bằng nhà bằng gạch xây, kéo theo những lò gạch mọc lên san sát. Đường phủ đá, bớt lầy lội.

Tham quan xong, Chiêu Kan mang theo Nguyễn Lữ tham quan khu quân sự. Những người lính liên tục trả qua nhiều bài tập khác biệt, cường độ cao. Ai nấy cơ bắp săn chắc, mang trong mình sát khí. Thấy hai người đến, thượng úy Chiêu On hô:

“ Ngiêm.” Hàng loạt người giơ tay chào. Chiêu On tiếp:

“ Tham kiến đức vua cùng Đông Định vương.”

Hai người gật đầu, Nguyễn Lữ cười:

“ Tốt. Mong mọi người tiếp tục phát triển. Biểu tượng giao hữu giữa hai quốc gia ngày càng phát triển.”

“ Rõ.”

.....

Tha quan xong, rời đi, Nguyễn Lữ nói:

“ Ngươi đã hẹn Chiêu Phong) vua Luang Phrabang) và Chiêu Ấn (Champasak) chưa? bao giờ bọn chúng tới.”

Chiêu Kan đáp:

“ ngày mai chắc tới, mấy trước mưa đường khó đi, nên có chậm chê. Mong ngài thông cảm.”

Nguyễn Lữ gật đầu. Đêm đó là tiệc rượu.

......

Hai ngày sau, Chiêu Phong cùng Chiêu Ấn tới, Bốn người ngồi họp, Nguyễn Lữ cười:

“ Mọi người cũng biết, mục đích ta đến đây lần này. Tiếp tới sẽ là hành trình Nam tiến, muốn mọi người hỗ trợ một phần. Đó là điều binh ngăn chặn lũ Xiêm cùng những người dân tộc thiểu số vùng Nam Ban. Tránh bọn chúng ngư ông đắc lợi. Nhằm đạt chiến thắng.

Một khi thắng lợi sẽ có tác động lớn, đôi bên đều có lợi. Các ngươi hiểu chứ.”

Ba người gật đầu, Chiêu Kan mở miệng:

“ Tôi nguyện xuất ra 5000 quân.”

“ 5000 quân...” Chiêu phong cùng Chiêu Ấn tiếp đáp.

Nguyễn Lữ cau mày:

“ Liệu có đủ. Các ngươi có thể huy động thêm. Muốn trấn áp, cần binh vượt trội mới có thể tạo uy.”

Nghe Nguyễn Lữ, ba người chần chừ, liếc nhìn nhau, Chiêu Kan nói:

“ Nếu không yêu cầu cường binh, tôi có thể xuất thêm 5000 quân.”

Nguyễn Lữ gật đầu:

“ Được. Vậy ngươi mang theo 1 vạn. Lần này có thể thi hành chính sách lấy thịt đè người.” Xong quay sang hai người Chiêu Phong:

“ Vậy các ngươi, có thể thêm bao nhiêu.”

Trước ánh mắt sắc lẹm, Chiêu Phong cùng Chiêu Ấn đáp:

“ Giống như Chiêu Kan, chúng tôi có thể thêm 5000.”

Nguyễn Lữ hài lòng:

“ Được. Vũ khí, lương thực các ngươi sẽ tự lo. lần này mục đích chính là kéo dài, kéo càng lâu càng tốt. Khi đến một phạm vi nhất định, có lệnh thì sẽ tấn công. Căn cứ lệnh mà làm.”

Mấy người gật đầu, có số quân và phương hướng, bốn người tiếp tục bàn bạc thật sâu. Tùy địa hình có những chiến thuật chính sách cụ thể.

..........

Mọi việc hoàn thành, đã là khoảng gần 1 tháng từ khi Nguyễn Lữ rời kinh. Nhìn sắc trời vàng vọi, Nguyễn Lữ cảm thán:

“ Nên trở về.”

.......

Hồi gay cấn bắt đầu.