Dòng Máu Lạc Hồng

Chương 247: Nam tiến(5)




Kinh Thành, ba ngày trước

Nguyễn Huệ sau khi nhận được tin tức hồi báo của Quang Huy, nhanh chóng cho gọi Nguyễn Toản cùng Nguyễn Nhạc, Nguyễn Lữ vào bàn. Nghe xong, Nguyễn Toản cười:

“ Tên đó cũng quả quyết. Muốn đánh đầu để chiếm thể chủ động. Bình Thuận là tấm khiên vững chãi. Chiếm nó sẽ khiến ta Nam tiến sẽ gặp chút vất vả, nhưng không sao. Chúng làm vậy thì mục đích kéo chúng ra Biên Hòa đã thành công. Chỉ cần hai anh, từ Nam Vang nhanh chóng xộc thẳng vào. Quân ta giam chân chúng ở đó, sẽ khiến chúng khó mà nhanh chóng cứu viện được. Đó là chuyện tốt.”

Nguyễn Nhạc gật đầu:

“ Ta cũng đồng ý với Toản. Nhưng có kẽ hy sinh thêm Diên Khánh để kéo chúng xa hơn. Dù quân ta đã cấp tốc hành quân, sắp tới Nam Vang, nhưng muốn theo đó đánh vào Gia Định chắc chắc sẽ gặp chống trả. Ta sợ rằng nhánh quân phía đó không thua kém ở Bình Định. Dù sao sau lần trước, ThongDuang cùng hắn đã có mâu thuẫn, tranh chấp Nam Vang. Nên việc bố quân là tất nhiên. Đặc biệt tên Nguyễn Văn Thành từ năm ngoái, dường như biến mất. Ta e rằng, đang phục binh mặt đó. Kẻ này cũng như Lê Văn Duyệt, đều không thể coi thường.”

Nguyễn Huệ trầm mặc:

“ Vậy theo ý anh cả. Nguyễn Quang Huy cố gắng tiêu hao chúng xong kéo về Phú Yên. Lê Trung sẽ tạm thời quản Diên Khánh. Tùy tình hình mà rút.”

Đúng lúc này, đang yên lặng, Nguyễn Lữ nói:

“ Làm vậy, e rằng bản tính ‘ đa nghi như Tào Tháo’ của tên đó lên, sợ bị tính kế, sẽ khư khư giữ Bình Thuận. Em nghĩ, chúng ta tuy rút đi, nhưng có thể dùng toàn bộ kho thuốc làm thành bộc pháo, giấu trên thành. Khi rời đi, đợi bọn chúng tiến sát, cho nổ. Sẽ khiến cho bọn chúng kinh sợ, đẩy mâu thuẫn lên cao. Chúng sẽ tin tưởng ta rút đi để bảo toàn lực lượng và tiêu hao.”

Cả ba người gật đầu, Nguyễn Huệ cười:

“ Vậy sẽ như thế tiến hành. Ta sẽ cho người truyền tin.”

Lúc này, Nguyễn Toản cũng nói:

“ Nếu quân đã sắp hành động. Ngày mai em cũng sẽ lên đường, tránh cho chậm trễ. Khi thủy quân ta tiến từ Thị Nại xuống, đưa tin cho em là được.”

Nguyễn Nhạc gật đầu:

“ Ta sẽ bảo Đặng Tiến Đông tùy thời liên hệ. Em đi, chúng ta cũng sẽ sớm xuất phát, tránh cho đêm dài lắm mộng.” Ngẫm nghĩ lúc, quay sang Nguyễn Huệ:

“ Lần này để lại mình Nguyễn Lữ có an tâm. Mặc dù, vừa chấn nhiếp xuống, nhưng kẻ tà tâm cũng không ít. Không nên chủ quan.”

Biết Nguyễn Nhạc lo lắng gì, Nguyễn Huệ chần chừ lúc, đáp:

“ Lần này anh yên tâm. Phu tử Nguyễn Thiếp cùng Trần Công Xán sẽ hiệp trợ. Hai người này giúp mà còn có chuyện. Thì đó là số trời rồi...”

Nguyễn Lữ ở bên giọng buồn rầu:

“ Anh cả lại không tin em rồi. Trước mất Gia Định là chủ quan, lần này sẽ không...”

Nguyễn Nhạc áy náy:

“ Ý anh không phải vậy....”

Bên cạnh, Nguyễn Toản chứng kiến, cười:

“ Mai em rời đi. Chúng ta uống bữa, đợi khi thống nhất, cùng nhau uống rượu ở Gia Định.”

“ Được.” Ba người đồng thanh.

Nguyễn Huệ tiếp:

“ Ta đã sắp xếp, chúng ta đi thôi.”

Bốn người kéo nhau đi, một đêm vui vẻ.

......

Sáng hôm sau, Nguyễn Toản rời đi, trên bến Nguyễn Huệ mấy người đưa tiễn, Nguyễn Toản cười:

“ Gia Định gặp.” Dứt lời cho thuyền tăng tốc, rẽ sóng đi ra xa.

Thuyền lao đi vun vút, Nguyễn Toản ôm nàng đứng trước boong tầu, mỉm cười hạnh phúc.

Nàng tựa nhẹ trên lồng ngực, nói:

“ Chuyện chàng bảo, ta đã nói với anh. Chàng định rời đi hẳn Kinh thành ư.”

Nguyễn Toản gật đầu:

“ Một núi không thể có hai vua. Dù rộng lượng bao dung nhưng đều có chút ích kỷ. Anh Huệ đang quản lý rất tốt. Ta có thể buông tay đưa hai mẹ con nàng đi du lịch thế giới. Dừng lại một nơi dù đẹp đẽ xa hoa nhưng cũng buồn chán.”

Nàng bỗng nhiên lườm nguýt:

“ Ý chàng nói là ở bên thiếp lâu là chán.”

Nguyễn Toản rùng mình:

“ Không, ý ta nói là quyền lực.”

“ Thật ư, sao thiếp nghe lại là ý kia....”

“ Thật. Như mặt trời trên cao, trường tồn mãi mãi....”

Nàng đang định vặn, bỗng cu Tí khóc ầm ĩ. Nàng lườm nhẹ hắn, vội vã chạy đến với con.

Nguyễn Toản xoa nhẹ mồ hôi, nhìn cu Tí đằng xa, giơ nhẹ dấu Like, đứa bé như hiểu ý, đang khóc bỗng cười toe toét.

..........

Lúc này, Diên Khánh. Nguyễn Quang Huy sau khi rời Bình Thuận, cũng đến nơi. Bên trong thành Lê Trung đã sớm có mặt, thấy người đến, vội vã nói:

“ Tướng quân người đã trở lại. Ta theo lệnh của Vương đến đây tiếp ứng.”

Nguyễn Quang Huy nghe xong, nhẹ lòng, thở phào:

“ Cảm ơn ngài. Lần này lũ đó có thể nhận được phong phanh. Lê Văn Duyệt đang cầm hơn 1 vạn quân. Có lẽ chẳng mấy chốc sẽ đến.”

Lê Trung gật đầu:

“ Vương cũng đã đoán được. Nên lần này ta sẽ trấn thủ đây, tìm cách tiêu hao lượng lớn quân địch rồi rút. Đợi quân ta từ Kinh tới sẽ đối đầu trực tiếp.” Rồi nghĩ lúc, đưa một lá thư sang, tiếp:

“ Vương bảo ngài mang theo những người khác lui về Phú Yên trấn giữ. Đề phòng chúng đi từ Cam Ranh lên.”

Nguyễn Quang Huy đáp:

“ Được. Việc ở đây vất vả ngài. Cho mọi người nghỉ ngơi, mấy hôm nữa ta sẽ rời đi.” Rồi nhớ đến việc gì, vỗ đầu nói:

“ Quên mất. Những người dân ta bảo họ lui về đây, không biết như thế nào.”

Lê Trung cười:

“ Tình hình nơi đây sắp căng thẳng. Lên ta khuyên nhủ cùng sắp xếp xe đưa họ về Kinh. Nơi đó bệ hạ đang muốn mở rộng khu công nghiệp. Nên nhu cầu lao động lớn, họ kiếm được việc làm ở đó, đỡ vất vả hơn là làm ruộng.”

Nguyễn Quang Huy gật đâu. Hai người hàn huyên trao đổi thêm đối sách. Tối đó, Lê Trung mở một bữa tiệc nhẹ khao quân.

...........

Hành trình trên biển dài đằng đẵng cũng kết thúc, thuyền cũng đã cập bến Phú Quốc. Vũ Văn Dũng, Triệu Lan vội vã báo cáo tình hình, Nguyễn Huệ gật đầu:

“ Vậy như theo ta bàn bạc, bắt đầu triển khai quân. Ngươi cùng Triệu Lan sẽ phụ trách hai hướng đó. Ta sẽ mang một nhóm người đánh lên Cam Ranh hiệp trợ.”

Vũ Văn Dũng vội nói:

“ Hay là để tôi đánh lên cho. Tôi quen thuộc nơi đó. Với lại Trương Văn Đa tôi từng giao thủ, có thể nhanh chóng phán đoán được hơn.”

Nguyễn Toản lườm nhẹ:

“ Cứ theo ta quyết định đi. Hải chiến ta đánh nhiều trận lớn hơn ngươi.”

Vũ Văn Dũng lạnh người, biết mình vừa lỡ lời, vội gật đầu:

“ Vâng.”

.........

Ban đêm, mọi người đang bàn bạc thêm, bỗng một người chạy vội, nói:

“ Thưa vương gia cùng tướng quân. Lũ hải tặc người Hoa cầu kiến.”

Nguyễn Toản cau mày:

“ Làm sao lũ chúng nó biết được ta ở đây.”

Vũ Văn Dũng vội nói:

“ Thưa vương gia, bọn chúng lúc đầu được bệ hạ thu phục. Ngoài việc thỉnh thoảng hỗ trợ đánh Nguyễn Ánh, không cướp dân ta. Còn đâu bọn chúng vô cùng bạo gan, hoành hành trên biển, cướp phá tầu buôn. Nhất là gần đây bầu được kẻ cầm đầu. Càng không kiêng dè. Hôm trước chúng đuổi theo một tầu buôn, đụng độ quân ta. Biết ta đóng quân ở đây, thỉnh thoảng cử người qua....”

Nguyễn Toản gật đầu:

“ Dù vậy cũng lên đề phòng. Tránh để chúng do thám được gì.” Rồi suy tư, nói:

“ Ngươi ra gặp, đồng thời bảo bọn chúng muốn hợp tác cử người cầm đầu đến.”

Võ Văn Dũng gật đầu:

“ Vâng.”

........

Vũ Văn Dũng đi ra, thấy người đứng trước là Mạc Quan Phù, nói

“ Không biết ngọn gió nào đưa Đông Hải Vương đến đây.”

Mạc Quan Phù cười:

“ Tướng quân người quá khách sáo.” Trầm ngâm lúc, tiếp:

“ Tính ta không muốn vòng vo. Nay ta nhận được thông tin Vương gia đến. Chủ thượng của ta muốn gặp để bàn bạc hợp tác.”

Võ Văn Dũng gật đầu:

“ Vương gia cũng vừa nói vậy. Quả là người trí lớn, không gặp mà đã hợp mưu. Vậy mai, mời chủ thượng ngài đến. Chúng ta sẽ bàn bạc thêm.”

Mạc Quan Phù gật đầu:

“ Được.”

Sau đó lên thuyền, nhìn người trước mặt, nhanh chóng báo cáo lại phần trao đổi.

Trịnh Long gật đầu:

“ Được. Ngươi đi gọi bọn Trịnh Thất, Trịnh Nhất, Trịnh Nhất Tẩu..... mai đến đi cùng ta. Đàm phàn cần nhất khí thế và tràng diện mới có sức nói”

Mạc Quan Phù gật đầu:

“ Vâng.”

Con thuyền dần chìm trong bóng đêm.