[Đồng Nhân Attack On Titan] Cầu Kiến

Chương 51




...

Ngày hôm nay, có lẽ là ngày có thời tiết xấu nhất trong năm.

Cơn mưa mang theo gió lạnh bao phủ thành Rose, ầm ầm đập vào khung cửa sổ, Levi nhíu mày vươn tay phủ màn lại, ánh mắt lạnh nhạt hướng về cửa thành xa xa.

Trời đã gần sập tối, chắc bọn họ cũng sắp về.

Nghĩ ngợi một hồi, anh liền trầm mặc tự nói với chính mình.

Chờ đợi quả thực không phải là chuyện khiến người ta yêu thích mà.

Giấy tờ trên bàn vẫn như cũ chất đống, công việc nhiều đến độ khiến Levi không thể nào quan tâm đến chuyện khác quá lâu.

Bút trên tay men theo cử động của anh lướt qua mặt giấy, tiếng mưa làm dự cảm xấu trong lòng Levi ngày một tăng, bút trên tay bỗng nhiên cạch một tiếng gãy làm đôi.

Ánh mắt người nọ thất thần, chân mày không hiểu thấu cau lại.

Xảy ra chuyện rồi?

Không đem Eren về được... hay cái gì đó khác?


Lần đầu tiên trong cuộc đời thâm tâm anh bốc lên dự cảm kì lạ, đáng tiếc lại chẳng phải thể loại vui vẻ gì.

Levi nắm chặt bút đứt đoạn trong tay, ngồi thừ ra một chút mới nhấc người đứng dậy, tìm một cây khác tiếp tục xử lí công văn.

" Mở cổng!!"

Thanh âm vang dội hòa lẫn vào tiếng mưa ào ạt dần trôi đi, anh giật mình nhanh chóng với tay tới mở màn cửa.

Đoàn người xếp thành một hàng dài, hai bên đường vì thời tiết nên hầu như không có ai, lác đác vài người đứng chờ ở đó chắc là lo lắng cho thân nhân.

Xe chở xác được vận chuyển vào, nhìn thoáng qua thật trống vắng so với ngày trước, chỉ có người bị thương tựa vào thành xe, ngoài ra không hề thấy tấm vải trắng được bao bọc quen thuộc.

Chuyện này khiến cho tâm tình Levi hơi thả lỏng đi xuống.

Số lượng quân binh trở về bất ngờ đông vô cùng, không khác với khi rời cổng thành là mấy, đến cả lúc kiểm kê quân số còn khiến cho Erwin ngạc nhiên.


Không biết bằng cách nào đó, những người mà anh ta tận mắt chứng kiến vốn đã nằm gọn trong miệng khổng lồ, nay lại xuất hiện trong đoàn đội chỉ với các vết thương không nặng lắm.

Đến khi đoàn người vượt qua đường chính, Isabel trên lưng ngựa mới quay đầu lại:" Katherine đâu rồi?"

Vừa nãy gấp gáp trở về, chính cô ấy cũng chẳng có thời gian để ý.

Farlan thần sắc nghi hoặc:" Chắc ở cuối hàng."

Isabel cố nhìn một hồi cũng chẳng tìm thấy, ai oán than thở:" Sao chị ấy cứ thích đi mấy cái chỗ như thế không biết."

Cửa thành phía sau từ từ đóng lại tạo nên tiếng động loáng thoáng chập chùng, Eren ngồi trên xe cùng với Mikasa, nước trong hốc mắt đã ngừng rơi từ lúc nào, chỉ là đau khổ trong lòng cứ thế âm ỉ dằn vặt, bàn tay cậu vẫn như vậy nắm chặt mảnh áo của người kia.


Trước trụ sở Trinh Sát Đoàn, Hange một thân thương thế đứng chờ đợi, đoạn thấy thân ảnh của Erwin từ xa, cô duỗi tay chỉ huy người đến mở cửa.

Đoàn quân lũ lượt tiến vào dọa Hange thừ người một trận.

Chiến dịch lớn như vậy cứ ngỡ sẽ có vô số thương vong, nhưng tình hình trước mắt đã nói lên rõ ràng.

Người tính không bằng trời tính mà.

Quân y nhanh chóng vào vị trí sắp xếp đỡ lấy người bị thương mang vào trong, hiệu suất làm việc cực kì ổn định.

Levi trầm mặc đứng trước cửa từ lúc nào, người của Cảnh Vệ Quân và Đồn Trú Quân lần lượt phân ra dìu dắt nhau trở về trụ sở, mọi thứ dường như thật suôn sẻ.

Suôn sẻ đến mức làm người ta sợ hãi.

Eren đỡ Mikasa xuống xe bất ngờ chạm phải đôi con ngươi lương bạc của anh, trái tim cậu dồn dập đánh qua một hồi trống, miệng mấp máy không nói lên lời.
Levi nhìn lướt qua cũng không có ý tứ muốn nói chuyện, đợi đến khi xe ngựa cuối cùng đi vào, cả người anh giống như bị đóng đinh tại chỗ, bước chân nặng nề nâng lên muốn ra ngoài tìm kiếm.

Bỗng nhiên bả vai bất ngờ bị giữ lấy, Eren hơi nâng con ngươi mệt mỏi phủ kín tia máu của mình đối diện với anh, ngữ khí đè nén đến cùng cực:" Không còn gì nữa rồi..."

Levi cau mày gằn từng chữ:" Cái gì không còn?"

Eren thanh âm ẩn ẩn đau đớn gần như chìm vào trong màn mưa.

" Chị ấy, đã bị ăn thịt... ngay trước mặt tôi."

Huyết sắc trên mặt người nọ dường như bị câu nói của cậu rút sạch, đôi mắt anh dần trở nên ngơ ngác, biểu cảm cứng đờ:" Cậu điên rồi..."

Eren loạng choạng đứng không vững quỳ xuống trước mặt anh, nước mắt ròng rã chảy xuống, cảm xúc trong lòng cậu không khác gì sóng đập vỡ đê, thống khổ gào thét:" Là tôi đã không có đủ năng lực để cứu lấy chị ấy! Nếu như lúc đó tôi có thể biến khổng lồ...!! Nếu như có thể thì mọi chuyện cũng không thành ra như vậy!"
Giọng nói của Eren không nhỏ, từng chữ một lọt vào tai mọi người bên cạnh.

Isabel suy sụp ngã xuống đất, bi ai từ trong nội tâm chẳng thể ngăn được lan rộng.

Erwin trầm mặc đứng ở cửa không di chuyển.

Hange một thân vết thương trước đó không cảm thấy đau đớn, nay lại dần men theo khí lạnh tràn đến toàn thân.

Quân binh Trinh Sát Đoàn dừng tất cả mọi việc lại, lặng thinh nhìn thiếu niên bên kia.

Eren giọng nói khàn đi, hòa vào màn mưa đánh vào nội tâm người nọ:" Mọi lỗi lầm đều là của tôi! Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, nếu như không phải vì tôi bị bắt đi thì mọi người cũng sẽ không cần phải thực hiện chiến dịch, binh trưởng Katherine cũng sẽ không phải chết!!"

"..."

Sau khi trút hết khổ sở trong lòng, cậu duỗi bàn tay đang nắm chặt của mình đến trước mặt anh, ngữ khí hèn mọn vang lên:" Chỉ còn lại cái này thôi..."
Levi tựa như chết đứng, anh đờ đẫn nhận lấy mảnh vải bị nhàu nát kia, cái tên được khắc sâu nơi đó đã bị nhòe đi gần hết, chỉ còn lác đác vài con chữ mơ hồ khó nhận ra.

Nhưng bằng cách nào đó Levi vẫn dễ dàng biết được, mấy chữ này từ lâu đã trở thành một phần cuộc sống của anh, không thể nào quên.

" Mọi người... "

" ... Để tôi một mình đi."

Thanh âm vang lên mát lạnh trầm thấp khiến binh sĩ xung quanh không khỏi sực tỉnh, bọn họ thầm hướng mắt nhìn anh một chút sau đó dần dần tản ra.

Isabel vốn còn đang lo lắng muốn tiến tới an ủi nhưng đã bị Farlan kịp thời kéo trở về.

Hiện tại, Levi cần đối mặt với sự thật này, anh không mong có ai khác phá vỡ không gian riêng của mình với người kia.

Mưa đoạn trước không khác gì bão lớn đột ngột tạnh mất, mặt trời dần hiện ra, ánh sáng xuyên qua từng tầng mây chiếu xuống.
Cơn mưa này rời đi... đồng thời cũng cuốn trôi cả thế giới của anh.

Trước quân doanh của Trinh Sát Binh Đoàn, một người ngồi trong bóng sáng lặng lẽ đờ đẫn ôm lấy mảnh vải bị nhàu nát vào lòng, vô thanh vô tức rơi lệ.

Hình ảnh kia chấn động không nói lên lời, binh sĩ xung quanh đều khựng lại, yên lặng đặt tay lên vị trí trái tim.

Bọn họ từng thấy rất nhiều người tuyệt vọng, sợ hãi, đau khổ,... nhưng lại chưa từng cảm nhận được sự đồng cảm từ những người đó.

Nhưng giờ họ cảm nhận được nó từ Levi.

Anh khóc cũng không tê tâm liệt phế, chỉ là khiến người ta cảm thấy tất cả mọi bi thương, tuyệt vọng cứ thể tuôn ra từ trong nước mắt, bao phủ lấy người anh.

Trời đã xế tà nhưng Levi vẫn ngồi đó, ánh dương nhẹ nhàng phủ lên vai anh một màu cam nhạt nhòa, anh thôi không khóc nữa, chỉ yên lặng siết chặt tà áo mỏng trong tay.
Tựa như con thú dữ bị thương vùng vẫy trong lồng sắt, nhẫn nhịn không phát ra tiếng gào thét đau đớn, nhẫn nhịn không bày ra vẻ mặt khổ sở.

Nhẫn nhịn chịu đựng... đến mức cả trái tim đều tan vỡ.

...

Màn đêm nhanh chóng bao bọc lấy vạn vật, đợi đến khi binh sĩ xung quanh đến quan sát lần nữa thì Levi thân ảnh đã không thấy đâu, hại bọn họ hốt hoảng tìm kiếm một trận.

" Levi!"

Hange hấp tấp mở toang cửa phòng, sau khi nhìn thấy người nọ đang ngồi trên bàn chăm chú xử lí công văn, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lấy lại tinh thần, Hange ánh mắt đượm buồn tiến tới bên cạnh anh, ngữ khí đều đều:" Erwin có lệnh tập trung chúng ta ở phòng họp."

" Đi thôi."

Mái tóc của Levi rũ xuống che mất biểu cảm trên khuôn mặt, anh không đáp lại, chỉ yên ắng đi qua người cô ấy rời khỏi phòng.
Hange lặng người, đứng chôn chân tại chỗ hồi lâu.

Quả thực cái chết của Katherine ảnh hưởng rất lớn đến anh, đồng thời việc mất đi cô, khiến Trinh Sát Đoàn không khác gì một người bị chặt đứt chân phải.

Hange rầu rĩ cười khổ, hai vị được xem là mạnh nhất nhì nhân loại giờ đây chỉ còn một, đã vậy người này lại bị khoét rỗng trái tim.

Như vậy thì so với việc mất đi Eren cũng có khác mấy đâu...?

---

Tại phòng họp, Erwin vững chắc ngồi vào ghế chủ trì, xung quanh anh ta là lác đác những binh sĩ thường trực, không có quá nhiều thay đổi.

Cửa chính cạch một tiếng mở ra, Levi thần sắc lãnh đạm bước vào, nhìn anh so với mọi ngày không khác mấy, giống như việc người kia chết đi là chuyện hiển nhiên.

Lấy sự thực ra mà nói, đối diện Trinh Sát Đoàn hơn chục binh sĩ thiệt mạng hàng ngày thì đây quả là việc rất đỗi bình thường.
Nhưng tất cả bọn họ đều biết được, dáng vẻ này của Levi không phải là do anh không quan tâm đến cô, trái lại là vì mất mát quá lớn mà đau đến chết lặng.

Anh ngồi xuống bên cạnh Erwin, ngẩng đầu đối diện với khung ghế cũ nát trống rỗng, ừ thì cũng phải thôi.

Cô không còn nữa thì ai đến ngồi chứ...

" Qua đợt trinh sát này, chúng ta sẽ ở lại tường thành nghỉ ngơi một thời gian, tân binh đội một sẽ giao cho Nanaba và Farlan quản lí, tân binh đội hai sẽ chuyển xuống dưới trướng của Hange, đồng thời mọi người chắc cũng đã nghe được chuyện không may của binh trưởng Katherine, người trong đoàn đội cánh trái của cô ấy từ giờ sẽ giao cho Halle phụ trách."

" Bắt đầu từ hôm nay trở đi, tôi mong mọi người tập trung vào việc cải thiện bản thân, đừng để xảy ra chuyện đáng tiếc."
Erwin bình tĩnh phổ biến nội dung trên bản kế hoạch, anh ta khẽ hướng mắt qua bên cạnh, nghiêm túc dò hỏi:" Levi, tổng số binh sĩ thiệt mạng đợt này không nhiều, phần lớn hầu như là thương binh, anh giúp tôi xử lí bản báo cáo được chứ? "

Nghe tên mình được nhắc đến, Levi hơi nhíu mày đáp lại:" Thứ đồ chơi đó rất cần thiết?"

Giọng nói của anh khàn đi thấy rõ, Erwin trầm mặc không sợ hãi đối diện với đôi con ngươi đen đậm đặc như đầm nước của anh, nói:" Đây không phải là chuyện cần thiết hay không cần thiết, anh biết bản thân mình đang phải vượt qua điều gì mà? Làm thứ này có thể giúp được ít nhiều đấy."

" Tôi không cần đâu Erwin." Levi lạnh nhạt từ chối ý tốt của anh ta, đôi mắt anh âm u tĩnh mịch tựa như không gì có thể chạm đến cảm xúc bên trong.
" Anh có thể tự mình chống lại sao?" Erwin tựa người trên ghế chủ trì, hoàn hảo hỏi lần nữa.

Levi ngoài dự kiến lắc đầu, khóe môi nhấc lên độ cong nhợt nhạt không rõ:" Đến bây giờ tôi mới phát hiện ra, một người như anh cũng có lúc sai lầm."

" Chỉ huy, anh dựa vào đâu mà lại tin tưởng tôi có thể vượt qua chuyện này? "

Một tiếng chỉ huy này, lạnh đến thấu xương.

Erwin trong lòng bốc lên dự cảm xấu, cau mày hỏi:" Ý anh là sao?"

Levi rũ mi mắt, ngữ khí bất ngờ thê lương đến não lòng:" Tôi đầu hàng rồi."

" Trước giờ mỗi khi ra trận, tôi cứ ngỡ bản thân mình chiến đấu vì tương lai của nhân loại, hoặc là chỉ đơn giản ích kỉ vì mong muốn có thể ngắm nhìn thế giới rực rỡ bên ngoài, nhưng hiện tại tôi chợt nhận ra, những thứ đó thì có là gì đâu."

" Chiến đấu như vậy, hi sinh như vậy, liều mạng như vậy..."
" Cũng chỉ bởi vì cô ấy thôi."

"..."

Tiếng nói của người nọ đứt quãng, đột ngột nhòe đi thấy rõ:" Nhưng hiện tại... cô ấy không còn nữa."

Levi khóe mắt như đọng lại hơi nước mờ mịt nhưng bị gắng gượng giữ không rơi xuống, thân thể còn chưa kịp phản ứng thì anh đã nghe thấy cuống họng mình run rẩy:" Tôi... phải chiến đấu vì cái gì bây giờ?"

Erwin con ngươi co rụt, thâm tâm giống như bị đau đớn từ người trước mặt truyền qua.

Một người đã mất đi cả thế giới...

Levi có vẻ như đã thấm mệt, anh hướng mắt nhìn người chỉ huy mà mình đã tôn trọng và tin tưởng bấy lâu, khẽ nói:" Erwin, tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên đi ngày hôm nay, anh cũng đừng mong sẽ nhận được sự tha thứ từ tôi."

" Bởi vì anh là người đã hại chết cô ấy."

Erwin không đáp trả lời buộc tội của Levi, trầm mặc nở nụ cười trong lòng.
Thật ra nói như vậy cũng không sai, nếu anh ta không bắt buộc cô phải tiến hành chiến dịch lần này cùng mình thì làm sao có chuyện đó xảy ra được?

Tuy bị ghét như vậy thì không hay tí nào nhưng có thể làm cho Levi có ý chí sống tiếp thêm dù chỉ một giây thì anh ta không ngại đâu.

Người ghét anh ta nhiều như vậy, thêm một Levi thì có sao?

Erwin điều chỉnh lại cảm xúc của mình, thanh âm nhàn nhạt vang lên:" Hận tôi đi để rồi tiếp tục sống, hỡi chiến binh mạnh nhất."

Levi im lặng nhận lời khen mờ mịt kia, anh đứng dậy không tiếng động rời khỏi phòng.

Chiến binh mạnh nhất sao...?

Sai rồi Erwin.

Bây giờ tôi hợp với bốn từ cỗ máy hình người hơn.

...

..

.

Like và comment tích cực hơn ta sẽ cân nhắc chương mới đăng trong tuần nha ✵