Đồng Nhân Good Omens - Tôi Là Một Chú Mèo

Chương 1: Ngã khỏi thiên đàng




Thiên thần, tạo vật thánh khiết nhất được Đấng Tối Cao ưu ái ban cho vị trí kề cận bên cạnh người trên Thiên Đàng nguy nga ngập tràn phước lành. Họ bay lượn quanh Ngài với những đôi cánh trắng xinh đẹp tuyệt trần. Họ nhân hậu và nhạy cảm với mọi cảm xúc. Họ yêu mọi thứ. Nhưng lại chẳng hiểu nổi cái gì là tình yêu?

Đối nghịch với họ, trú ẩn dưới địa ngục tù túng và tăm tối, là các ác quỷ với ngoại hình gớm ghiếc. Trái tim chúng giơ bẩn, điên cuồng và độc ác. Nhưng lạ thay, trước kia, chúng không như thế. Chúng cũng từng là thiên thần. Chỉ bởi ghen tị con người dễ dàng có được tình yêu của Ngài đã làm họ sa ngã. Và để chứng minh sự thiên vị kia là sai lầm, họ sẵn sàng nổi loạn chống lại Ngài, Đấng Tối Cao mà họ đã luôn tôn thờ.

Để trừng phạt, Ngài ấy tước đi đôi cánh và vầng hào quang rực rỡ đầy tự của họ. Không có cánh, họ rơi xuống, rơi xuống rất lâu. Họ xuyên qua nhân gian rộng lớn và màu mỡ. Chìm sâu xuống dưới những áng mây dày màu đỏ rực của khói lửa địa ngục, ngoại trừ tối tăm và dơ bẩn thì chẳng có gì ngự trị ở đây cả.

Khó nhọc bò ra khỏi đầm nước chứa đầy thứ dung dịch đen ngòm hôi thối, chú mèo con mệt mỏi mà nằm bẹp trên nền đất cằn cỗi. Điều này thực sự quá tệ với nó. Một linh hồn nhỏ bé chỉ vừa mới được sinh ra.

Nhìn bộ lông trắng đang dần chuyển đen của mình, nó buồn bã kêu lên những tiếng yếu ớt. Nó yêu bộ lông ấy. Bộ lông mà vị thiên thần xinh đẹp ấy luôn hết lời khen ngợi và vuốt ve những khi hiếm hoi rảnh rỗi.

Không biết, nó còn có thể gặp được ngài ấy nữa không?

Giờ nó xấu xí rồi. Liệu ngài ấy còn nguyện ý thích nó không?

Ngài ấy sẽ vuốt ve nó chứ?

Dù đã ngất đi vì đau đớn, nhưng những câu hỏi vẫn chẳng thể ngừng vang lên trong bộ não non nớt của nó.

Phải rất rất lâu sau, nó mới tỉnh lại. Cựa quậy cơ thể cứng ngắc của mình, mèo nhỏ cứ thế mà chồi lên khỏi đống tro bị không biết từ khi nào đã chôn vùi mình. Nó lắc người. Cố rũ sạch đất bùn khỏi bộ lông đen tuyền xấu xí.

Nó ngó nghiêng nhìn một lượt không gian lạ lẫm xung quanh. Trông ra, đầm nước đen ngòm trước mặt, nó chẳng thể nào thích ứng được với nơi này. Không còn những đám mây trắng mềm như bông. Không còn tiếng hót vang của những đàn sơn ca ngon miệng. Nơi đây gần như trống rỗng. Hơn hết, nơi này, không có vị ấy.

Nó buồn bã kêu vang. Tiếng mèo con kêu thê lương nghe chẳng khác nào tiếng khóc của trẻ nhỏ làm người người sốt ruột.

"Cục than, ngươi đang đợi ai sao?" Một giọng nói khàn đặc vang lên từ phía sau.

"Meo!"

Chú mèo nhỏ ngơ ngác nhìn qua. Vị này nhìn lạ quá. Da ông ấy giống như bị đốt cháy vậy. Nhìn nó chẳng trắng mịn như của ngài ấy chút nào. Mà mấy thứ mọc trên đầu ông ta là gì nhỉ? Nó nhìn có vẻ nhọn và rất cứng. Thật kì lạ. Liệu có phải ngài ấy đang muốn trêu đùa với mình không?

Người đó thong thả đi tới. Ban đầu, ông ta nghĩ tạo hình gớm ghiếc này thừa sức dọa cho cục than nhỏ kia cong đuôi chạy mất dạng. Nhưng sự thực lại hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của ông ta. Mèo nhỏ vậy mà lại chủ động tiến tới quấn lấy chân ông. Đồng tử thẳng hẹp như rắn của nó bỗng mở lớn trông có vẻ như đang tò mò, thích thú lắm. Tiếng kêu gừ gừ nho nhỏ trong cổ họng khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Dù có chút hiếu kỳ trước tạo vật nhỏ bé ngốc nghếch không biết sợ là gì kia, nhưng ông ta chẳng nhân từ tới vậy. Thô bạo cầm vào gáy chú mèo nhấc lên ngang với mặt mình, ông ta gầm gừ trong cổ họng nóng rực lửa của mình:

"Cái cổ nhỏ của ngươi, ta sẽ cắn đứt.."

Không để ông ta nói hết câu, mèo nhỏ đã thè cái lưỡi hồng nhỏ xíu liếm lên nơi được coi là chóp mũi kia.

Hành động tưởng chừng bình thường này, vậy mà, lại làm ông ta giật mình, theo bản năng ném bay nó đi.

"Meo!"

Nhìn sâu vào đôi mắt lạnh lẽo đầy ngờ vực của kẻ vừa ném bay mình, nó tủi thân kêu lên một tiếng, rồi đau đớn đứng dậy.

Việc này cũng đã triệt để đánh tan ảo mộng xinh đẹp của nó. Người trước mặt này không phải là ngài ấy.

Nó lạc mất ngài ấy rồi.

Hay nó bị bỏ rơi rồi?

Lững thững tiến lại mép của đầm nước, nó buồn bã nhìn xuống thứ nước đen ngòm đã làm bẩn bộ lông trắng xinh đẹp của nó. Trông xuống bóng phản chiếu của mình, lòng nó không khỏi tan nát.

Nó giống hệt như người kia nói, một cục than. Thật xấu xí. Sẽ chẳng ai cần nó nữa. Chẳng ai cần nó cả. Không một ai.

Nằm xuống nền đất cằn cỗi, từ khóe mắt của nó, từng giọt nước lớn tràn ra, không ngừng rơi xuống lã chã.