[Đồng Nhân Harry Potter] Đôi Mắt Màu Xám Tro

[Đồng Nhân Harry Potter] Đôi Mắt Màu Xám Tro - Chương 20: Bay





“Oa!”


Tôi sợ hãi kêu lên một tiếng, mắt nhìn theo học sinh nam Gryffindor.


Hắn không đợi từ “bay” của bà Hooch đã ấn chân bay lên trước.


“Trở về!” Bà Hooch sốt ruột hô.


Nhưng mà Neville Longbottom vô cùng sợ hãi, sách mặt trắng bệnh, nhìn phía dưới nhanh chóng bay xuống, hắn mở miệng thở, hắn trượt xuống, sau đó rơi xuống như bay.


“Phanh” một tiếng va chạm mạnh.


Cái chổi càng lúc bay càng cao, sau đó bắt đầu bay vào trong rừng cấm.


Bà Hooch chạy qua, xoay người nhìn Longbottom bị rơi xuống, mặt bà và cậu bé kia trắng bệch.


“Cổ tay bị gãy” Bà Hooch nói nhỏ “Được rồi, không có gì, trò đứng lên đi”


Sau đó xoay người nói với chúng tôi “Ta đứa trò này đi bệnh viện, mấy đứa không được động! Đem chổi bay để về chỗ cũ, nếu không, đừng nói tới ‘Quidditch’ mà cũng bị đuổi khỏi Hogwart!”


Longbottom rưng rưng nước mắt, cầm lấy cổ tay của mình, chúng tôi nhìn hắn được bà Hooch đỡ đi.


“Aiz, thật sự nguy hiểm!”


Một phù thủy tới từ Muggle nhỏ giọng nói.


Draco cười ra tiếng.


Lại cười khi người khác gặp họa, trước kia ở nhà Malfoy tôi cứ tưởng hắn ngây thơ, hóa ra là nhầm rồi.


“Draco, em không biết phong độ quý tộc của anh biết đâu mất rồi!” Tôi kéo tay áo, nhắc nhở.


Mặt Draco cương lên một chút, nhanh chóng khôi phục khuôn mặt không không cảm xúc.


Lùi một bước, tôi nhàm chán nhìn rừng cấm cách đó không xa.


“Nhìn kìa!” Draco chỉ lên bãi cỏ “Cái đó là do bà của Longbottom cho hắn”



A, hôm nay hắn hưng phấn thật!


Draco cầm quả cầu trí nhớ, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng xinh đẹp.


“Để lại, Malfoy!” Harry Potter thấp giọng nói.


Hai người cãi nhau nên nhanh khiến người khác chú ý.


Draco nở nụ cười.


Nhìn cái nụ cười quen thuộc kia, lòng tôi thấy có dự cảm xấu!


“Tôi đang nghĩ nên đặt nó ở chỗ nào để Longbottom đi nhặt — ở trên cây thì sao?”


“Draco!” Tôi đi qua nói “Đừng như vậy”


“Để lại!” Harry Potter hô to một tiếng, bước tới gần Draco.


Draco gọi cái chổi của hắn, bay lên.


Hắn bay rất khá, bay qua một ngọn cây, lớn tiếng nói “Tới đây mà lấy, Potter!”


Harry Potter không chút do dự cầm chổi.


“Không được!” Học sinh nữ tóc quăn nhà Gryffindor – Hermione Granger hô “Bà Hooch bảo chúng ta không được cầm chổi – cậu sẽ khiến cho nhà chúng ta bị trừ điểm”


Harry Potter không chú ý đến cô, đạp một cái bay lên cao.


“Để lại” Harry Potter hô “Nếu không tôi sẽ đem cậu ném xuống”


Xong rồi!


Nghe câu ấy, tôi rên một tiếng.


Draco nở nụ cười châm chọc.


Harry Potter chồm người về phía trước, hai tay nắm chặt cái chổi, vì vậy, cái chổi như tên bay khỏi cung, vọt tới chỗ Draco.



“Potter, cẩn thận! Đây là lần đầu cậu cưỡi chổi!” Tôi nhịn không được hô to.


Song song là tiếng hét chói tai của nữ sinh Gryffindor.


Harry Potter giống như bị chúng tôi nhắc nhở, bay xuống một chút, nhưng đột nhiên không khống chế được cái chổi.


“Oh my god!”


Có người sợ hãi kêu lên.


Draco cưỡi chổi bay tới bay lui trước Potter, giống như muốn cứu Potter khỏi cái chổi điên khùng đó, hoặc là lúc Potter rơi xuống có thể đỡ được…


“Không được, hai thanh chổi kia không ổn!” Ron Weasley kêu lớn “Tôi dùng qua cái chổi cũ nhà tôi, nó phi quá nhanh nên khó khống chế…”


Sao không nói sớm?


Tôi nhìn chằm chằm hai người trên không trung, không chút do dự gọi chổi lên, bay về phía hai người.


Đồng thời còn có Blaise, Crabbe và Goyle đang ngây ngốc nhảy lên cái chổi.


Ây, với cái độ cũ nát của cái chổi, hai người họ không cần bay cũng có thể lên cao.


“Trước bay chậm lại” Tôi nói với chổi.


Thậy ra tôi không thích cưỡi chổi, nhưng mà lúc ở nhà Malfoy, bởi vì Draco thích cái trò chơi trên không kia nên tôi phải học một thời gian để chơi với Draco, cho nên việc bay này không lạ lẫm mấy.


“Đáng chết, anh không thể khống chế được cái chổi hư này!” Draco căm tức nói.


Cái thứ gây ra tay vạ kia – quả cầu trí nhớ rơi từ tay Draco xuống, bay xuống mặt đất.


Chúng ta luôn luôn thử nghĩ cách cứu viện “Cứu thế chủ” Nam hài nhi, lại mạnh thay đổi cán chổi triều trí nhớ cầu đuổi theo đi qua.


Chúng tôi nghĩ cách cứu tên Harry Potter kia, nhưng mà hắn lại đuổi theo cái quả cầu đó.


“Đồ con lợn!” Draco rít gào đuổi theo.


Tôi trơ mắt nhìn hai cán chổi càng bay càng gần, đau đớn ở trên không trung, sau đó có cái gì đó trong đầu nổ tung…


“Harry Potter…”


Đây là âm thanh cuối cùng mà tôi nghe được!


“Cô bé thế nào…”


“…… Có chút kỳ quái……”


Một thứ chất lỏng kỳ quái chảy vào yết hầu của tôi, tôi nôn ra hai cái, cực kỳ khó chịu, nhưng ngón tay lại không động được.


Một lát sau tỉnh lại, tôi thấy cả người khinh thích, cái sự mệt mỏi từ lúc khai giảng đến đây tự dưng biến mất!


“Cục cưng, con tỉnh?”


Một giọng nói dịu dàng và vui vẻ vang lên.


Tôi đảo mắt, a, đây là bố trí kiểu phòng bệnh.


“Con cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không khỏe sao?” Một bà béo đi tới nhìn tôi hỏi.


“Tất cả đều tốt ạ!” Tôi hoang mang nhìn cửa phòng bệnh.


“Ừm, vậy thì tốt, đây là phòng bệnh của trường, ta là bác sĩ Ponfrey, tất cả các học sinh gọi ta là bà Pomfrey!” Dường như biết được nghi ngời của tôi, bà ta cười nói.


“Ngài tốt, bà Pomfrey!” Tôi nhẹ giọng nói, cố gắng ngồi dây.


“Lúc con chưa tỉnh, nhóm bạn của con ngày nào cũng đến thăm, bây giờ cũng sắp tới lúc!” Bà Pmfrey kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời chiếu vào.


“Draco và Potter, bọn họ không sao chứ ạ? Con nhớ là bọn họ rơi xuống từ chổi…” Tôi ấn ấn cái trán, khàn khà nói.


“Cục cưng, không cần lo lắng, uống trước một ít nước, con ngủ cũng một tuần rồi, vết thương của chúng chỉ cần nửa ngày là tốt hơn!” Bà Pomfrey dùng đũa phép điểm lên ngăn tủ đầu giường để lấy một cái cốc, bên trong có ít nước nóng.


“Cảm ơn! Thật tốt quá!” Tôi cầm cái cốc, thổi nhẹ uống.


Giấc ngủ này cũng thật dài, khó trách tôi không còn thấy mệt! Tôi đỏ mặt nghĩ.