[Đồng Nhân Harry Potter] Đôi Mắt Màu Xám Tro

[Đồng Nhân Harry Potter] Đôi Mắt Màu Xám Tro - Chương 23: Cái chổi





Cùng lúc đó, ở tòa nhà của Gryffindor.


Harry Potter và Ron Weasley vừa chơi cờ, vừa nhỏ giọng nói chuyện với nhau.


“Ron, lúc trưa tớ thấy Fathley trên bàn cơm!” Potter có chút không yên lòng.


“Hi, Harry, tớ sắp thắng rồi!” Weasley kêu lên.


“Cậu nói tớ không cần xin lỗi được không?” Potter chỉ huy kỵ sĩ di động một bước.


“Được, Harry, cô ta không xứng đáng với lời xin lỗi của cậu!” Weasley không để ý nói.


“Nhưng mà, nếu không phải tớ…” Potter do dự nói.


“Này, đừng quên cô ta là người của nhà Slytherin! Lỗi là của tên Malfoy kia” Weasley không chút do dự tặng nữ hoàng của mình để đập nát vua của Harry.


“Này!”


Hai người nghe tiếng gọi đằng sau lưng.


“Granger, cậu “Này” cái gì?” Weasley không kiên nhẫn quay đầu.


Hermione Granger nói “Tớ thấy việc hôm đó ở tiết bay, Potter thật sự cũng gánh vác một phần trách nhiệm, cho nên ít phất phải nói lời xin lỗi với Fathley! Mặc kệ cô ấy thuộc nhà nào!”


Dứt lời, cô nàng Granger ôm lấy quyển sách dày đi khỏi.


“Hừ, cô ta thật nhiều chuyện, việc này liên quan gì cô ta….” Weasley quay đầu oán hận.


Potter vì trấn an sự tức giận của bạn mình, hứa hẹn không đi xin lỗi, Weasely mới đình chỉ lải nhãi.


……


Tôi đứng ở hầm cửa, hít một hơi, tay nắm cửa hình Medusa không ngừng bơi qua bơi lại.


“Bang bang!”



Cửa giống như được mở ra từ trong.


Trong phòng, ba mặt tường đều là giá, cái giá cao bày đầy các loại tiêu bản thủy tinh quán, giữa phòng có một bàn làm việc lớn, trên bàn là một đống bài tập của học sinh nộp.


“Giáo sư!” Tôi đứng trước bà làm việc.


Draco ngồi ở một góc làm gì vậy?


Snape gật đầu, vũng đũa phép lên, ở bên cạnh Draco xuất hiện một bộ nồi nấu đồ, một cái cân.


“Vậy, ta không hi vọng có việc gì không tốt xảy ra!”


“Vâng, giáo sư!” Tôi bay qua.


Đi tới cạnh Draco mới biết, hắn đang xử lý là đống ma dược cần dùng trong tuần này.


Thật ra, muốn tôi nói, ngao chế ma dược kỳ thật ngoài sự cẩn thận, khống chế tốt nguyên liệu và rót ma lực vào thì không còn cái gì khó khăn, trừ bỏ cái đống nguyên nguyên liệu, ừm, rất ghê tởm.


Đem bình thủy tinh có chứa thuốc không khác gì trong sách đưa cho giáo sư Snape.


“Buổi học bộ túc tới là thứ sáu tuần sau, bảy giờ tối, bây giờ, ta vọng hai đứa có thể nhanh chóng trở về phòng ngủ!” Giáo sư đem bình thủy tinh cầm lại, cảnh cáo chúng tôi.


Draco và tôi gật đầu, nhwnh chóng rời khỏi phòng, chạy nhanh cho tới khi tới phòng nghỉ chung mới chậm lại.


Draco oán niệm liếc mắt nhìn tôi một cái “Không chịu được! Anh còn một tháng phải ở đó xử lý da rắn hoặc ốc sên!”


“A, anh trai, đừng nói như vậy, ở trong phòng giáo sư không phải không tốt, đó là cơ hội tốt!” Tôi không hiểu nói.


“Cơ hội tốt gì?” Draco thở phì phò hỏi.


“Học vài thứ về ma dược!” Tôi liếc mắt nhìn Draco.


Draco rõ ràng bị nghẹn một chút, hung hằng liếc mắt nhìn tôi, xong rồi đi nhanh về phía trước.


Sáng hôm sau, chim cú mèo lại tiến vào phòng ăn, tôi vui mừng khi Enma để con cú mèo gửi tới một bức thư và một cái bao, nhưng sự chú ý của mọi người đều nhìn theo con chim cú mèo mang một cái hòm dài, kể cả Draco, hắn thậm chí còn không thèm cho chim ăn.



Mấy con cú mèo xoay quanh xuống, vừa mặt dừng trước mặt Harry Potter.


Potter kinh ngạc.


Hắn và tên Weasley của Gryffindor vội vàng rời khỏi phòng.


Draco vụng trộm đuổi theo.


Crabbe và Goyle cũng cầm mấy miếng bánh ngọt đi theo.


Bây giờ các anh chị khóa trên đã ngừng việc hộ tống cho nên năm nhất chúng tôi tự do rất nhiều.


Tôi bất đắc dĩ nhìn Pansy và Blaise nhún vai.


Từ sau khi Draco nhập học, lâu lâu cũng ngớ ngẩn một vài lần!


Hai người hiểu ý, che miệng cười.


Ở cửa phòng ăn, Potter và Weasley bị Crabbe và Goyle chặn


Draco lấy cái thứ trong tay Harry cướp qua, sờ sờ.


“Là một cái chổi bay” Draco một bên cao giọng, một bên ném cây chổi về Harry, trên mặt vừa có oán hận vừa ghen tị “Ngươi chờ bị phạt đi, Potter, học sinh năm nhất không được dùng chổi bay cũ nát”


Học sinh năm nhất ở Hogwart không được mang chổi bay, vì thế nên Draco oán hận cả kỳ nghỉ hè.


“Cái này cũng không phải cái chổi cũ gì” Weasley kiềm chế không được ồn ào đứng lên “Đây là Nimbus 2000! Ngươi nói ở nhà ngươi có cái chổi gì? Malfoy 260?”


Nói rồi, Weasley và Potter cười to.


Lúc mấy đứa nhóc cãi nhau, giáo sư Flitwick xuất hiện.


Draco tức giận mang theo Crabbe và Goyle về.


……


“Cho nên nói, mặc kệ thế nào, người nổi tiếng luôn có đặc quyền, anh không cần cảm thấy tên “Cứu thế” kia không thích hợp với hai chữ đặc biết! Kể cả giáo sư!”


Nghe xong lời càm nhàm của Draco, tôi thuận miệng an ủi.


“Hừ!” Draco tức giận.


Bất tri bất giác, đợi sau khi Draco thoát khỏi luật cấm đoán, chúng tôi đã tới Hogwart đúng hai tháng.


Sau khi học xong lý thuyết, các môn của chúng tôi trở nên thú vị.


Enma ngoài việc hỏi tôi thế nào, đưa cho tôi một cái bao có bộ váy xinh đẹp, tôi không hiểu cầm nó nhìn.


Cho đến đêm trước Holloween.


Lúc tỉnh dậy tôi đã ngửi thấy mùi bí đỏ nướng mê người, khắp tòa thành được trang trí, tôi mới nghĩ đến, Hogwart chắc là muốn mở tiệc hóa trang đêm Halloween.


Nhưng mà ban ngày vẫn đi học bình thường.


Giáo sư Flitwick nói, chúng tôi có thể sử dụng vật thể bay lên.


Nhóm học sinh thaáy giáo sư biến con cóc của Neville nhảy loạn khắp phòng nên luôn mang muốn dùng kỹ năng này.


Giáo sư Fliwick đem tất cả học sinh chia thành một tổ hai người để luyện tập.


Tôi cùng Draco một tổ, Pansy và Blaise một tổ, Daphne cùng một học sinh nam tóc màu lá cọ hợp tác.


“Tốt lắm, trăm ngàn không được quên huấn luyện vừa rồi!” Giáo sư Filiwick đứng trên bục nói “Vũng đũa lên, nhớ kỹ, vung đũa lên. Niệm chú ý cũng rất quan trọng – trăm ngàn đừng quên câu chuyện về phù thủy Barrou, hắn nói chữ “f” thành “s” và rồi phát hiện mình nằm trến sà, trước ngực xuất hiện một cái đầu rừng”


Tất cả các học sinh cười rộ lên.


……