[Đồng Nhân Harry Potter] Đôi Mắt Màu Xám Tro

[Đồng Nhân Harry Potter] Đôi Mắt Màu Xám Tro - Chương 29: Lễ hội





Lúc chúng tôi tới biệt thự nhà Malfoy thì Draco đã đứng đợi ở cạnh lò sưởi.


Hắn nhìn bộ lễ phục của tôi, gật đầu vừa lòng.


Lúc này hơn khoảng hơn hai tiếng nữa mới bắt đầu bữa tiệc.


Tôi cùng Enma đi tới chuẩn bị cùng nhà Malfoy ăn tối.


“Giáo sư!” Tôi giật mình kêu lên.


A, dĩ nhiên, vũ hội của nhà Malfoy, cha nuôi của Draco dĩ nhiên phải tham dự!


Giáo sư Snape mặc bộ áo màu đen, ngồi cạnh mỉm cười với Lucius, cái đầu tóc đen dài đã được chỉnh lại, xõa tung, nhưng mà, áp suất thấp xung quanh của giáo sư chả thay đổi.


Giáo sư Snape gật đầu.


Lucius đứng dậy, nhiệt tình giới thiệu Enma và viện trưởng với nhau.


Narcissa mỉm cười kéo chúng tôi lên lầu, bác sĩ của nhà Malfoy – Gus đã ở trên lầu.


“Hoàn toàn không có vấn đề, ngài Snape là người vô cùng có tiếng trong giới dược, ngài ấy dĩ nhiên chế ra loại thuốc tốt nhất…” Bác sĩ Gus liên tục phóng ra mười mấy ma chú để kiểm tra rồi nói.


Draco ở cạnh hơi nâng cằm “Dĩ nhiên, cha nuôi là người am hiểu ma dược nhất!”


“A, thật tốt quá!” Narcissa ôm vai tôi nói với bác sĩ.


Chúng tôi nói chuyện một chút rồi đến khi gia tinh lên mời mới xuống lầu.


Lucius, giáo sư và Enma đã ngồi vào chỗ của mình.


Tôi bước nhanh ngồi xuống cạnh Enma.


Có thể tưởng tượng, ở trên bàn ăn của một gia đình quý tộc chú tâm vào lễ nghi, trên bàn còn có cả giáo sư của mình, bữa cơm này “ngon” đến mức nào, hẳn bạn cũng biết nhỉ!



Còn hơn nửa giờ nữa là vũ hội sẽ bắt đầu, Draco lên lầu thay lễ phục.


Tôi nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân tại sao Draco bắt tôi mặc bộ lễ phục màu lam nhạt này!


Lần này hắn mặc bộ lễ phục kỵ sĩ màu trắng.


Lam trắng, thật sự là sự phối hợp tuyệt vời nhất!


Hai chúng tôi đứng chung với nhau, Enma và Narcissa liếc mắt nhìn nhau một cái rồi cười trộm.


Không lâu sau, những vị khách có quan hệ tương đối thân thiết với nhà Malfoy bắt đầu xuất hiện ở lò sưởi hoặc một số ảo ảnh bắt đầu xuất hiện.


Tôi cùng Draco đứng ở lò sưởi chào đón các vị khách lạ mắt, những người khách kia cũng chào hỏi chúng tôi, sau đó nhanh chóng rời khỏi lò sưởi để tránh việc vị khách khác đến và làm lễ hội bị loạn.


Lucius và Narcissa ở trong đại sảnh tiếp khách, ngẫu nhiên đến chào vài vị khách quý ở cửa nhà.


Lần thứ bảy Draco lôi tôi làm cái cớ để cự tuyện mấy vị tiểu thư mời hắn khiêu vũ.


Draco quay đầu nhìn tôi khó hiểu khi tôi rút tay lại.


“Anh thật sự hay đấy! Tại sao không chọn Pansy hay Daphne?” Tôi khó chịu nói.


“Dĩ nhiên không thể!” Draco liếc mắt nhìn tôi nói “Không lẽ còn có cái gì quan trọng và tốt hơn lý do chăm sóc cho đứa em họ lần đầu tham gia lễ hội sao?”


“A, nhưng mà không liên quan tới anh!”


“Ngốc, chỉ hôm nay thôi, anh cam đoan sẽ không ghi hận em!” Draco hếch mắt, kéo dài giọng.


Tôi méo miệng, cái tên này thật sự hết lời để nói rồi.


Draco nhẹ nhàng giơ cánh tay lên.


Tôi ngoan ngoãn để tay vào, giữ chặt Draco.



“Sharon thân mến, cậu có thể cho tớ mượn bản nhảy của cậu dùng một chút không?”


Trong lúc ngừng giữa hai bài khiêu vũ với nhau, Pansy đi tới nhỏ giọng hỏi.


Tôi nhìn về phía Draco.


“Không, dĩ nhiên là không rồi Pansy. Cậu có thể tìm Blaise, tối nay, tôi phải ở cạnh Sharon cả tối!” Draco chậm rãi nói.


“Chỉ một điệu này thôi!” Pansy nhỏ giọng cầu xin.


“Không được đâu, nếu vậy Draco sẽ khó từ chối những lời mời khác đấy, Pansy à!” Tôi nhẹ giọng khuyên nhủ.


Pansy bất mãn quẹt môi, đi tới cạnh Blaise.


Draco tiếp tục dẫn tôi đi nói chuyện với vài người khách.


“Hi, Draco, Sharon, đây là em của tới – Asstoria Greengrass!” Daphne dẫn một cô gái tóc vàng xinh đẹp tới giới thiệu.


Cô gái nhỏ ngoan ngoãn chào chúng tôi “Cậu Malfoy, cô Fathley buổi tối tốt!”


“Buổi tối tốt!” Tôi đáp lễ lại.


Draco chỉ hơi gật đầu, đi qua hai chị em, tới chào một vị khách đang đến.


Tôi ngại ngùng cười với hai cô ấy rồi đuổi theo.


Buổi vũ hội lần này kéo dài tới mười giờ rưỡi mới kết thúc.


Chào tạm biệt với gia đình Malfoy, lúc về tới nhà đã mười một giờ.


Chúng tôi chỉ kịp lau người bằng nước ấm rồi chào nhau “Noel vui vẻ”


Cho dù có một đống quà chờ tôi mở, nhưng tôi vẫn ngủ tới tận trưa mới dậy.


Ăn trưa xong, tôi bắt đầu mở những món quà.


Enma tặng tôi bộ trang sức bằng phỉ thúy.


“Cục cưng, sẽ có lúc con cần tới nó!” Enma giải thích.


Draco tặng tôi một khối thạch giữ ấm màu trắng, có thể cầm trong tay hoặc để trong quần áo, nghe nói có thể giữ ấm trong vòng mười năm.


Tôi vui vẻ bỏ nó vào túi tiền, cảm thấy nó chính là món quà tốt nhất!


Pansy, Blaise, Daphne và mấy bạn học ở nhà Slytherin đều tặng những trang sức nhỏ, kim cài áo hoặc là bút lông chim xa hoa…


Những ngày nghỉ còn lại chính thức là của tôi, cả ngày tôi nằm trên sofa gần lò sưởi, tìm từ trong phòng sách của nhà Fathley một quyển sách ma pháp đọc, thời gian nhanh chóng trôi qua.


Đến ngày trở về trường Hogwart, Enma dành chút thời gian đưa tôi tới sân ga, lần này hoàn toàn không gặp Lucius và Narcissa.


Tôi kéo vali, đi tìm từng khoang trong xe, cuối cùng cũng đã tìm được nhóm Draco!


Crabbe và Goyle ngồi gần cửa chủ động giúp tôi đem vali vào.


“Noel vui vẻ” Tôi vui vẻ nói.


“Ừm!” Draco lười biếng nói.


Món quà tôi đưa cho Draco là quyển [Lịch sử của những cái chổi bay], người viết sách này cũng mất không ít sức lực mà nghiên cứu các cái chổi, mấy trang đầu giới thiệu những cái chổi xuất hiện dạo này, có những ưu và nhược điểm gì, ví dụ như Nimbus 2001, mặc dù nó nhanh hơn Nimbus 2000 không ít, nhưng cũng có lúc khác biệt, ví dụ như chênh lệch quỹ đạo, người thường căn bản không có khả năng để phát hiện, nhưng điểm khác nhau thật sự tồn tại….


Món quà của Pansy là trâm cài tóc, của Blaise là lọ nước hoa cao cấp.


……