[Đồng Nhân Harry Potter] Trở Lại 1977

Chương 69




Severus ngã lăn ra đất. Anh đã quá nóng vội và chủ quan khi cho rằng đã hết bùa bảo vệ khi vào hành lang này. Có lẽ Lucius hay Narcissa đã vừa đặt thêm cái bùa mới này, sau vụ đụng độ với Bellatrix? Vội lê người ép sát vào tường và vẫn giữ nguyên tình trạng tàng hình khi Lucius rầm rập chạy tới, dáo dác nhìn quanh tìm kẻ đột nhập.

Mẹ kiếp. Severus chửi thầm trong đầu. Lucius không phải thằng ngu, chỉ cần một bùa Homenum Revelio là biết ngay có một người khác có mặt ở đây, tàng hình hay không tàng hình. Cũng chẳng thể Độn Thổ trong dinh thự Malfoy vì Lucius đã ếm bùa chống Độn Thổ lên cả tòa nhà. Đúng là một đống nát bét. Quả là đáng khen cho cái đầu óc Slytherins của mày. Severus nghĩ một cách mỉa mai.

Severus giơ đũa phép lên trỏ vào Lucius, môi mấp máy nhưng không phát ra tiếng.

- Confundo (Lú Lẫn)!

Khoảng cách quá gần, cộng với việc Lucius không hề biết “kẻ địch” đang ở chỗ nào, nên anh ta đã trúng đòn một cách dễ dàng. Đôi mắt sắc lạnh của Lucius bỗng chợt trở nên mơ màng, khuôn mặt anh ta mất hẳn vẻ cảnh giác cao độ lúc trước mà trở nên mềm lại. Lẩm bẩm một mình: “Thật ngớ ngẩn, ta chả nhớ ta chạy ra đây làm gì nữa. Có lẽ ta cần uống cái gì đó cho tỉnh táo lại.”, anh ta quay người và nhanh chóng biến mất sau một cánh cửa.

Còn lại một mình, Severus cố gắng đứng dậy với cái chân bắt đầu chuyển từ tê sang đau nhức khủng khiếp. Cả Lucius lẫn Narcissa đều khá giỏi giang trong việc làm đau đớn những kẻ họ không thích. Anh ếm vài lời nguyền chữa thương lên chân mình, và thấy nó đỡ đau chút đỉnh. Anh cũng nhận thấy bùa Tan Ảnh Ảo cũng hết tác dụng. Thật khó để làm một lúc ba việc: duy trì bùa Tan Ảnh Ảo, chịu đựng một cái chân đau và thực hiện một đống lời nguyền chữa thương.

Một lúc sau, khi cái chân đã đỡ kha khá, Severus lại tiếp tục cuộc hành trình của mình, dòm ngó từng phòng một trong một lô xích xông các phòng lớn nhỏ của nhà Malfoy, nhưng vẫn chẳng thấy tăm tích Narcissa đâu. Lòng kiên nhẫn của anh bắt đầu bị thử thách theo mỗi bùa chú kiểm tra anh phải ếm theo mỗi bước chân đi. Và cái kết cục tất nhiên kéo theo là Severus bắt đầu thấy bực.

Tại sao cô ta phải gửi cú cho mình làm cái khỉ gì cơ chứ? Đó chẳng phải là một phương thức liên lạc an toàn gì. Có chuyện gì muốn nói thì mở tiệc rồi mời tôi đến như lần trước đi, nếu có lộ thì ít ra tôi còn được hớp rượu. Severus vừa đi cà nhắc vừa cay cú nghĩ thầm. Nói chung cứ bí mật gì mà có hai người biết thì thể nào cũng lộ. Số mình thật là đen đủi vô lối!

Severus định quay ra để ra vườn, hi vọng sẽ gặp Narcissa lang thang đâu đó ở vườn hoa hay đài phun nước – một mình. Nhưng sự quen thuộc của bức tường trước mặt làm anh bị thu hút. Cái hầm chứa báu vật.

Phải. Một ham muốn mãnh liệt muốn chui vào đó, kiếm lấy cuốn nhật kí và đi về quách. Nhưng Severus kìm lại. Cái phòng đó được ếm bùa rất kĩ, không đời nào anh tìm cách đột nhập vào đó khi mà Lucius không phải đang đi vắng hay ngủ mê mệt vì thuốc mê như lần trước. Tần ngần mấy giây đấu tranh tư tưởng, Severus đành thở dài quay ra.

Một thứ gì đó xẹt qua rất nhanh trong tầm nhìn của anh, và Severus vung đũa phép ra nhanh như chớp. Một tiếng ré lên ở đâu đó trên trần nhà, rồi một thứ gì đó trông từa tựa như mớ giẻ rách rơi bụp xuống trước mặt anh. Khi Severus hiện hình ra, cái mớ giẻ rách đó co rúm lại, lăn một vòng đến chân tường, rồi run lên như cầy sấy.

- Xin cậu Severus Snape tha tội. Loki không hề có ý định làm gì xấu với cậu.

Đó là một con gia tinh với cái mũi dài, khuôn mặt nhăn nhúm và đôi tai dài nhọn hoắt rất kì cục. Mớ giẻ rách bẩn thỉu nó quấn trên người làm Severus càng không muốn nói chuyện với nó tí nào. Tuy vậy, Severus đã nhận ra lợi ích mà nó có thể đem lại cho mình ngay trước khi anh ếm bùa nó.

Anh huơ đũa phép lên gọi phép Ù Tai (Muffilato) rồi tiến lại gần nó với một dáng vẻ của một con báo tiến lại con mồi. Con gia tinh vẫn run rẩy, hai tay che mặt chỉ để hở hai con mắt qua hai kẽ tay.

- Đừng nói dối. – Anh thì thầm và chĩa đũa phép vào mặt nó. – Thế mày rình mò tao làm cái gì?

Con gia tinh lại run lên một chập rồi nói như khóc.

- Loki không nói dối. Loki nói thật. Loki chỉ tình cờ đi ngang qua. Loki thậm chí còn không biết cậu đang ở đây. Hức hức. Bà chủ sai Loki…

- À… bà chủ. – Severus ngân nga giọng.

- Vâng, bà chủ Narcissa. Loki biết cậu là bạn tốt của bà chủ, bà chủ nói Loki có thể tin tưởng cậu. – Mặt mũi con gia tinh trông tươi tươi lên một tí khi nói đến câu này, nhưng rồi lại xịu xuống ngay. - Bà chủ đang bị ốm, nên Loki phải phục vụ bà từng tí một, ra ngoài lấy nhụy hoa Nhục Thảo để làm trà cho bà uống. Loki…

- Thôi, mày tạm dừng nói đi. – Severus nạt con gia tinh. Hình như con gia tinh nào cũng bị mắc chứng nói năng liên thiên không ngừng thì phải. Còn liên thiên hơn cả con bé Kim nhà Hufflepuff nữa. (Chà, thật đáng ngạc nhiên là lúc này mà Severus cũng lại nhớ được đến con bé đó!) – Thế này nhé, tao cần gặp bà chủ mày vì một việc rất quan trọng, liên quan đến vấn đề sống chết của cả gia đình nhà chủ mày. Vậy thì nếu mày không muốn có một kết cục thê thảm cho cả mày lẫn cả ông bà chủ mày thì khôn hồn hãy đưa tao đến chỗ bà chủ mày đang ở, và đừng có hé răng với ai.

Con gia tinh lập tức gật đầu lia lịa trước sự ngạc nhiên của Severus. Ít ra anh cũng trông chờ một sự phản kháng nào đó, vì anh biết thừa cái bọn gia tinh này tuy có nhát chết nhưng rất trung thành, không bao giờ dám trái lời chủ, đến mức thà chết chứ không chịu sai lệnh. Kể cả “cái kết cục thê thảm cho ông bà chủ” mà Severus đem ra dọa nó thì chẳng qua là dọa sướng mồm theo thói quen thôi, chứ còn với đám gia tinh, mệnh lệnh của chủ mới là tối thượng, chứ cho dù chủ có sắp chết nhưng chả có lệnh gì thì bọn nó cũng chả dám tự động làm gì. Tuy nhiên anh cũng chả phải suy nghĩ lâu la gì, vì con gia tinh đã lập tức nắm lấy cánh tay anh và Độn Thổ.

Để dành cho những ai đã quên, hoặc chưa biết, trong dinh thự Malfoy đã được ếm hết những bùa chống Độn Thổ - giống như cách bao nhiều phù thủy khác bảo vệ nhà của mình. Thế nhưng, những phép đó là do phù thủy tạo ra, và cũng chỉ chống Độn Thổ được phù thủy. Chứ còn đám gia tinh thì vẫn thoải mái, vì phép thuật của chúng khác rất nhiều với phù thủy, và chúng thậm chí có thể làm nhiều phép mà chẳng cần đũa phép.

Con gia tinh Loki đưa Severus đến một căn phòng mà Severus chưa từng nhìn thấy bao giờ. Những bức tường được khắc chạm công phu, mà khi Severus để ý kĩ thì thấy đó là bức tranh rất chi tiết và hoành tráng một khu vườn kiểu cổ đẹp đẽ. Narcissa nửa nằm nửa ngồi trên một chiếc giường có thành giường hình vòm, chạm trổ công phu không kém các bức tường. Nhìn thấy Severus và con gia tinh xuất hiện trước mặt, cô ta tỏ ra rất vui mừng.

- Ơn trời, cậu đã tới.

Cô ta khẽ phẩy tay và con gia tinh lập tức Độn Thổ khỏi căn phòng.

- Tôi rất muốn gặp cậu nhưng không dám mạo hiểm đi tìm. Tuy nhiên tôi cũng đoán rằng cậu sẽ tới.

- Chị đã nói những gì với Bellatrix? – Severus hỏi vào đề luôn. Anh không muốn mất thời gian vào những câu nói vòng vèo vớ vẩn.

Narcissa nhắm mắt lại và thở dài, làm tim Severus muốn nhảy khỏi lồng ngực.

- Không gì cả. – Cuối cùng Narcissa nói, và Severus có một ham muốn mãnh liệt táng cho cô ta một phát khi nhịp tim của anh trở lại bình thường. – Nhưng tôi biết, chị ấy đã nghi ngờ cậu. Chị ấy luôn luôn nghi ngờ cậu, ngay cả khi chẳng có ai nghi ngờ cậu. Cái trực giác của chị ấy… là một trong những thứ giúp chị ấy trở nên kiệt xuất như ngày nay.

- Cô ta đã gặp và chất vấn tôi. Cả Chúa tể Hắc ám cũng ở đó. – Severus nói. – Cô ta nói cô ta biết tôi từ tương lai trở về, giống cô ta. Nói cho Chúa tể Hắc ám vậy. May là tôi vẫn lừa được hắn. Hắn chưa tin Bellatrix, nhưng tôi chắc rằng hắn sẽ “hỏi” chị, sớm hay muộn. Bellatrix sẽ phát điên nếu không làm gì vạch mặt được tôi mất. Nếu Chúa tể Hắc ám phát hiện ra sự thật, Narcissa ạ, tôi và chị, chẳng biết ai sẽ khốn khổ hơn ai đâu.

Vào một ngày bình thường, hẳn Severus đã cười khi thấy khuôn mặt tái mét của Narcissa, nhưng hôm nay anh chẳng có tí tẹo tâm trạng nào để làm việc đó. Anh tiến lại gần hơn tới Narcissa, giọng đanh hơn.

- Vậy nói thật cho tôi biết đi, Bellatrix đã biết được gì? Chị đã viết gì trong lá thư ngu ngốc ấy?

- Chỉ một vài triệu chứng mà tôi đã gặp khi mang bầu Draco ở kiếp kia. Tôi muốn cậu xem xét và nghiên cứu chúng. Tôi thậm chí còn không nhắc đến tên Draco. Nhưng có lẽ Bella đã nhận ra những triệu chứng đó. Chị ấy chấn vấn tôi, dọa nạt, dùng Chiết Tâm Trí Thuật, thậm chí bạo lực – tôi suýt nữa sảy thai, nếu Lucius không xuất hiện kịp thời. Nhưng tôi không để lộ gì cả. Lucius cũng không biết gì hết. Giờ tôi phải ở trong cái phòng an toàn này, để đề phòng Bella đến lần nữa.

- Nhưng cái phòng an toàn này sẽ chẳng có gì an toàn nếu Chúa tể Hắc ám muốn gặp chị. – Severus nhắc nhở. Một sự nhẹ nhõm dâng lên trong dạ Severus khi anh nghe thấy lời thú nhận của Narcissa.

Cơ thể Narcissa run rẩy khi Severus nhắc đến Chúa tể Hắc ám. Hai bàn tay cô ta nắm chặt lấy mặt gối để khỏi run, và phải mất một lúc sau cô ta mới trả lời được.

- Phải. – Đó là một giọng nói đầy chua chát và buồn bã. – Tôi đã muốn tự ếm bùa Oliviate để xóa trí nhớ của mình, và tôi hẳn đã làm nếu việc đó sẽ không biến tôi thành một con mụ ngớ ngẩn và hâm dở. Nhưng nếu Chúa tể Hắc ám lệnh cho tôi phải gặp, thì tôi cũng vẫn phải làm điều đó, cho dù điều đó có khiến tôi phải sống trọn đời ở Viện Thánh Mungo đi nữa.

Severus không nói gì. Anh vẫn đứng yên ở cuối giường Narcissa, mắt nhìn cô ta không chớp. Hết cơn run rẩy, Narcissa ngước mắt lên nhìn anh - ánh mắt cầu xin, đôi môi khẽ mỉm cười một nụ cười nhợt nhạt.

Severus khẽ gật đầu.

- Còn một việc cần làm trước.

Narcissa quay ra và gọi.

- Loki. – Con gia tinh lập tức xuất hiện ở giữa phòng, với một vẻ cung kính. Trước khi nó kịp lên tiếng điều gì, Narcissa ra lệnh. – Bất kì chuyện gì xảy ra hôm nay với cậu Severus, ngươi chưa bao giờ được chứng kiến, nghe thấy hay biết đến. Không bao giờ được nhắc đến bằng bất kì hình thức nào với, kể cả ông chủ. Kể cả chính ta. Ngươi rõ chưa.

Con gia tinh cung kính dạ vâng rối rít, rồi biến đi sau cái phất tay của Narcissa.

Severus liền tiến lại gần. Anh đưa đũa phép chĩa vào thái dương Narcissa, và khi ánh mắt hai người khóa vào nhau, Severus khẽ thì thầm: “Oliviate!”