*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit+Beta: Lã Thiên Di
************************************
—— giấc mộng bươm bướm mê say, cuối cùng là ngươi đi vào giấc mơ của của ta, hay là ta mới là người đi vào giấc mơ của ngươi?
************************************
Buổi tối hôm đó, Haruhisa lâm vào hôn mê đã được Gaara trực tiếp đưa vào bệnh viện của Làng Cát.
(Bệnh viện Làng Cát)
Liên tục năm ngày, bác sĩ phụ trách Haruhisa đã dùng hết tất cả các biện pháp, cả người đều gầy đi một vòng, nhưng Haruhisa không có chút dấu hiệu tỉnh lại nào.
Cả gương mặt Gaara như từ cõi âm đến, đôi mắt xanh ngọc giống như tinh thể trong suốt lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào người đối diện:
“Ông nói cái gì?”
Bác sĩ đứng ở đối diện Gaara liếm môi đã khô ráp, nhỏ giọng nói:
“Tuy rằng không có bị thương nhưng đã hôn mê lâu như vậy… Cơ thể của tiểu thư Haruhisa đã hư nhược rồi, nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ…”
“Đi ra ngoài.” Đôi môi lạnh nhạt của Gaara hơi mấp máy, âm thanh bình tĩnh cất giấu, không nhìn thấy được sự nguy hiểm nào.
Rất nhanh, trong phòng bệnh chỉ còn lại Gaara và người đang nằm ở trên giường bệnh — Haruhisa.
Sắc mặt của Haruhisa vẫn như cũ, hai gò má dường như còn có chút hồng hào. Hô hấp của cô vững vàng, lông mi cũng sẽ ngẫu nhiên lay động. Nếu như không để ý đến trên tay của cô ấy có cây kim của bình truyền dịch đang chậm rãi truyền vào, thì bộ dạng lúc này của cô ấy giống hệt như đang ngủ.
Chẳng qua, cái cảm giác này, không khỏi cũng có chút quá dài.
Gaara vô số lần hướng về phía Haruhisa đang hôn mê, mở miệng nói, vẫn là một câu nói giống nhau:
“Haruhisa, máu ở trên quần áo không phải của tớ.”
Người nằm ở trên giường vẫn như trước nhắm mắt lại, khóe môi hơi nhếch lên, hình như đang mơ thấy một giấc mơ đẹp.
Gaara cuối người xuống, nhìn chăm chú vào dung nhan đang ngủ một cách bình tĩnh của Haruhisa. Ngực cảm thấy trống trải, giống như đã thất lạc một điều gì đó rất quan trọng. Hắn lại một lần nữa mở miệng, âm thanh nhẹ nhàng tinh tế như mùa xuân nhưng còn chưa có nói ra, cũng đã dần dần tan biến.
Hắn nói: “Haruhisa, cậu rốt cuộc còn muốn ngủ tới khi nào?”
…
************************************
Haruhisa đúng là đang nằm mơ. Một giấc mơ dài không dứt lại rất là sinh động. Giấc mơ giống y như thật nếu như không phải ngẫu nhiên cô còn nghe được âm thanh của Gaara đang gọi cô, cô sẽ cho rằng bản thân lại xuyên không đến một nơi kỳ quái nào đó.
Trong giấc mơ, cô đang đứng trước một tấm gương to vĩ đại, nhưng cái gương này lại không phản chiếu ra hình dáng của cô. Haruhisa vươn tay, thử thăm dò gõ một cái trên gương, mặt kính trơn nhẵn bỗng nhiên nổi lên gợn sóng. Gợn sóng qua đi, trong gương chiếu ra hai bóng người. Một người đàn ông cao lớn, một người con gái duyên dáng xinh đẹp.
Haruhisa dụi mắt, nhìn trong gương hiện ra hai người đang gắn bó với nhau, bỗng nhiên cảm thấy vạn phần quen thuộc. Cô suy tư một hồi, nhớ tới tấm hình được đặt ở trên đầu giường cô lúc nhỏ.
Đúng rồi, xuất hiện trong gương chính là hai vợ chồng Hatano. Khi cô vừa mới xuyên qua họ cũng đã qua đời, cha mẹ chân chính của Hatano Haruhisa…
Cô hoàn hồn, trong gương, đôi vợ chồng chính là tựa tiếu phi tiếu nhìn cô.
“… Ba, mẹ, người, hai người tốt lành…”
Cô có chút khẩn trương, làm ra một cái tiếp đón vô vị.
Trong gương, hai người đối diện ăn ý đến mười phần, cười vô cùng thoải mái.
Chỉ thấy người đàn ông kia cúi xuống, hình như đang nói gì đó với vợ của mình. Sau đó, hắn liền mất tự nhiên hướng về phía cô bé vẫy tay.
Haruhisa do dự, đi về phía trước hai bước. Thử vươn tay trái, cách mặt kính lạnh lẽo, để sát vào người con gái đang vươn tay phải ở trong kính…
Người ở trong gương đột nhiên biến mất.
Haruhisa không tự giác “Ôi” một tiếng, cả người tiến lên phía trước, suýt nữa đã đụng đầu vào gương.
Kì quái, đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?
Haruhisa bộc phát tò mò, nhịn không được lại gõ một chút trên mặt kính, hận không thể đem ánh mắt dán vào trên đó, quan sát một chút.
“Cháu gái ngoan, tìm cái gì vậy?”
Một âm thanh đột nhiên xuất ra làm cho Haruhisa giật mình, giống như bị một cơn nóng đập vào phía sau, hai tay gắt gao che miệng thật chặt, có thế này mới đem tiếng thét chói tai nuốt ngược trở về.
Trong gương lại xuất hiện một người, Lúc này đây, Haruhisa căn bản không cần phải suy tư ——
“Ông nội?!”
Đúng vậy, trong gương người đó có hai cái râu bạc vô cùng soái khí, cầm cái tẩu tỏa ra vài sương khói dày đặc. Không phải Hatano Masago thì còn có thể là ai.
“… Ông nội.”
Haruhisa xoa mắt, giây tiếp tựa hồ như muốn khóc.
“Ai ai, đừng khóc, ông không phải rất tốt sao.”
Trong gương ông lão có chút sốt ruột, đong đưa tẩu thuốc trong tay.
Haruhisa lau khóe mắt:
“Ông thế nào còn dám ôm tẩu thuốc!? Không phải cháu đã “giảng bài” cho ông nghe rồi sao?”
“…” Lúc này đổi lại, ông lão ở trong gương khóc không ra nước mắt.
Yên tĩnh một hồi lâu, biểu cảm của ông dần dần nghiêm túc cả lên:
“Haruhisa…”
“A, cái gì?” Haruhisa vước một bước về phía trước nhìn ông lão. Coi như là nằm mơ, có thể lại một lần nữa nhìn thấy ông nội, vẫn là ông nội tràn đầy tinh thần như thế, cô thật sự rất cao hứng.
Ông lão thu hồi tẩu thuốc trong tay Lão: “Cháu có nguyện ý đi sang bên đây với ông không?”
“Đi đâu?” Haruhisa mê hoặc hỏi.
“Đi tới nơi này.”
Ông lão nghiêng nửa người mình, vung tay phải, trong gương bỗng nhiên xuất hiện những hình ảnh liên tiếp.
Mặt trời ngã chiều về tây, hai thân ảnh một thấp một cao, chính là nắm tay chậm rì rì hướng về phía nhà đi đến…
Hơi nóng ở trên bếp vẫn bốc hơi như trước, một ông lão đầu đầy chỉ bạc đang cầm đũa trúc dài nhỏ đảo gì đó ở trong giữa nồi. Một thân ảnh nho nhỏ khác chính là đang nhanh nhẹn chạy tới chạy lui, trong tay còn cầm khăn lau…
Ngọn đèn màu cam được đặt chỉnh tề để ở trong gian phòng, cô gái nho nhỏ buồn ngủ chính là đang từ tốn để đầu vào trên đầu gối của ông lão, ánh mắt khi mở khi nhắm. Mà ông lão chính là đang thong thả, có tiết tấu vỗ nhẹ sau lưng cô bé, trong miệng lẩm bẩm…
Một màn ảnh quen thuộc theo trước mắt Haruhisa xẹt qua, đã xa lạ nay lại quen thuộc.
“Ông nội, cái này…”
“Đến đây đi, không cần luôn luôn đứng ở nơi đó. Cháu còn không rõ sao, nơi này mới là nơi cháu cần phải đến…”
Âm thanh của ông đang dần dần nhỏ đi, cả người cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
“Ông nội…”
Haruhisa sốt ruột nhìn ông. Tuy rằng lời ông nói với cô không hẳn là minh bạch nhưng khẳng dịnh tất cả chỉ vì tốt cho cô.
Mà thôi, liền nghe theo ông nội đi qua là được rồi!
Haruhisa bước nhanh đến trước gương, bất chấp tất cả xông vào trong gương…
“Loảng xoảng!”
Đầu của Haruhisa thực sự đụng vào gương.
“Ông nội, ông nội! Con không qua được! Ông nội!” Haruhisa một tay xoa đầu, một tay vuốt gương. “Con không qua được, ông không ra đây được sao? Ông nội!”
Trong gương, hình bóng của ông càng lúc càng mờ nhạt, Haruhisa nghe thấy âm thanh rất nhỏ của ông lão:
“Nhanh lên, bằng không sẽ không còn kịp nữa…”
“Ông nội!!!”
Haruhisa hung hăng nện vào trên gương, bề mặt tấm gương vẫn như cũ hoàn toàn không bị sứt mẻ nào, trong gương bóng người lại một lần nữa biến mất không thấy…
Nơi này rốt cuộc là nơi quái quỷ gì?!
Haruhisa căm giận nhìn bốn phía, không phân biệt rõ được bầu trời và mặt đất, không nhìn ra được là ban ngày hay đêm tối. Thâm trầm vắng vẻ, hoàn toàn mờ mịt.
“Đây rốt cuộc là cái quái quỷ gì kia chứ? Giấc mơ này ta không muốn nhìn thấy nữa có được không?!” Haruhisa bắt đầu có chút phiền chán. “Gaara, Gaara! Cậu nhanh chóng đánh thức tớ dậy!”
************************************
Ngồi ở trên ghế, Gaara nhắm mắt lại, tựa hồ đang nghỉ ngơi. Một tay hắn chống cằm, tay còn lại thì để ở mép giường.
Chợt, bệnh nhân ở trên giường bệnh, hô hấp của người đó trở nên dồn dập lên.
Gaara mở mắt ra, màu xanh ngọc trong mắt chiếu ra ánh sáng trong suốt. Hắn cuối người xuống, tinh tế nhìn người đang nằm ở trên giường bệnh.
Haruhisa vẫn không có tỉnh, chính là hơi nhíu mày, đôi môi hồng nhuận dần dần có chút trắng bệch, trên trán lại xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Gaara có chút luống cuống, hắn nâng tay lau đi mồ hôi trên trán Haruhisa, nhẹ giọng kêu:
“Haruhisa, Haruhisa, Haruhisa…”
“Gaara.” Temari đẩy cửa đi đến. “Chị nói bọn họ làm chút đồ ăn.”
Cô chưa kịp để hộp thức ăn xuống, nhìn thấy bộ dạng có chút kích động của Gaara làm cho cô phải khẩn trương lên:
“Haruhisa làm sao vậy?”
“Không biết.”
Gaara nhíu mày. Hắn suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay Haruhisa.
Không bao lâu, Gaara liền cảm giác được, hô hấp có chút trầm trọng của Haruhisa dường như dần dần hòa dịu xuống dưới.
************************************
Haruhisa ở trước kính bước đi thong thả nửa ngày, rốt cuộc bình tĩnh trở lại. Cô xoa thắt lưng, trực tiếp nhìn nhìn cái gương to lớn vĩ đại ở trước mặt mình.
“Ta muốn nhìn tiếp, ngươi đã có thể đem người nào đó xuất hiện ra cho ta.”
Vừa dứt lời, mặt kính lại một lần nữa nổi lên gợn sóng ——
Bầu trời màu xám tro, một mảnh cát bay đá chạy. Một thân ảnh dần dần xuất hiện ở cuối vách núi, cơn gió mãnh liệt vung vạt áo hắn lên.
Haruhisa híp mắt nhìn nửa ngày: “… Gaara?!”
Gaara trong kính không có quay đầu, hình như nghe không thấy âm thanh của Haruhisa, trực tiếp hướng đến vách đá đi đến.
“Ai! Chạy đi đâu kia chứ? Phía trước không có đường đi!”
Haruhisa thấy thế, vội vàng lớn tiếng kêu.
Dường như nghe thấy được âm thanh của Haruhisa, Gaara dừng bước chân lại, có chút mờ mịt quay đầu nhìn, nhưng lại giống như không nhìn thấy cái gì. Trong chốc lát, hắn lại một lần nữa chậm rãi đi về phía trước.
“Ai! Tớ nói cậu đấy! Gaara! Gấu mèo thối! La La La! Chậc… Ai nha, Đại La! Tiểu La!!!”
Haruhisa một bên kêu, một bên hướng về gương trước mặt đi đến. Cũng không biết kêu la nhiều kiểu trong bao lâu, bỗng nhiên cô cảm thấy cảm người mình nhẹ đi. Cúi đầu xuống nhìn, cô thế nhưng lại từ bên ngoài tấm gương đi vào!
Sương mù dày đặc này nọ, Gaara vẫn như cũ thẳng tắp từ phía vách núi đen đi tới.
Haruhisa nhất thời nóng nảy, giống như lửa đốt trúng cái mông liền nhanh chân hướng về phía Gaara chạy đến.
“Tớ nói cậu đó, đồ gấu mèo ngốc! Phía trước thật sự không có đường đi!”
Một trận gió nhanh thổi qua, cuồn cuộn nổi lên cát sỏi mê hoặc ánh mắt của Haruhisa. Chờ cho nước mắt cô chảy xuống cuồn cuộn xong, lại ngước lên nhìn phía trước, bên sườn núi nào còn có bóng dáng của Gaara? Chỉ còn lại có tiếng gió vù vù, thê lương mà bén nhọn.
“Gaara!”
Haruhisa hô to, mở mắt mạnh ra.
Tay phải của cô vẫn duy trì tư thế như ở trong mơ, lúc này đây chính là đang chỉ vào trần nhà. Cô nghe thấy tiếng tim của bản thân lúc này đây đang đập kịch liệt, hít một hơi thật sâu, Haruhisa thu hồi tay phải, xoa ngực của bản thân.
Trong phòng bệnh im ắng, rèm cửa sổ bị gió nhẹ nhẹ nhàng thổi bay một cái, lộ ra ánh trăng sáng tỏ.
Gaara hình như không ở đây a…
Haruhisa nhìn xung quanh một chút, lại chậm rãi nhắm mắt lại.
Hô, nguy hiểm thật, may là đang nằm mơ…
“Nhóc tỉnh.”
Một âm thanh trầm thấp truyền đến, Haruhisa bỗng dưng mở to mắt. Vừa rồi trên cửa sổ còn trống không, không có một vật gì, hiện tại chính là có một bóng đen đang ngồi đó. Nhờ ánh trăng, cô mơ hồ thấy được một ánh sáng màu bạc, từ trước trán của bóng đen đó rồi biến mất…
************************************
Tác giả có chuyện muốn nói: Ngày hôm nay chính là đêm 30 ~~o(∩_∩)o
Bài viết chúc Tết mọi người nha ~~
Chúc mọi người:
Đến trường học tập đạt được điểm cao ~
Thi cử có tên trên bảng vàng ~
Công tác tiền thưởng đều lay động theo chiều gió ~