[Đồng Nhân Hokage] Lão Bản Nương! Thượng Ngưu Lưỡi

[Đồng Nhân Hokage] Lão Bản Nương! Thượng Ngưu Lưỡi - Chương 26: Hoạt động ăn miễn phí & sự thật đằng sau hộp cơm mất tích…




Edit+Beta: Lã Thiên Di

Tác giả có chuyện muốn nói: các nhóm thân ái, chúng ta tạm tạm thời cho rằng Haruhisa trước khi xuyên qua đã từng ở trường học, làm “trợ lý” cho các bác ở trong căn-tin…

*

Trước kia có người nói trong truyện để cả tên lẫn họ có chút dài dòng, ta điều chỉnh một chút, mọi người đối lập, cho chút ý kiến ~o(∩_∩)o

(Di Di: Vâng, vì nó khá dài dòng nên khi edit Di đã bỏ bớt họ đi rồi, trừ 1 số nhân vật phụ thôi:v)

************************************

—— cô nhìn “quân đội” ở ngay trước mắt đến gần hoạt động ăn thử, hoàn toàn trợn tròn mắt.

************************************

Không biết có phải bởi vì Gaara rất “có giá” hay không, dù sao kế hoạch của Haruhisa đã được thi hành thuận lợi.

Chẳng qua, cho dù thế nào Temari cũng không đồng ý để cho cô ra ngoài tìm một cửa hàng, hơn nữa còn ban lệnh cấm trên quy mô rộng lớn.

Thu hoạch của Haruhisa có xu hướng chuyển biến tốt lên, cô đã đáp ứng yêu cầu Temari rồi. Mặc dù cô cảm thấy hơi tiếc vì không mở được cửa hàng giống ‘quán ăn Hanato’ của ông nội, nhưng không sao hết, cô đã có khả năng phân biệt được đường đi, lối đi rồi.

Cô tin tưởng, bằng bản lĩnh được tu luyện từ xưa đến nay của cô, ba chị em bọn họ cô cũng có thể phục vụ chu đáo, những người trong Làng Cát thì không thành vấn đề. Ví dụ như theo thời gian, cô nhất định cũng sẽ làm cho quán chật ních đầy người.

Nói liền làm liền, Haruhisa nổi lên một bầu nhiệt huyết, nhào vào sự nghiệp mà cô còn chưa bắt đầu chính thức làm việc. Thế cho nên, chất lượng thức ăn trong nhà đã nhanh chóng cấp tốc giảm xuống, thậm chí ngay cả củ khoai tây, cà rốt, củ cải đã ở trên “bờ vực của cái chết”. Ở trên người nào đó bị hại nhiều lần, người đó đã trách cứ tình huống này đến bao giờ mới chấm dứt.

Không cần cho thuê cửa hàng mới cũng được, dù sao trên đỉnh đầu của Haruhisa cũng không có nhiều tiền như vậy. Vì thế, cô suy nghĩ nửa ngày, quyết định bắt tay vào những thứ nhỏ nhặt nhất, sau này chầm chậm sẽ có cơ hội cho cô kiêu ngạo. Dù sao đi nữa, mục đích của cô chính là cân bằng thu chi.

Chỗ này nhỏ sao? Cũng phải, nơi này là nơi chế tạo các đồ dùng gia đình. Ở đối diện phòng bếp sát tường có một cái cửa sổ nhỏ, ở bên ngoài lại có một cái lều che nắng, che mưa. Như thế này, cô chỉ cần ở trong nhà làm tốt này nọ, rồi trực tiếp bán hàng qua khung cửa sổ nhỏ là được rồi.

Haruhisa đem kế hoạch của chính mình nói cho ba chị em họ nghe. Sau đó lại có thể đạt được sự đồng ý to lớn của bọn họ.

Ngày thứ hai, trong nhà liền xuất hiện đội Ninja Làng Cát đang thi công.

Cô nhìn một phòng đầy Ninja vội trước, vội sau, yên lặng suy nghĩ. Không biết đây là mệnh lệnh của Trung Nhẫn Temari? Hay vẫn là uy hiếp của “Gaara của sa mạc”…

(Kankuro khóc đầy mặt: Thật ra ta cũng đã đóng góp hết mình, vẫn không được hay sao?!)

Làng Cát vinh dự cho ra sản phẩm mới, chất lượng, tốc độ làm việc đầu có thể đảm bảo!

Haruhisa trợn mắt há hốc mồm mà nhìn phòng bếp rực rỡ hẳn lên, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu buôn bán qua cửa sổ nhỏ của cô, còn có, đội Ninja thi công đã nhanh chóng rút lui. Không khỏi cám khái, cho dù ở bất kì thế giới nào, có người chống lưng mới là đạo lý…

Tiếp theo, Haruhisa tính toán, nên dự tính làm ra một cái menu.

Cô quay đầu “Bạch Bạch Bạch” chạy đến trên lầu, từ dưới sàn lôi ra một cái hộp giấy to đùng. Phủi lớp tro bụi trên bề mặt hộp đi, Haruhisa đem nắp thùng mở ra, bên trong lộ ra những xấp vở ngay ngắn chỉnh tề《Bản chép tay nấu nướng của Hatano》.

Cô dè dặt cẩn trọng lấy ra một quyển, nghiêm túc đọc, thỉnh thoảng còn ở trên cuốn vở đánh dấu những điều cần nhớ.

Ba ngày, Haruhisa rốt cuộc cũng đã xác định được menu khiến cô vừa lòng.

Như vậy, điều còn dư lại chính là chọn mua nguyên liệu cùng với tuyên truyền.

Sáng sớm, Haruhisa liền đề ra kế hoạch, khai trương cửa tiệm trước ba ngày, tiến hành hoạt động ăn thử miễn phí. Đầu tiên, có thể đưa được nhiều người tới để tụ tập náo nhiệt, gia tăng thêm không khí cho quán ăn mới. Thứ hai, cũng có thuận lợi nghe được vài ý kiến của khách hàng, nhìn xem thử một chút, đồ ăn nào hợp với khẩu vị của mọi người.

Vì thế, cô đem hoạt động ăn thử miễn phí viết ở trên tờ rơi, thời gian cùng địa điểm đều viết ở trên đó.

************************************

Bởi vì bận về việc chọn mua nguyên liệu, Haruhisa không có thời gian đi tiến hành tuyên truyền. Vì thế, nhiệm vụ tuyên truyền này, liền rơi xuống trên đầu Gaara.

Mà lý do của người nào đó cũng thật phong phú —— “Đây chính là ước mơ của chúng ta, đã được chuẩn bị hết về mặt tài chính, làm sao cậu có thể không thể đi được?”

Gaara suy đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra được lý do nào để phản bác lời nói của cô, đành phải trầm mặt xuống đáp ứng.

Ngày đầu tiên, Gaara cầm tờ rơi tuyên truyền Haruhisa giao cho hắn, đi ra khỏi cửa.

Còn chưa đến nửa giờ, “ông cụ” nào đó đã trở lại.

Haruhisa vô cùng vui mừng, vội vàng từ trong bếp chạy ra nghênh đón. “Nhanh như vậy, đã phát xong hết rồi ư?”

Gaara gật gật đầu, đi làm.

Buổi chiều, Haruhisa đang trên đường mua đồ ăn, chợt nhìn thấy tờ giấy ở dưới mông thím bán đồ ăn trong thật quen mắt, lại tỉ mỉ nhìn một lát. Đây không phải là tờ rơi tuyên truyền cô đã cực khổ vẽ ra sao?

Cô đi lên phía trước, đầu tiên là mua một ít hành lá của thím ấy, sau đó bắt đầu lại gần làm quen —— nghe ngóng tình hình tuyên truyền ra sao rồi…

“Thím à ~” Haruhisa cười tủm tỉm mở miệng. “Thím cũng biết tiệm này sắp khai trương ư?”

Đầu tiên, thím bán hàng sửng sốt, sau đó theo ánh mắt Haruhisa đang nhìn, cuống quýt đem tờ rơi rút ra khỏi mông. “Cô bé, cháu biết trong này ghi cái gì sao? Thím không biết chữ, nên cũng không biết trên mặt tờ giấy viết cái gì. Thím chỉ cảm thấy tranh vẽ này rất đẹp mắt nên lấy lót mông ngồi.”

“…” Mấy vạch đen ở trên trán Haruhisa bắt đầu dâng lên, miễn cưỡng cố cười nói. “A, thật sao… Vậy từ đâu mà thím có được tờ giấy này?”

Lúc này đây, thím ấy trả lời thật rõ ràng:

“Buổi sáng hôm nay có một cậu con trai che mặt đứng ở trên mép nóc nhà, ôi chao, cậu con trai đó kêu một tiếng thật to a! Thím không biết thằng bé đó muốn làm gì, liền ngẩng đầu nhìn một lát. Sau đó, đột nhiên thím liền nhìn thấy trong tay cậu ta có mấy thứ sặc sỡ gì đó, cứ như vậy mà vung chúng lên…”

Thím ấy có khuông có dạng cũng đưa tay ra bắt lấy.

“Vào ngày đó, tựa như tuyết đang rơi…”



Nghe như thế, đầu của Haruhisa không chỉ đầy vạch đen, còn tuôn ra vài ngã tư đường xá. Mặt cô trầm ngâm xuống, đồ ăn cũng không mua nữa, xoay người đi về nhà.

Mãi cho đến khi đi thật xa, cô còn có thể nghe được thím ở phía sau nói: “Ôi chao ~ cháu không biết đâu, cái người kia, thím nhìn thấy người đó đột nhiên biến mất, giống như ma thuật vậy a…”

Biến ma thuật… Biến ma thuật!

Khi lúc hắn là Lưu Khiêm hay vẫn là David Copperfield a…

Haruhisa quả thực giận đến nỗi không còn chỗ phát tiết, để cho hả giận, hình như cô đã đem chỗ hành lá vứa mới mua ném vào sau vườn.

Một lát sau, cô lại xám xịt chạy tới nhặt hành lá trở về —— thời kì không bình thường sao, muốn phòng tránh cũng không nên lãng phí…

Vào buổi tối, khi Gaara trở về nhà, hoan nghênh chào đón hắn chính là ớt xanh xào, ớt xanh chiên, ớt xanh chưng cách thủy, cộng thêm một chén chè đậu đỏ.

Hắn cầm lấy chiếc đũa, lại buông, so sánh đồ ăn của Kankuro cùng Temari cùng với hắn rõ ràng vô cùng khác nhau, của hắn chỉ toàn một màu xanh, nghi hoặc nhìn thoáng qua “quản gia” Haruhisa.

Haruhisa mặt không có gì cảm xúc, phập phồng nói: “Ngày hôm nay, cậu đi ra trên đường lớn ở ngoài một đêm tự kiểm điểm lại mình đi.” Ngừng một lát, cô còn nói, “Đúng rồi, lần sau cái người ‘Tiên nữ vung hoa’ đừng có đứng ở trên cao như vậy nữa, thị lực của người già trong thôn không được tốt lắm, thật vất vả mới có cái tiết mục để thưởng thức, cậu nên tận tâm thêm chút nữa.”

(─. ─|||



Temari cùng Kankuro phải cố kìm nén với khí lực thật lớn mới không cười ra khỏi miệng.

Sau một lúc lâu, Gaara cúi đầu nói: “Đã biết…”

Haruhisa nhìn thật lâu Gaara ngoan ngoãn vâng lời, dáng vẻ gặp cảnh khốn cùng, cô lại không đành lòng. Đem ớt xanh trước mặt Gaara bưng đi, lại từ trong phòng bếp xuất lấy ra lưỡi bò nấu cách thủy cùng với gà chiên.

Ngày thứ hai, Gaara lại cầm một chồng tờ rơi rời khỏi nhà.

Haruhisa ở nhà đợi nửa ngày cũng không đợi được hắn trở về nhà, cô nghĩ đến có thể sau khi phát tờ rơi xong liền trực tiếp đi làm rồi.

Vì thế, Haruhisa chọn thời gian cùng với ngày hôm qua không kém nhau lắm, cầm giỏ đựng đồ ăn ra khỏi cửa.

Dọc trên đường đi, cô lại không phát hiện tờ rơi ở dưới mông thím nào nữa.

Vừa lòng gật đầu, Haruhisa nghĩ rằng, gấu mèo quả nhiên thật nhu thuận! o(∩_∩)o

Mua xong đồ ăn, Haruhisa lại ở trên đường lớn đi bộ một lát. Rất xa đâu đó, cô liền nhìn thấy cách đó có một thân ảnh nhỏ gầy đang ở hướng người qua lại phát cái gì đó.

Haruhisa thật bất ngờ, cô vốn cho rằng phát tờ rơi tuyên truyền trừ bỏ cô ra không còn ai biết đến. Thoạt nhìn như thế này, ở Làng Cát vẫn có người thông minh thôi!

Cô đi về phía trước nhanh hai bước, từ trong tay chàng trai ấy nhận một tờ, muốn cùng tờ của chính mình so sánh một chút. Cái này nếu như không so sánh thì sẽ không biết được, cô vừa so sánh vừa bị dọa cho giật mình, cái này cùng tờ của cô giống nhau như đúc… Đợi chút, cái này không phải do cô làm sao?

Haruhisa bắt lấy tay của chàng trai đang phát tờ rơi truyên truyền.

“Tờ rơi này, cậu từ chỗ nào mà lấy ra được?”

Chàng trai đầu tiên là sửng sốt, sau đó thế nhưng lại ở trước mặt cô khóc ra đầy mặt:

“Hatano tiểu thư, người mau cứu,… cứu tôi đi! Gaara-Sama nói, nếu nội trong ngày hôm nay tôi không đem mấy thứ kỳ quái gì gì đó phát xong hết, ngài ấy sẽ dùng chiêu thức “Sa bộc tống táng” với tôi a…”



o_0||

(─. ─|||

************************************

Tuy rằng quá trình tuyên truyền ngày hôm qua một lời khó nói hết, nhưng cho dù như thế nào đi nữa, quán ăn Hatano thôn quê vẫn đúng hẹn giờ khai trương!

Vội vội vàng vàng làm mất mấy ngày, cuối cùng cũng đem mọi thứ gom đủ hết rồi.

Haruhisa buồn ngủ ngáp một cái. Tối hôm qua vì phải gói đủ mười lăm cái bánh ú, cho nên sau nửa đêm cô mới đi ngủ.

Cuối cùng, kiểm tra lại một chút về lượng thức ăn cùng với những cái túi nhỏ gì đó. Haruhisa đẩy cửa sổ nhỏ ra bên ngoài, sau đó, cô đã bị cảnh tượng bên ngoài làm cho tỉnh ngủ.

Ngoài cửa sổ, không biết từ khi nào đoàn người đã xếp thành hàng ngũ, quanh co khúc khuỷu, một mảnh đông nghìn người. Haruhisa xoa xoa dụi mắt, wow… Toàn bộ người của Làng Cát đều đến…

Đè xuống suy nghĩ ‘buổi sáng ngày đầu tiên không có người nào đến, có khả năng buổi chiều sẽ có người đến, thậm chí là ngày mai mới xuất hiện khách hàng đến ăn thử’.

Nhưng cho dù như thế nào, nhiều người là một chuyện tốt!

Haruhisa tự mình động viên bản thân, ngày đầu tiên ăn thử chính thức bắt đầu!

“A, đây là bánh ú nhỏ, cái kia là mì xào, cậu muốn cái gì?”

“Hửm? Lại hai cái bánh trứng bột? Tớ đã biết.”

“Ách… Xin lỗi, hôm nay không có bánh trẻo rán, nếu không thì cậu thử món nấu cách thủy này đi?”

Haruhisa bề bộn nhiều việc, nhưng là cũng rất vui vẻ.

Một mặt, cô nhiệt tình chào đón khách hàng, một mặt tay chân nhanh lẹ đóng gói đồ ăn. Thỉnh thoảng còn cho kẹo cho những đứa trẻ ở trong lòng vài cô thím bác.

Về phương diện khác, ‘đôi mắt đại bàng’ của cô phát hiện ra, trong đội ngũ này, không hề thiếu Ninja Làng Cát. Ước chừng lại là “công lao” của Gaara?

Cô yên lặng tưởng tượng thấy Gaara xoa thắt lưng, mặt âm u nghiêm túc đối Ninja Làng Cát nói: “Không đi như trong lời nói ta liền dùng chiêu thức ‘Sa bộc tống táng’ đưa tiễn các ngươi!”, khiến cô không khỏi bật cười.

Bỗng nhiên, có cuộc đối thoại của hai người hấp dẫn cô.

Trong đó một người nói: “Ăn ngon thật, bánh thịt này thật sự ăn rất ngon!”

Một người khác nói: “Ngươi xem, ta đã nói là rất ngon đi! Ngươi còn không tin, hôm nay nếu như không đến đã thua lỗ lớn rồi!”

Trong đó một người khác tiếp tục nói: “Ngươi làm sao có thể biết Hatano tiểu thư làm gì đó nhất định sẽ rất ngon?”

Người kia dừng một chút, dường như đè thấp âm lượng: “Lần trước… Hatano tiểu thư nhờ ta đưa hộp cơm tiện lợi, nhất thời ta không nhịn được, liền…”

Hóa ra là như vậy.

Chân tướng rốt cuộc cũng đã rõ ràng…

Haruhisa nhìn theo hai ám nhẫn rời đi, nội tâm không ngừng rơi lệ:

Lúc trước, hộp cơm cô làm cho ba chị em bọn họ quả nhiên đã bị “vị huynh đệ” kia ăn mất…

May mà Temari, Kankuro còn có Gaara lúc này đi nhận nhiệm vụ không có ở nhà. Bằng không, lấy tên Hanato Haruhisa của cô ra thề, hôm nay tuyệt đối là ngày đầu tiên và cũng là ngày cuối cùng “vị huynh đệ” kia tới tham gia hội ăn thử miễn phí…

(Di Di: Ai không nhớ vụ việc trên thì mình xn nhắc lại, vụ việc đó nằm ở chương 12 ấy ~^^~. Hóa ra đó là người đã cả gan dám lấy đồ ăn trưa của Temari, Gaara, Kankuro. Đúng là shock thật đấy, may mà ba chị em bọn họ hông biết nên số kiếp của “vị huynh đệ” kia vẫn còn.)