[Đồng Nhân Một Thoáng Mộng Mơ] Bố Cục

[Đồng Nhân Một Thoáng Mộng Mơ] Bố Cục - Chương 10




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi rót cho cha một ly trà rồi ngồi bên cạnh, tựa người vào cánh tay ông, đầu gối lên vai ông, “Cha, sau khi chuyến đi kết thúc, con muốn cùng Tiểu Hiên và Tiểu Viên ở lại Châu Âu một thời gian.”

“Ừ, vì sao vậy?”

“Cha, cuộc hôn nhân của con thất bại, giờ con muốn trở thành một người mẹ tốt, một người mẹ có thể khiến tụi nhỏ tự hào mà thôi. Thế nên con định sau khi về nước sẽ bắt đầu sự nghiệp riêng, có lẽ sẽ mở một hãng thời trang, điều này con vẫn đang suy tính… Nhưng nơi này chính là thánh địa nghệ thuật, là nơi học tập tích lũy kiến thức tốt nhất….”

“Cha còn tưởng con không muốn trở về nữa.”

“Không đâu, cha. Cuộc sống hạnh phúc với con là cùng Tiểu Hiên, Tiểu Viên sống bên cha mẹ, nơi đó là nhà của con, là gốc rễ của con. Hơn nữa cha cũng là suối nguồn giúp con tiếp tục sống. Con nhất định sẽ trở về, xin cha hãy chờ tới khi con sẵn sàng.”

“Lục Bình, dù con quyết định như thế nào cha đều ủng hộ con.” Tay cha khẽ xoa đầu tôi.

“Cha, chuyện cũng đã qua hơn một năm rồi, suốt thời gian qua, con, Tiểu Hiên và Tiểu Viên đều đã rất vui vẻ. Những chuyện trong quá khứ, tuy vẫn chưa thể quên hết tất cả nhưng cũng không còn quá đau đớn như trước nữa. Tử Lăng cũng được, Sở Liêm cũng thế, dù mãi mãi chẳng thể như trước nữa nhưng con cũng chẳng căm ghét gì họ. Cha, cha không cần lo lắng cho con.”

“Lục Bình… nếu chúng có thể thấu đáo bằng một nửa con thôi… chuyện đã chẳng ra nông nỗi này.” Cha thở dài.

“Không sao, chỉ cần còn cha, còn tụi nhỏ, con vẫn có thể đối mặt với mọi chuyện…”

“Cha sẽ che chở cho con cả đời…” Cha nghiêng đầu hôn lên trán tôi.

***

Tiểu Hiên kéo tay Tiểu Viên, sau lưng chúng là vườn hoa rộng ngút tầm mắt, tôi cầm máy quay phim hướng về tụi nhỏ, “Tiểu Hiên, Tiểu Viên, ông bà sẽ xem video này đó, con có muốn nói gì với ông bà không?”

Tiểu Hiên gật đầu như người lớn, nói “Ông, bà, cha, chú hai, dì San, mọi người có khỏe không? Con và mama, và cả Tiểu Hiên đang ở Provence*. Tiểu Hiên rất nhớ mọi người, mọi người có nhớ con không? Tiểu Hiên đã lớn rồi, Tiểu Hiên sẽ chăm sóc mẹ và Tiểu Viên nên mọi người không cần lo lắng đâu.”

(*) Provence nằm ở đông nam nước Pháp, bên bờ biển Địa Trung Hải, gần với Ý, là vùng sản xuất rượu vang lâu đời, nổi tiếng với những cánh đồng hoa oải hương tím biếc tít tắp tới tận chân trời.

chapter content



Tôi bật cười, Tiểu Hiên thật sự rất dễ thương.

Chờ thằng bé nói xong, Tiểu Viên cũng ê a nói vài câu. Sau đó tôi chỉnh máy quay, ôm Tiểu Hiên và Tiểu Viên, quay về phía ống kính cười nói: “Cha, mẹ, Sở Liêm, Sở Phái, cả Vũ San nữa, nhìn thấy dáng vẻ của ba mẹ con bây giờ hẳn mọi người cũng an lòng. Vì con muốn học thiết kế, hội họa, còn cả cắt may nữa nên chắc sẽ cùng tụi nhỏ ở lại Châu Âu hai, ba năm. Con cũng đã sắp xếp ổn thỏa, thuê nhà, mua xe hết rồi…”, thật ra là nhờ sự tài trợ của Phí Vân Phàm, dù sao tiền mua phòng cũng đắt, tôi lại chỉ ở khoảng hai năm, giờ mà mua thì dúng là lỗ vốn, “…còn thuê cả nữ đầu bếp và tài xế. Cuộc sống ở đây rất ổn định, mọi người không cần lo lắng. Tiểu Hiên và Tiểu Viên bây giờ có thể nói một chút tiếng Pháp và tiếng Anh rồi đấy, khả năng nhận thức bọn nhỏ rất mạnh, nhận lúc còn nhỏ vẫn còn chưa phải tới trường học, cho chúng học thêm ngoại ngữ cũng tốt. Khi con ra ngoài cũng sẽ đưa tụi nhỏ đi cùng, thời thời khắc khắc đều trong tầm mắt cho nên mọi người không cần lo lắng đâu, con sẽ chăm sóc tụi nhỏ thật tốt. Cha mẹ, Giáng sinh năm nay con muốn mời mọi người sang bên này chơi, con và Tiểu Hiên, Tiểu Viên rất nhờ hai người, hơn nữa phong cảnh ở đây cũng rất đẹp, thuận đường đi du lịch luôn cũng được…”

Tôi còn lén gọi điện cho mẹ, “Mẹ, chuyện chúng ta vẫn lo lắng từ nay về sau sẽ không cần lo lắng nữa. Cha vẫn sẽ ở nhà, ở bên mẹ con mình…”

Mẹ nghẹn ngào nửa ngày không nói, “Lục Bình, con nói thật ư?”

“Vâng, con đã nói với cha rồi, tuy cha không nói thẳng ra như vậy nhưng cha nói tránh nhiệm với gia đình quan trong hơn thứ tình cảm xúc động nhất thời nhiều…”

“Lục Bình… Lục Bình của mẹ… Con giúp mẹ giữ cha lại nhưng lại mất đi chồng của mình…” Bà vẫn khóc.

“Mẹ.” Tôi nhẹ giọng an ủi, “Trong lòng con, cha, mẹ, Tiểu Hiên, Tiểu Viên so ra còn quan trọng hơn Sở Liêm nhiều. Chỉ cần mọi người tốt, con cũng sẽ ổn. Mẹ, mẹ đứng lo lắng…”

“Tử Lăng, đứa trẻ không hiểu chuyện kia…” Mẹ hơi nghiến rắng nghiến lợi nói, “Mẹ vốn phản đối việc nó kết hôn với Phí Vân Phàm nhưng thấy nó mấy năm nay sống rất tốt nên mới yên tâm phần nào… Đúng là đồ tốt trong tay lại không biết quý trọng… Phí Vân Phàm đã bảo luật sư gửi đơn ly hôn tới, nó mới thấy hối hận, muốn đi tìm Phí Vân Phàm, luật sư của Phí Vân Phàm lại nói là cậu ấy không muốn gặp con bé… Nó kỳ kèo không chịu ký tên cũng thôi nhưng nó thấy Sở Liêm bị mọi người xa lánh rất đáng thương bèn… Con không biết đám báo chí nói khó nghe như thế nào đâu, chúng ta nghe mà mất mặt, thế mà con bé nó không thèm để ý, vẫn cứ đi gặp Sở Liêm… Mẹ cũng không biết có phải Sở Liêm thủ thỉ với nó cái gì mà hôm qua nó lại ký giấy ly hôn. Phí Vân Phàm làm người coi như phúc hậu, Tử Lăng làm như vậy mà cậu ấy vẫn cho nó một khoản tiền, tính ra cũng đủ trang trải cuộc sống sau này của nó. Thế mà hôm nay nó nói với mẹ nói sẽ kết hôn với Sở Liêm, sau đó di dân ra nước ngoài! Nó còn nói dù sao mọi người cũng không thích bọn nó, thế giới vứt bỏ bọn nó nên hai đứa nó sẽ vứt bỏ thế giới, đi tìm cuộc sống của riêng mình… Con nói hai đứa nó… sao có thể như vậy chứ…”

Tôi thở dài, “Mẹ, hai ngày nữa cha sẽ về, mẹ cứ để chuyện này cho cha xử lý. Mẹ vẫn hay thiên vị con nên dù mẹ có nói gì với Tử Lăng thì con bé nó cũng không nghe đâu. Mẹ càng nói, con bé càng thấy mẹ bất công, lại càng không nghe lời mẹ. Mẹ, để cha nói có khi Tử Lăng còn nghe. Mẹ bình tĩnh một chút, đừng vì vậy mà to tiếng với cha. Cha đã nhọc lòng vì chuyện của con, mẹ cũng nhọc lòng vì chuyện của Tử Lăng, cha mẹ đã có tuổi mà vẫn phải lo lắng về chúng con. Bậc làm con chúng con đúng là bất hiếu…”

“Lục Bình ngoan… Không có cô con gái nào trên đời tốt hơn con hết… Cha con hai ngày nữa sẽ về, thế còn con?”

“Con muốn mang Tiểu Hiên và Tiểu Viên học tập ở bên này hai năm…”

“Haizz, vậy cũng tốt,” bà thở dài, “Bên này dư luận xôn xao, nếu Tiểu Hiên và Tiểu Viên nghe được cái gì, mẹ cũng chẳng biết sẽ phải giải thích như thế nào với tụi nhỏ… Con ở bên đó giải sầu, đợi mọi chuyện lắng xuống rồi về cũng tốt.”

“Vâng… Mẹ, con nhớ mẹ…”

Tôi không tới trường học, cũng không xin vào học việc ở đâu cả. Dù sao tôi cũng đã biết hết các kỹ thuật cơ bản. Thậm chí việc nên làm gì, làm như thế nào tôi cung đã có kế hoạch cả rồi. Cho nên hai, ba năm này là một qua trình, cũng không phải như tôi với cha mẹ là để học tập.

Dù sao trong ngành này, muốn học cũng chỉ có thể học rập khuân từ người khác mà thôi. Thứ tôi muốn là một điều khác biệt, muốn vậy cũng chỉ có thể dùng những linh cảm và ý tưởng của bản thân mà thôi. Trong suốt hành trình, tôi đã có rất nhiều linh cảm.

Tôi ở lại Châu Âu vì nơi này rất mang lại cảm giác dễ chịu, Tiểu Hiên và Tiểu Viên cũng rất vui. Mặt khác, chắc Sở Liêm và Tử Lăng sẽ còn ầm ĩ một trận nữa, tôi không hy vọng mấy chuyện ầm ĩ náo loạn này sẽ ảnh hưởng tới tụi nhỏ.

Thế nên mỗi ngày tôi đều đưa Tiểu Hiên và Tiểu Viên đi thăm thú cảnh đẹp các nơi, tôi ở bên vẽ lại khung cảnh hoặc thêu thùa linh tinh, khi có linh cảm thì vẽ mấy mẫu thiết kế sau đó về nhà may.

Phí Vân Phàm cho chúng tôi mượn phòng ở, còn giới thiệu cho tôi biết vài người bạn. Họ đều nói tôi là bà mẹ nhiều tinh lực nhất, suốt ngày đưa con đi chơi khắp nơi, tham quan, tới thăm bạn bè hoặc ở nhà đãi bạn, đã vậy dù học tập hay làm việc cũng dốc hết sức nhưng lúc nào cũng tinh thần sáng láng. Ngay cả khi mấy đứa nhỏ đi chơi về mệt, tôi vẫn có thể làm bữa tối và điểm tâm ngọt cho chúng, sau đó tắm cho tụi nhỏ, bắt hai đứa đi ngủ, sau đó vẫn có thể quay lại làm việc.

Nhưng họ không hiểu, Tiểu Hiên và Tiểu Viên là động lực của tôi, ở cùng tụi nhỏ, tôi chưa bao giờ cảm thấy mỏi mệt, chỉ thấy vui vẻ mà thôi.

Một người bạn của lão Phí có ý với tôi, theo đuổi không thành công nên nhờ anh ta tới dò hỏi.

“Theo tiêu chuẩn của cô mà nói, dù là nhân phẩm, tính cách, tài sản, địa vị của cậu ấy đều rất phù hợp.” Ngài Phí đùa giỡn bình luận, “Dáng vẻ cũng tuấn tú. Hơn nữa cậu ta cũng trưởng thành chín chắn, không chơi bời lăng nhăng. Theo đuổi cô vì muốn kết hôn với cô. Người tốt như vậy, cô không hài lòng ở chỗ nào?”

Tôi không thèm nâng mắt, chăm chú vẽ tranh, “Nếu hai bảo bối của tôi đồng ý để anh ta làm cha dượng, tôi có thể xem xét tới việc nhận lời.”

“Oh, tôi hiểu rồi, căn bản là Charlie tấn công nhầm mục tiêu rồi.”

“Hơn nữa anh chưa nói với anh ta hai năm nữa tôi sẽ về nước sao? Gia đình của tôi đều ở bên đó, tôi sẽ không vì gả cho một người đàn ông mà rời xa cha mẹ mình. Vài năm nữa, cha mẹ tôi cũng đã lớn tuổi, tôi muốn ở bên chăm sóc họ. Anh ta có thể từ bỏ sản nghiệp của mình cùng tôi về nước không? Mọi người đều là người đã trưởng thành, nếu đã biết là không thể, thì nên lý trí một chút, tiếp tục làm bạn.”

“Cô đúng là một cô gái truyền thống. Nhưng làm thế có thể hạn chế sự phát triển của Tiểu Hiên và Tiểu Viên không?”

“Không, tôi định mỗi năm đều sẽ đưa chúng đi chơi các nơi trên thế giới. Đợi khi Tiểu Viên lớn hơn, khi có thể tự mình đi khắp nơi, mở rộng tầm mắt, cuộc sống sau này thế nào, chúng sẽ tự quyết định. Giống như anh vậy, tuy ngài Phí Vân Chu vẫn an ổn sống trong nước nhưng anh lại tự mình xây dựng sự nghiệp, còn an cư tại Pháp.”

Lão Phí cười, “Nghe chừng cô đánh giá tôi rất cao.”

“Anh cho cái chức cha nuôi này ai làm cũng được sao? Nếu anh không xuất chúng, tội gì tôi phải cho Tiểu Hiên và Tiểu Viên một vị trưởng bối bất tài. Đối với hai bé trai thì suốt quá trình trưởng thành chỉ có một người mẹ cũng không tốt. Cần phải có một người đàn ông mạnh mẽ, thông tuệ làm gương cho tụi nhỏ mới tốt. Vậy nên, hai năm này nhờ anh cả.”

“Được thôi.” Anh ta mỉm cười nói.

“Cái vẻ lãng tử anh dùng mà đối phó với phụ nữa ấy, đừng có dạy tụi nhỏ. Nếu tương lai con trai tôi mà nói với một cô gái nhỏ “em chính là “thất ý”*”, v.v… cái loại, tôi sẽ ghê tởm tới phát ói đó.”

(*) Còn ai nhớ bài hát “Thất Ý” được sáng tác riêng không nhỉ?

Ngài Phí nhìn tôi vừa tức giận lại vừa buồn cười, sau lại tự giễu: “Đúng là nhầm một bước thành mối hận thiên cổ.”