Angon thọat nhìn trong óc tựa hồ ngoài sắc-tình thì vẫn là sắc-tình. Kỳ thực, để ngồi lên ngôi vị thì hắn vẫn phải có một cái đầu thông minh. Hắn cố ý tung tin giả khiến Menfuisu quả nhiên bị lừa. Menfuisu bắt đầu hoài nghi Carol bị Atsiria bắt đi. Angon lại dùng vài câu ám chỉ khiến Menfuisu vốn thần hồn nát thần tính xác định được suy nghĩ của mình. Hắn không do dự, trực tiếp mang theo quân đội hướng thành Atsiria đi tới
Cửa thành Atsiria chỉ cho phép Menfuisu amng một tiểu đội vào. Còn lại chỉ có thể đóng quân ngoài thành. Hoàng đế Angon cả ngày chỉ biết tìm Menfuisu uống rượu, lấy Menfuisu say rượu mà vui thsu. Khi hắn ngẫu nhiên nhắc tới Carol thì hắn lại chỉ mơ hồ vài câu. Menfuisu vô pháp khẳng định Carol có phải hay không đang ở trong tay Angon, lại không dám đắc tội hắn. Mỗi ngày đều bị chuốc say mèm. Mật thám tìm kiếm cơ hội đột nhập vào thành để tìm cô gáu sông Nile, lại không thể nào xuống tay
Còn bên kia...
——— ————————–
Izumin mang hai chúng ta gấp rút chạy tới thủ đô Hitaito. Gần nhất, Izumin không tiếp tục điều diễn Carol. Ta có thể cảm giác được ánh mắt sáng ngời kia của hắn thường thường nhìn ta. Ta cúi mi mắt, giả vờ không biết
Thời tiết càng ngày càng lạnh, ta và Carol cùng che kín lấy người, nhưng quần áo Ai Cập vốn mỏng manh nên không ngăn được hết giá lạnh. Còn ở thế kỷ 21, ta lại cực kỳ sợ lạnh. Mỗi khi đến mùa đông, tay chân ta như khối băng vậy. Ta nhẹ nhàng hà hơi vào bàn tay để sưởi ấm. Ai Cập quanh năm nóng bức, cho dù là mùa đông, bình quân nhiệt độ không khí cũng chỉ có 13 độ. Chỉ cần mặc dày một chút là có thể chống đỡ cái rét
Đã lâu không cảm giác được hàn ý khiến tâm tình của ta cũng đông lạnh bình tĩnh vô ba. Izumin cảm giác được ta có lạ, hắn muốn nói lại thôi. Ta cũng không quan tâm hắn. Trên thực tế, cuộc nói chuyện giữa ta và Carol cũng ít dần. Ta bắt đầu không rõ, vì sao ta muốn đi theo bọn họ
Gió bắc vù vù thổi lạnh thấu xương, bầu trời bắt đầu rơi tuyết. Ta mở to hai mắt, nhìn khắp núi phủ đầy tuyết hoa, đột nhiên nhớ lại. Nhà của ta là ở vùng Giang Nam sông nước. Nơi đó bốn mùa rõ rệt. Rất nhiều người thích đều viết thơ văn tán thưởng, bốn mùa Giang Nam rõ ràng như thi bàn xinh đẹp. Ta thì lại nguyền rủa không thôi cái thời tiết đông lạnh hạ nóng. Thời tiết thời điểm nóng nhất là khi nhiệt độ đạt 40 độ, bề mặt độ ấm chừng hơn 50 độ. Hỏi ta vì sao? Ở thời đại kia. Nha fnào cũng trang bị điều hòa, thay vì đi bộ thì dùng ôtô cũng không được coi là hành vi xa xỉ. Trên mặt đường nhựa không át chắn, đổ một cái trứng sống lên trên cũng có thể có được món trứng trần ngon. Ta đã thử qua, trời nóng nguyên một ngày ngây ngốc ở nhà. Luyến tiếc mở điều hòa? Không sao, ngươi chờ sáng mai mang một thân hôi hám mà đi tắm đi
Còn mùa đông ấy hả? Hôm nay mặc áo bông thì nạgi nóng, ngày mai mặc áo nhung lông vịt thì lại cảm không đủ ấm. Mặt đường kết băng, vòi nước thì nước đông lạnh. Gío lạnh thấu xương cứ hướng vào trong quần áo mà tới. Đừng nhìn độ ấm không tính thấp, nhiều lăm thì dưới O độ. Nhưng người phương bắc vốn đã quen với nhiệt độ dưới O độ thì chỉ kêu “Lạnh nhỉ!” Rồi thôi
Nghĩ tới trước kia đầy bất mãn, tâm tình của ta đột nhiên lại tốt lên. Xuyên không đến nơi này, đây là lần đầu tiên nhìn thấy tuyết hoa. Trang sức màu trắng phảnh phất đều ánh lên. Đi theo Izumin, ta tự nhiên lại có việc để làm. Đợi cho sự tình kết thúc, ta tự nhiên sẽ rời đi. Không nghĩ bị cảm xúc nhàm chán này ràng buộc, lại càng không nghĩ gặp nhiều nữa cảm xúc đó. Ta quay đầu hướng Izumin cười, không né tránh ánh mắt hắn nữa. Carol thấy ta tâm tình chuyển biến tốt đẹp, nàng lại líu ríu không ngừng tiếp tục đi
Izumin đột nhiên dừng bước. Asisu rốt cục cũng tìm lại được nụ cười. Tuy nụ cười của nàng so với sự ôn nhu trước kia, hắn lại cảm thấy sự xa cách hơn. Gió lốc đã sắp ngừng, Izumin ôm Asisu ngồi trên lưng ngựa đi tới thủ đô của mình. Mặc kệ nàng đang nghĩ cái gì, chỉ cần đến lãnh thổ của ta thì nàng đừng nghĩ rời đi, sẽ không dễ dàng như vậy. Nữ hoàng Ai Cập Asisu, nơi nào cũng đừng nghĩ đi
Thủ đô Hatusa cửa thành đã ngay trước mắt. Ngẩng đàu nhìn tường thành cao lớn, Carol nhìn chung quanh đánh giá. Izumin lạnh lùng đi qua, cầm trụ nàng “Ngươi hết nhìn đông nhìn tây làm cái gì? Muốn chạy trốn ở đây cũng không dễ dàng đâu” Phải không? Khóe miệng ta tràn ra một tia cười lạnh, không làm người ta mở mắt thì sau này sao có thể khiến người ta lùi lại mấy bước
Phía trước, mấy mũi tên dài mang theo khói thuốc đột nhiên phóng tới, giống như đạn mù ở hiện đại, khiến nhân bị sặc khói. Đó là vũ khí của đội đặc chủng của ta. Không thể không nói, người Ai Cập có tay nghề rất cao. Sương khói đó tuy rằng đơn sơ, nhưng lại rất hữu dụng, một khi sử dụng liền sẽ tỏa ra một làn khói dày đặc. Ta dựa theo kế hoạch, xoay người hướng tả phương chạy đi (tả: Bên trái). Ở dó, cso Cindy tới tiếp ứng ta. Khi ta hạ quyết tâm chuẩn bị rời đi, đã bàn kỹ với Cindy. Đến cửa thủ đô, cũng là lúc Izumin thả lỏng cảnh giác, đó là thời cơ tốt nhất. Ta không nghĩ mang Carol đi. Thứ nhấy nàng là gánh nặng, thứ hai là vì nàng còn có cảnh phải diễn ở Hitaito. Ta không muốn gặp lại cái quốc vương đại hồ tử kia. Đi theo Izumin một đường tới tận đây đã là cực hạn. Nếu lúc trước ta trực tiếp ẩn hạ phân thân ở Hitaito, trực tiếp chờ Hasan xuất hiện, cũng không vấn đề gì
Lần trước gặp phải cường đạo chịu vũ nhục khiến sự tự đại của ta thu liễm không ít. Ta phải cẩn thận một chút, cố gắng tồn tại ở trong xã hội chế độ nô lệ này, sống được càng lâu thì càng vui vẻ, càng tự do
Izumin phản ứng cực nhanh. Hắn cấp tốc vọt tới chỗ ta vừa đứng, muốn bắt lấy ta, lại không dự đoán được ta đã sớm đứng sai vị trí cũ. Nhìn thấy ta cùng đám người kéo ra khoảng cách ngày càng dài, đội đặc chủng tiếp tục bắn đạn mù lần thứ hai. Loại này lại giống như bom cay, tiếng bị sặc khụ vang lên không ngừng, Izumin ánh mắt cũng bị kích thích ra nươc mắt. Hắn bất chấp, rút ra trường kiếm tìm kiếm vị trí của ta. Vì ta đã nhanh chóng rời đi, nên đã đem áo choàng dày ném đi. Cindy thuận lợi tiếp được ta, ôm ta lên ngựa, vung tay lên, lệnh cho đội đặc chủng lại ném loại đạn dược đầu tiên, nghênh ngang rời đi
Lần thứ ba này bao hàm không ít độc, bọn lính tuy đã kéo kín mũi nhưng lại không biết lọai dược này chỉ cần gặp da người là có thể phát tác. Izumin vốn cảnh giác đã sớm ra lệnh cho binh lính cấp tốc lui lại. Cuối cùng một mũi tên dài bay vụt tới, lạnh như băng cắm phập ngay trước mũi chân Izumin, ngăn lại động tác của hắn. Trên mũi tên còn có buộc một cuộn giấy ghi hai chữ “giải dược”. Carol còn ở bên trong, ta không muốn nàng cũng bị trúng độc. Tuy không phải kịch độc nhưng nếu muốn bốc thuốc khỏi bệnh thì cũng phải cần một thời gian. Nếu để nàng ấy bị ủy khuất, Menfuisu sẽ đau lòng
Izumin ánh mắt lóe lên. Vừa mới muốn đem nữ nhân Asisu kia vĩnh viễn giữ lại bên người, nàng lại ngay dưới mắt hắn đào tẩu. Để cho Izumin không dự kiến được đó là, Asisu thế nhưng bỏ lại cô gái sông Nile. Izumin lập tức hiệu triệu binh lính truy kích, nhưng tiếng ồn ào phía trước khiến hắn phải dừng lại. Quốc vương Hitaito đã nghe được tin cô gái sông Nile đã đến cửa thành nên lệnh cho hắn lậo tức vào thành. Lúc này phát sinh chuyện ngoài ý muốn, mọi người đều nhất ủng mà lên, vây quanh cô gái sông Nile không bị cứu đi. Nhìn thấy hoàng tử Izumin thế nhưng lại ném cô gái sông Nile sang một bên mà muốn đuổi theo bọn quấy rối kia. Mọi người đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía vị hoàng tủ kiêu ngạo của họ, không rõ hắn thế nào lại lẫn lộn đầu đuôi
Izumin đột nhiên tỉnh ngộ, tin tức hắn có Asisu trong tay, hắn không hề nói cho phụ vương cùng người khác biết. Từ khi nàng ngã vào trong lều trại, chỉ có mấy người thân tín biết được chuyện này. Tự bản thân hắn thứ, hoàn toàn tính sai.
Izumin bụng đầy tức giận, sau một phen suy nghĩ, lạnh lùng cầm trụ cô gái sông Nile đã ăn xong giải dược, kéo vào hoàng cung
“Ồ, cô gái sông Nile, ta chờ ngươi đã lâu. Từ lần ngươi bị hoàng đế Menfuisu cướp đi, cả lãnh thổ ở bờ biển cũng bị mất đi, ta luôn muốn báo thù này” Quốc vương Hitaito ánh mắt mê đắm cùng với Izumin không đồng nhất
“Đã lâu không gặp, ngươi cũng lớn hơn rồi. Nữ nhân hoàng kim a, hiện tại các quốc gia đang tranh nhau đoạt ngươi về tay đó, ngươi có biết không?” Đaị hồ tử quốc vương nâng lên tóc của Carol “Nghe nói ngươi còn có năng lực đoán trước tương lai nữa. Ha ha ha, quốc gia này cũng cần ngươi đó”
Nhìn nữ nhân trước mắt da thịt trắng noãn, mắt hắn càng sâu thêm. Cầm lên tay nhỏ bé của Carol, nhẹ nhàng mà cảm thụ da thịt mịn màng của nàng. “Ân, đôi tay nhỏ bé trắng noãn quả nhiên không giống với nữ nhân nước ta”
Carol cực kỳ ghê tởm, nàng một phen hất tay hắn ra, rống to “Thỉnh buông ta ra!”
Izumin thở dài, một tay kéo Carol ra phía sau “Phụ vương, con hành lữ mệt mỏi, xin phép người cho con lui ra”
Đại hồ tử quốc vương bắt được Carol, trong lòng cực kỳ cao hứng. Con hắn lần này trở về, phải hảo hảo nghỉ ngơi một chút. Izumin kéo Carol về cung của hắn “Mura, thay quần áo cho cô gái sông Nile” Carol sống chết không chịu, bản thân sao có thể mặc quần áo Hitaito. Izumin vốn tâm tình đang cực kém, nhìn đến Carol lải nhải, lại càng phiền chán vô cùng. Hắn cầm trụ tay Carol, trực tiếp dìm xuống bồn nước. Nước ao lạnh như băng khiến Carol run rẩy đông lạnh
Nhìn Carol chật vật, Izumin lạnh lùng cười “Thân thể ngươi vừa có thương, nếu không thay quần áo, sẽ sinh bệnh đấy” Carol mềm yếu ngồi dưới đất, cả người không có chút khí lực. Izumin khẽ quát một tiếng “Mura, nhanh lên, ta muốn đem cô ta tới yến tiệc tối nay”
Thắng lợi nhỏ vừa rồi không hề khiến tâm tình Izumin tốt lê chút nào. Nếu là trước kia, có thể chinh phục được một nữ hài quật cường như vậy sẽ khiến hắn thập phần vui vẻ. Nhưng nhất tưởng đến nữ nhân tóc đen thanh diễm kia dám cho hắn một “kinh hỷ” như vậy, Izumin trong lòng oán khí không tan nổi. Đã từng, nàng mềm mại rúc vào trong lòng hắn khóc nhỏ, đã từng, hắn cho rằng trong lòng nàng cũng có dấu vết của hắn. Nhưng nàng lại đi được một cách tuyệt diệu như vậy, có phải hay không đại biểu trong lòng nàng không hề có vị trí của hắn? Nhìn hai tay luôn ôm lấy Asisu, Izumin lại gắt gao nắm chặt hai tay. Nàng đừng nghĩ rằng nàng đã làm lòng ta xao động là có thể rời đi dễ dàng như vậy. Ta sẽ khiến cho nàng biết rõ, tưởng rời ta đi, là chuyện không hề dễ dàng!
Giao diện cho điện thoại