[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Ta Là Asisư

Chương 36: Để Cho Ta Được Ôm Nàng, Mang Lại Cho Nàng Sự An Ổn Nhất




Ta nhìn sắc mặt của Ruka đang không ngừng biến hóa, đoán xem hắn đang nghĩ cái gì. Xả thân cứu Izumin? Khả năng này rất lớn.

Chưa kịp nghĩ nhiều, đại quân của Izumin đã tới đây. Từ xa, ta nhìn bóng dáng của hắn. Một đoạn thời gian không nhìn thấy hắn, hắn hình như càng thêm tỏa sáng. Một thân mặc giáp khiến hắn anh khí bừng bừng. Chỉ cái mũ kiểu Arab kia là đáng ghét nhất. Tựa hồ, chỉ khi ở nhà, hắn mới bung xuống mái tóc màu bạc nguyệt kia

Menfuisu khiêu khích. Đại quân Hitaito vừa nhìn thấy Menfuisu, quả nhiên kích động vọt lại đây. Ngay khi bọn họ đứng phía trước cái bẫy, Menfuisu vung kiếm lên, mệnh lệnh mọi người khẩn cấp lui lại.

Nhìn binh lính Ai Cập ào ào như dòng chảy, nhanh chóng chạy thẳng. Ta đứng tại chỗ không hề động, Kail cùng nhóm tiểu đội trưởng cũng không động. Mọi người lẳng lặng đứng tại chỗ, chờ mệnh lệnh của ta

Ruka xông lên trước, ngã vào lưu sa

Izumin phát hiện bất thường, Menfuisu đâu có dễ dàng lùi bước như vậy. Đang định ra lệnh toàn quân đình chỉ tiến công thì lại nhìn thấy Ruka đang giãy giụa giữa bãi cát trước mặt. Sao lại thế? Izumin còn chưa kịp suy nghĩ, binh lính phía trước cả người lẫn ngựa đã bắt đầu chìm vào cát

Thân mình nghiêng xuống, hai chân trước của con ngựa Izumin đang cưỡi cũng lâm vào sa lí. Trúng kế! Izumin nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại, vô số binh lính Hitaito bị lực cát vĩ đại kia kéo xuống. Họ chưa bao giờ gặp phải tình huống này nên toàn quân loạn một mảnh. Họ gào khóc thảm thiết, cũng không ngăn nổi bước chân của những quân lính đi sau. Không có mệnh lệnh, tình huống không rõ ràng, quân đội Hitaito liên tiếp rơi vào bãi cát lún, thế là gần một trăm một nghìn người đang kêu thê thảm giữa vùng cát lớn

Izumin lúc này mới phát hiện, nguyên lai Ruka muốn cảnh báo cho hắn rằng nơi này có lưu sa. Nhưng đã quá muộn, ngay cả hắn cũng bị mắc bẫy. Hắn không dám cử động, chỉ cần động đậy là sẽ bị lún xuống nhanh hơn. Tệ hơn chính là, tại gió sa mạc Phi Dương mà toàn bộ binh lính không thể truyền tin đi. Izumin đổ mồ hôi lạnh, Menfuisu đáng giận, thiết kế ra được cạm bẫy tuyệt diệu này. Cứ như vậy, chẳng những bị tổn thất một lượng lớn binh lính, mà ngay cả hắn cũng bị lưu sa nuốt hết

Lưu sa đã dâng đến ngực Ruka, nhưng hắn không hề để ý đến, chỉ gấp gáp nhìn quanh cố tìm hoàng tử Izumin. Lại thấy nữ hoàng Asisu luôn lạnh lùng đứng ở phía trước. Hắn quá sợ hãi, tại sao quân Ai Cập đã lui hết rồi mà nữ hoàng lại còn không đi? Không lẽ... Không lẽ nàng muốn gây bất lợi cho hoàng tử?

Ta lúc này đã không còn để ý gì được đến xung quang nữa. Vẫn luôn lạnh lùng nhìn binh lính Hitaito tre già măng mọc hướng lưu sa lao đến. Rốt cục cũng có người rống trụ mọi người mù quáng, những người còn lại mới dừng chân lại. Một vùng lưu sa, khiến đại đội Hitaito đại loạn. Ngay cả chủ soái cũng lâm vào hiểm cảnh

Nhìn con ngựa đã bị lún chỉ còn cái đầu, Izumin sắp bị cát bao phủ. Trong đầu ta chỉ có một ý nghĩ. Ta không muốn hắn chết! Ta muốn cứu hắn!

Vung tay lên, June lập tức tung trường tiên, cuốn lấy cánh tay Ruka, khôn khéo lôi lên. Kỳ thực, vùng lưu sa cũng không lớn lắm, chỉ rộng bằng cái sân thể dục khoảng bốn trăm thước. Chính là lúc này cát tràn ra dưới chân quân Hitaito, bị uy hiếp bởi uy lực của thiên nhiên khiến họ chưa đánh đã chạy



Ruka được cứu ra khỏi bãi cát lún. Hắn nằm trên mặt đất thở hổn hển từng hơi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bãi cát kia

“Không cần sốt ruột, ta sẽ cứu Izumin ra” Ngữ khí bình thản nghe không ra cảm xúc dao động. Ruka cả người lập tức cứng ngắc. Nữ hoàng Asisu sao lại nói với hắn câu đó? Không lẽ nàng biết được gì sao?

Lại vung tay, June cùng Patkita cẩn thận tiến lên, vung lên dây thừng có một đầu buộc vào tảng đá đến bên Izumin

Bị sặc cát, Izumin không nhìn rõ phía trước. Đột nhiên, có một dây thừng hạ xuống đúng tầm tay hắn, hắn phản ứng nhanh chóng cầm trụ. Một lực kéo mạnh hắn lên khỏi mặt cát. Hắn không giãy giụa, hết sức đem thân thể thả nhẹ. Tiếp xúc với mặt cát càng gần, trọng lực như càng nhẹ dần

Cảnh phía trước bắt đầu rõ ràng, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt. Izumin nhắm chặt mắt, không muốn nàng nhìn thấy hắn chật vật. Thấy Izumin trên mặt hiện lên một tia nan kham, ta đột nhiên nở nụ cười. Bất ngờ tươi cười giống như sự kích thích đột ngột, khiến những binh lính đang mắc kẹt dưới lưu sa đều ngừng giãy giụa, kinh diễm nhìn chằm chằm mặt ta (Tojikachan: Sao mà háo sắc quá ><#)

“Hoàng tử Izumin, ta và ngươi lập một hiệp nghị, ngươi đồng ý không?” Ta thừa nhận, bản thân mình có chút giậu đổ bìm leo, nhưng mà, ta thật sự không muốn cùng Izumin là địch.

Trong nháy mắt nhìn thấy hắn sắp chìm vào lưu sa, ta đột nhiên hiểu ra tâm của mình. Ánh mắt luôn không tự chủ được mà nhìn theo hắn, không phải vì hắn là thần tượng, mà vì bản thân nàng đã bất tri bất giác yêu hắn. Cho nên, ta mới ghen tị với Carol, cho nên, ta mới mừng thầm khi nghe tin quốc vương Hitaito muốn nạp Carol làm phi

Trong đôi mắt không tự giác có chút bi ai. Biết được tâm của mình thì sao? Hắn... Vẫn chỉ yêu mình Carol, nên hắn mới đuổi theo đến tận đây, ta sẽ chỉ có thể ở một bên nhìn hắn vì tình mà đau khổ. Mà nàng, sau khi trở về, Ragasha hẳn là sẽ tới Ai Cập cầu thân thôi. Bày cục nhiều năm như vậy, chỉ vì muốn thay đổi vận mệnh của ta. Kết quả liệu có thay đổi hay không lập tức sẽ rõ. Cho tới giờ, ta bất an, ta lo lắng, luôn sợ Ai Cập sẽ ném ta tới Babylon

Hãy cho ta tùy hứng một hồi được không. Ta không muốn cùng Hitaito là địch, ta không muốn cùng nam nhân ta yêu trở thành địch nhân

“Ngươi có đề nghị gì, nói đi” Izumin khôi phục bình tĩnh, phủi sạch cát trên người, khí vũ dâng trào. Phía sau, binh lính đang bị tử thần gắt gao nắm lấy, hắn không có lựa chọn dư thừa nào khác
“Nếu ngươi thề, vĩnh viễn không đối địch với Ai Cập. Ta sẽ giúp ngươi cứu số binh lính kia” Một tờ giấy hòa ước thì có ích lợi gì? Khi nên buông tay, ta nghĩ chính trị gia sẽ không chút do dự. Ta thà tin lời thề của hắn. Nhìn đôi mắt mê hoặc kia mà sâu hiểm, trên mặt ta ý cười càng đậm. Đúng vậy, tra tin tưởng ngươi. Izumin,. Chỉ cần ngươi nhận lời, ta liền tin ngươi

t r U y e n c u a t u i n e t
Nhìn ra thành ý của ta, Izumin mở miệng “Ta lấy thân phận hoàng tử Hitaito hướng nữ hoàng Ai Cập Asisu thề, khi ta sinh thời, ta vĩnh viễn không địch với Ai Cập. Nếu vi phạm lời thề, Izumin ta sẽ không đảm đương nổi ngôi vị quốc vương Hitaito, vĩnh viễn chịu lửa địa ngục đốt cháy”

Kỳ thực. Ngươi không cần lấy vương vị ra thề. Vô luận ngươi thề cái nào, ta sẽ luôn tin tưởng. Không tại sao, ta chỉ là tin tưởng hắn

Lại vẫy tay, toàn bộ nhóm đặc chủng nhất tề đem dây thừng, dây roi quăng vào bãi cát lún, lôi binh lính Hitaito ra. Còn nhóm binh lính Hitaito không bị rơi vào bãi cát lún thì cũng học theo chúng ta, dùng dây cứu được không ít người. Tuy mọi người đã cố hết sức, nhưng hố này vừa to vừa sâu, khiến binh lính Hitaito mất hơn hai ngàn binh lực

Các binh lính Hitaito trong ánh mắt mang theo chút oán giận, nhìn ta có chút phức tạp. Ta hiểu, vì Ai Cập tiến công mà khiến họ mất không ít huynh đệ tỷ muội, mà ta lại nghĩ cách cứu viện làm họ tâm tình rối rắm. Bọn họ truy kích Ai Cập, cũng làm Ai Cập không ít binh lính tử vong. Chỉ cần xảy ra chiến tranh, sẽ có mâu thuẫn

Điều chỉnh lại quân đội sau, ánh mắt của Izumin không hề rời ta. Hắn đi về hướng ta. Nhận ánh mắt hắn, ta lưu lóat xuống ngựa, si ngốc cùng hắn nhìn nhau

Trước mắt bao người, hắn ôm lấy ta, xoay người lên ngựa, giục ngựa chạy đi. Tiểu Kail theo bản năng giục ngựa vọt lên, Cindy lại một phen nắm cổ hắn lại. Này hán tử bề ngoài tuy thô lỗ này kỳ thực đã sớm minh bạch tâm tư của ta

Rúc vào ngực Izumin, mặt ta như có lửa thiêu đốt. Tâm tình kích động, cả người cũng phảng phất đang phiêu phiêu tron không trung. Sự sung sướng lớn lao khiến ta có chút mơ hồ. Izumin đột nhiên kéo lại dây cương, khiến con ngựa ăn đau, hí nửa người lên. Không đợi ta lấy lại cân bằng, bờ môi của hắn chuẩn xác phủ lên môi ta (Tojikachan: Hura! *tung bông* hôn rồi!!! *tung bông*) Ta liều lĩnh quay lại hôn hắn. Izumin, ngươi biết không? Kỳ thực, Ta thích ngươi đã lâu lắm rồi

Hơi thở dây dưa thật lâu thật lâu, thẳng đến khi ta thở không nổi, trực tiếp xụi lơ, Izumin mới buông tha ta. Hắn ôm chặt lấy ta, áo choàng rộng bao lấy hai chúng ta “Asisu, ta từ lâu đã muốn đem nàng ôm vào lòng như vậy rồi”

“Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã bị đôi mắt xinh đẹp phảng phất nhìn thấu nhân tâm của nàng mê hoặc” Phải không? Lần đầu tiên gặp mặt là tình huống nào nhỉ? Ta nỗ lực nhớ lại nhưng không ra

“Lần trước khi nàng đi mà không quay đầu lại, ta mới hiểu được, ta yêu nàng” Izumin ngón tay nâng cằm ta lên “Nàng vĩnh viễn không biết, ảnh hưởng của nàng đến ta lớn thế nào. Nàng này tiểu yêu tinh, sớm đã mê hoặc lòng ta rồi” A? Ngươi nói thật?

Nhìn thấy trong mắt ta mờ mịt. Hắn lại cúi xuống hôn trụ ta, hôn ta đến mặt đỏ bừng, thiếu dưỡng khí cực độ mới buông ta ra “Nàng vẫn luôn duy trì khoảng cách với ta. Ta không nắm được lòng của nàng, nhìn không thấu suy nghĩ của nàng. Lần này đuổi theo bước chân của nàng, ta mới tới được Atsiria, căn bản không phải muốn viện trợ Angon. Đừng nghĩ rằng lần đại hôn của Menfuisu, cái tên hỗn đản Angon đối với nàng thèm thuồng. Ta chỉ là muốn gặp nàng, muốn dùng cách của ta nói cho nàng biết ta là một quân chủ rất xứng với nàng” Hắn lại gắt gao ôm lấy ta “Nàng không biết, nàng gây cho ta bao nhiêu áp lực. Đừng làm nữ thần cao cao tại thượng, nàng càng trên cao ta càng không có biện pháp với tới, hãy dừng lại đợi ta được không? Asisu. Để cho ta được ôm nàng, mang lại cho nàng sự an ổn nhất”


An ổn? Đúng vậy, ta luôn muốn tìm một bả vai an ổn, để cho ta có thể dựa vào, để cho ta không cần phải vì lo lắng tương lai mà thức trắng hàng đêm. Nước mắt dâng lên, Izumin, nguyên lai ngươi thật sự hiểu ta. Ta giống như đứa nhỏ, ôm lấy bờ vai dày rộng của hắn mà gào khóc. Đã nhiều năm, ta luôn bất an, chưa từng được một giây thả lỏng

Lần khóc lớn này, phảng phất như tất cả ủy khuất đều theo nước mắt mà chảy hết ra. Tâm tình của ta cũng tốt hơn nhiều

Khóc mệt mỏi rồi, ta hữu khí vô lực kéo kéo áo hắn, thuận tiện lau toàn bộ nước mắt nước mũi lên quần áo hắn. (Tojikachan: Trời ơi, mỹ nam của ta!!!) Izumin buồn cười nhìn động tác trẻ con của ta, nhẹ nhàng lau đi hai mắt ta sưng đỏ vì khóc, hôn lên nước mắt còn lại “Đừng khóc, khuôn mặt xinh đẹp sẽ có nhiều vết nhăn”

Ta khóc thút thít, hít hít cái mũi “Ta còn tưởng, chàng là muốn đuổi theo Carol mà tới. Không phải chàng luôn thích nàng sao?”

Đầu của nữ nhân này rốt cuộc làm bằng cái gì? Izumin còn đang đắm chìm trong sự ngọt ngào, đột nhiên lại bị một câu nói của nàng như một quyền đánh mạnh quay về hiện thực, tức giận đến gân xanh nổi lên. Bày tỏ với nàng nửa ngày, thế nhưng nàng lại còn hỏi ta có phải hay không thích cô gái sông Nile.

Cảm thấy thân thể Izumin cứng ngắc, ta đột nhiên bùng nổ. Những ủy khuất trước kia giờ dâng hết lên “Ta cũng đâu có nói sai? Trước kia chàng ở trước mặt ta vừa ôm lại hôn Carol! Chàng còn nói với phụ vương chàng rằng chàng muốn cưới Carol!”

Izumin theo kẽ răng bài trừ một tia khí lực “Ta khi nào thì nói với phụ vương rằng ta muốn cưới cô gái sông Nile?”

“Nga! Đúng rồi, chàng chưa nói, lần này là cái sắc quỷ lão ba kia nói muốn cưới Carol!” Ta dần khôi phục thanh tỉnh, đầu cấp tốc chuyển động “Nhưng ta còn nhớ, khi chàng ở trên thuyền, ở trước mắt ta có nói qua với Carol!” Ta nhất định phải tính nợ cũ với hắn

Izumin há miệng, hít sâu mấy lần, sắc mặt xanh mét, hai tay run run, ta nhất thời quên mất chỉ trích vừa rồi, tò mò reo lên “Ai nha! Tay chàng run nè! Chàng còn trẻ, mà có tật xấu này. Về sau già đi, có thể hay không Parkinson a?” (Tojikachan: Ta không hiểu, ai giúp ta với T T) Nguyên lai khi tức giận, Izumin cũng phát run a. Thú vị thật!

Hung hăng ôm lấy nữ nhân luôn khiến người khác nổi điên trước mắt này. Izumin quyết định, nhất phải hôn nàng đến khi nàng không phân biệt nổi đông tây nam bắc. Người bình thường vĩnh viễn không theo kịp nàng nghĩ cái gì. Hắn làm sao mà lại yêu được triền nữ nhân này a?
Giao diện cho điện thoại