[Đồng Nhân Thanh Xà Bạch Xà] Lưu Luyến Phù Sinh

Chương 12: Chủ nào tớ nấy




Hồi tưởng chương trước:

Bạch Tố Trinh vận công dẫn khí cho Huyền Thanh Sầm, kết quả bởi vì khoảng cách hai người quá gần, gần đến mức Huyền Thanh Sầm bị khí tức của nàng ảnh hưởng, một lần nữa tình khó tự kiềm chế.

Hồi 12: Chủ nào tớ nấy .

Thủy Nguyệt Động Thiên là phủ đệ của Bạch Tố Trinh, Huyền Thanh Sầm nghe nói chấp giới sứ giả trăm ngàn năm qua đều một thân một mình ở trong nhà ít giao du bên ngoài, đoán rằng trong động phủ có lẽ không có phòng cho khách, hôm nay nàng ở đây dưỡng thương, chiếm cứ giường ngủ, sợ rằng Bạch Tố Trinh không nơi để ở...

Nghĩ đến đây, Huyền Thanh Sầm hơi thấy áy náy, định xoay mình xuống đất, lại bị Bạch Tố Trinh giơ tay lên ngăn lại.

"Ngươi không cần lo cho ta, ta có thể nghỉ ngơi trong phòng tu luyện. Ngược lại là vấn đề trên người ngươi, chúng ta cần thảo luận một chút."

Bạch Tố Trinh đối với hiện tượng Huyền Thanh Sầm tới gần nàng một chút liền khó tự kiềm chế tràn đầy thắc mắc, một lòng muốn hiểu rõ.

Huyền Thanh Sầm đối với việc này cũng vô cùng khó hiểu, đàng hoàng nói: "Chẳng hiểu tại sao, hình như tuyến hương của tỷ tỷ ảnh hưởng ta khá sâu, chỉ cần ngửi thấy, liền, liền..." Cảnh tượng trong đầu nàng dâm mỹ biết bao, nhưng làm sao dám mở miệng tỉ mỉ nói tiếp.

Bạch Tố Trinh lắc đầu: "Không thể nào. Ta khống chế tuyến hương thu phóng tự nhiên, cho dù ở cùng với nhóm thuần dương quân, cũng không thấy bọn họ phản ứng kịch liệt giống như ngươi. Ngươi tốt nhất khai báo đúng sự thật!"

Huyền Thanh Sầm bình sinh ghét nhất là không được tín nhiệm, nghe vậy tức thì nổi cáu: "Tỷ tỷ không tin lời ta nói là thật, có thể tới thử ta! Ta tuyệt không phải loại hạ lưu bại hoại đầu đầy dâm uế, hang tập thể nhiều tỷ muội không chút kiêng kỵ phóng thích tuyến hương như vậy, ta vẫn có thể cố gắng kháng cự một hai, nhưng cứ đến gần khí tức trên người ngươi thì ta lại quân lính tan rã. May mà ta đã biết 500 năm trước người cứu ta là người khác, nếu không chắc ta còn nhầm tưởng mình bị gieo tình cổ!"

Ánh mắt Bạch Tố Trinh chợt lóe, thái độ hòa hoãn ba phần: "Tiểu Thanh, tâm thần ngươi mới ổn định, không thích hợp bực tức. Ta chỉ là nóng lòng tra hỏi mấu chốt, tuyệt không phải không tín nhiệm ngươi, ban nãy nói có điểm đắc tội, tỷ tỷ ở đây nói xin lỗi ngươi, được không?"

Sợi tóc Huyền Thanh Sầm mới vừa cương cứng dựng đứng lên, liền bị giọng điệu mềm mỏng này dỗ cho mềm xuống, Bạch Tố Trinh tựa hồ luôn có bản lãnh như vậy, có thể dựa vào vài ba lời liền tùy tiện đánh động tâm thần nàng, tựa như hỉ nộ ai nhạc của nàng, toàn bộ nằm trong lòng bàn tay tỷ tỷ. Cho dù trong lòng Huyền Thanh Sầm không cam chịu bao nhiêu, quay đầu lại vẫn đối với Bạch Tố Trinh không có chút sức chống đỡ nào, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, coi như an ủi chút tự ái còn sót lại của mình.

Bạch Tố Trinh không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này nữa, giờ phút này nàng để ý làm thế nào dẫn dắt luồng linh lực nổi loạn trong người Huyền Thanh Sầm hơn: "Nếu ngươi đã bị khí tức trên người ta ảnh hưởng, theo lý mà nói, ta nên giữ một khoảng cách với ngươi, nhưng ngươi thương thế chưa lành, cần ta vận công dẫn dắt, hiện giờ, chúng ta chỉ có thể tính toán đo đạc một phen, xem xem phải ở chung với nhau như thế nào, mới có thể tránh cho ngươi rối loạn tâm trí."

"Tính toán đo đạc?" Huyền Thanh Sầm nghẹo đầu tò mò, "Làm sao tính toán đo đạc?"

Bạch Tố Trinh cắn môi dưới một cái, đầu tiên là đi tới mép giường, đứng đó một lúc lâu: "Thế nào? Khoảng cách này, ngươi có cảm giác gì khác thường không?"

Huyền Thanh Sầm cẩn thận ngửi một cái, yên lặng lắc đầu.

Bạch Tố Trinh lại đi về trước một bước nhỏ: "Như vậy thì sao?"

Huyền Thanh Sầm thấy tỷ tỷ không ngừng đến gần, tuy biết đây là đang tính toán đo đạc, trái tim vẫn không nhịn được nhảy mấy cái, trên mặt như cũ lắc đầu.

Bạch Tố Trinh lần này dứt khoát ngồi bên mép giường, mắt nhìn hướng khác, hỏi: "Vậy thì sao?"

Huyền Thanh Sầm âm thầm khắc chế nhịp tim, cắn răng chịu đựng, tiếp tục lắc đầu.

Bạch Tố Trinh vì để dò rõ ranh giới cuối cùng, liền nghiêng người về phía trước, giữa hai người chỉ còn lại khoảng cách trong gang tấc, nàng thuận thế ngước mắt nhìn Huyền Thanh Sầm...

Trong khoảnh khắc này, gió ngừng thổi nước ngừng chảy, Huyền Thanh Sầm chỉ cảm thấy linh hồn ở sâu trong cơ thể phảng phất như đều bị ánh nhìn dịu dàng này đóng đinh tại chỗ, quên cả thở, quên tim đập, thậm chí quên mất hết thảy xung quanh!

Không đợi Huyền Thanh Sầm phục hồi tinh thần lại, Bạch Tố Trinh đã nhanh nhẹn thối lui, đứng ở cuối giường, mặt mũi thanh lãnh nói: "Về sau ta sẽ tận lực cách ngươi ba thước, vận công khai thông không vượt quá ba khắc. Như vậy tốt cho cả hai."

"Thanh nhi đều nghe tỷ tỷ phân phó." Huyền Thanh Sầm chật vật che ngực thở dốc, bởi vì bản thân ban nãy suýt nữa lại mất khống chế mà cảm thấy gò má nóng lên. Nàng thật là càng ngày càng vô dụng, đừng nói tuyến hương, hôm nay ngay cả một ánh mắt của tỷ tỷ cũng không chịu nổi, truyền ra ngoài đúng là chuyện cười!

May mà Bạch Tố Trinh cũng không nhiều lời, coi như giữ lại da mặt mỏng cho Huyền Thanh Sầm.

Hai người lúc này quyết định quy củ, cũng bớt đi rất nhiều phiền toái.

Hôm sau, Huyền Thanh Sầm tỉnh lại, phát hiện Bạch Tố Trinh đã không còn ở Thủy Nguyệt Động Thiên, trên bàn có một chén ninh thần thang bốc hơi nóng, kèm theo một mảnh trúc tiên nhắn lại, dặn dò nàng có thể tự do hoạt động trong động phủ, nhưng phải tránh vọng động linh lực.

Huyền Thanh Sầm biết chấp giới sứ giả công việc bận rộn, dĩ nhiên sẽ không thủ mãi ở chỗ này, bưng lên chén thuốc uống một hơi, lập tức cảm thấy thần thanh khí sảng.

Bạch Tố Trinh không hổ là thủ tọa đệ tử của Kỳ Hoàng Đạo Động, thuật Kỳ Hoàng không kém trưởng lão, trải qua sự điều chỉnh của nàng, thương thế của Huyền Thanh Sầm có thể nói là khôi phục nhanh chóng, tuy không đến nỗi ngay lập tức sinh long hoạt hổ, nhưng cũng có thể hành động như bình thường.

Huyền Thanh Sầm rời khỏi động thất, đi tới gian chính của Thủy Nguyệt Động Thiên, nàng đã ở tòa phủ đệ này hai buổi tối, nhưng vẫn không có cơ hội kỹ lưỡng quan sát hoàn cảnh bên trong phủ, hôm nay vừa vặn dò xét một phen, cũng nhìn xem có tìm được việc gì để làm hay không.

Tuy rằng Bạch Tố Trinh không tự cho mình là chủ nhân, nhưng quan hệ chủ nô của các nàng thực sự tồn tại, huống hồ Huyền Thanh Sầm còn nợ ân tình người ta, tự nhiên phải thức thời chút.

Thủy Nguyệt Động Thiên ở trên đỉnh núi, ban ngày ánh sáng tràn đầy, trước sau thông suốt, lấy gian chính làm tâm điểm, các động thất có kết cấu tròn vây quanh một vòng, dòng nước suối thiên nhiên bốc lên khí lạnh như vạt áo vắt xuyên qua, khói sóng mờ mịt giao thoa ánh mặt trời bốn phía chiếu vào, khiến cho nơi đây đẹp vượt qua vô số tiên cảnh.

Gian nhà chính nối với cửa vào, trong hẹp ngoài rộng, hai bên thiết trí vườn, một bên dùng để phơi thuốc, một bên trồng vô số hoa cỏ, làm cho vách núi dựng đứng cô lập với thế gian này gia tăng rất nhiều sắc thái. Đều nói chủ nào tớ nấy, Huyền Thanh Sầm phát hiện Thủy Nguyệt Động Thiên mỗi bước đều là dị cảnh này, cực kỳ giống Bạch Tố Trinh, ngoài mặt thanh lãnh xa cách, bên trong lại ẩn giấu vạn ngàn mỹ diệu.

Phía đông khu vườn, là một gian nhà bếp không quá mức nhuốm mùi khói lửa. Tu luyện Ích Cốc là một trong các loại pháp môn, nhưng Xà tộc tuyệt không tôn sùng, tất cả xà yêu vẫn như cũ hưởng dụng mỹ thực, bên trong Tây Sơn còn có một hang động được đặt tên là Cửu Đỉnh Bàn Long Động, chính là địa phương hội tụ các tiệm ăn bên trong tộc, chỉ có điều các xà yêu lấy một tuần làm kỳ hạn, ba tuần ba bữa là bình thường.

Huyền Thanh Sầm nhìn gian phòng bếp có vẻ ít khi sử dụng này, trong lòng có chút chủ ý.

Nàng tiếp tục dạo quanh phủ đệ, băng qua một tòa thủy tạ nho nhỏ, đi tới trước một ao hàn đàm. Hóa ra nơi này chính là nguồn suối, chỉ thấy nước suối ồ ạt, không ngừng chảy ra bên ngoài, mới có dòng suối uốn lượn bên trong động phủ kia. Huyền Thanh Sầm còn phát hiện trên hàn đàm có một khối đá không bắt mắt, phía trên dùng kiếm khắc ba chữ "Huy Nguyệt Đàm", nét chữ thanh tú ôn nhã, nhưng nếu cẩn thận quan sát, không khó nhìn ra bên trong bút phong ẩn tàng mấy phần oai nghiêm lẫm liệt.

Nguyện ý đặt tên đề chữ cho đầm nước, không cần nói, Huyền Thanh Sầm cũng biết Bạch Tố Trinh nhất định là rất thích nơi này. Trong đầu nàng không khỏi hiện ra, dưới ánh trăng, bộ dáng Bạch Tố Trinh ở nơi này cởi áo tắm gội, thích ý nghịch nước...

Đó sẽ là cảnh tượng xuất thủy phù dung hoa sen mới nở như thế nào đây?

Huyền Thanh Sầm vội vàng vẫy đi ý niệm, đỏ mặt vùi đầu rời khỏi, đáy lòng không ngừng thầm chửi mình xấu xa hạ lưu.

Từ Huy Nguyệt Đàm đi về phía trước, chính là phòng tu luyện. Huyền Thanh Sầm vốn cho rằng nơi này sẽ giống như động thất khác, chỉ bày thạch đài bàn đá mà thôi, ai ngờ sau khi tiến vào, thật là mở rộng tầm mắt.

Động thất này phân hai tầng trên dưới, phía dưới lấy rộng rãi làm chủ, cất chứa không ít pháp khí, nghĩ chắc là Bạch Tố Trinh ở chỗ này tập luyện chiêu thức hoặc nghiên cứu trận pháp.

Lên cầu thang, Huyền Thanh Sầm phát hiện tường đá tầng hai toàn bộ được tạc thành kệ sách, bày đầy thẻ ngọc vải trắng, bố trí phân biệt đạo thuật tiên pháp, nhét vào không lọt liền đặt ở xung quanh, chỉ lưu lại một bàn đá đệm hương ở trung gian, đỉnh động có giếng trời, ngẩng đầu thấy nhật nguyệt, người ở chỗ này, liền tựa như ngồi tĩnh tọa trong thiên địa vậy.

Đáy lòng Huyền Thanh Sầm vô cùng thán phục bố trí xảo diệu của Bạch Tố Trinh, xem ra thời gian trăm ngàn năm qua của chấp giới sứ giả, toàn dùng để suy nghĩ những thứ này.

Nàng lưu luyến không thôi ra khỏi phòng tu luyện, tiếp tục đi về trước liền lượn trở lại động thất tối hôm qua nghỉ ngơi, cũng chính là phòng ngủ của Bạch Tố Trinh. Mà ở giữa phòng ngủ và sân phơi thuốc tựa hồ còn một động thất khác, Huyền Thanh Sầm bởi vì tò mò, đi tìm hiểu thử xem, mới biết nơi này là phòng chế thuốc.

Tâm tư chợt lóe, Huyền Thanh Sầm lập tức nhớ đến hai ngày vừa rồi, vì sao Bạch Tố Trinh luôn có thể bắt đúng thời điểm đưa thuốc tới cho nàng, hóa ra phòng chế thuốc ngay cạnh phòng ngủ, hai nơi chỉ cách một bức tường, mà động thất thiên nhiên đâu có chú trọng bày biện cửa ra vào, tất cả động tĩnh hầu như đều có thể nghe được không sót chút gì!

Nói cách khác, lúc nàng tự xử gọi tên Bạch Tố Trinh, đối phương hẳn đã nghe rõ mồn một...

Huyền Thanh Sầm xấu hổ hận không thể lập tức đào hố tự chôn mình luôn cho xong chuyện!

"Thanh Sầm! Thanh Sầm ngươi ở đâu?"

Ngoài động truyền tới tiếng bạn thân Ngọc Hồng kêu gào.

Huyền Thanh Sầm vội vàng thu thập tâm tình, xoay người đi ra gian nhà chính nghênh đón.

Chỉ thấy Ngọc Hồng xách một hộp gỗ hết sức phấn khởi đi vào động phủ: "Bạch tỷ tỷ bảo ta tới đưa thuốc cho ngươi, đây là phần buổi trưa, ngươi nhanh uống đi."

Huyền Thanh Sầm rướn cổ lên nhìn quanh sau lưng Ngọc Hồng, phát hiện không có bóng dáng Bạch Tố Trinh, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại có chút mất mát, nàng nhận lấy hộp gỗ, thuận miệng hỏi: "Tỷ tỷ đâu? Sao không thấy nàng trở lại?"

Ngọc Hồng lúc này lộ vẻ mặt bát quái, kéo Huyền Thanh Sầm len lén nói: "Ngươi biết không, đám thuần dương quân biến hình cùng lúc với chúng ta, hôm nay được thả ra từ tẩm cung Xà mẫu, chậc chậc, chỉ còn ba phần mười, bị cắn nuốt hơn phân nửa!"

Huyền Thanh Sầm không khỏi vui mừng may mà ban đầu Bạch Tố Trinh giúp nàng che giấu thân phận, nếu không sợ rằng nàng cũng khó thoát khỏi cái chết, nhưng cái này quan hệ gì đến việc Bạch Tố Trinh không trở lại?

"Ta hỏi tỷ tỷ, ngươi nói đám thuần dương quân làm gì?"

"Ai nha, thì không phải là còn ba phần sao? Ngươi không nhìn thấy, những thuần dương quân được thả ra kia, uể oải thê thảm đến bao nhiêu, hầu như gầy trơ xương. Ta còn nghe nói, trong số bọn họ có không ít kẻ, hạ thân đều bị..." Ngọc Hồng làm biểu tình thê thảm không nỡ nhìn, "Ta thấy Xà mẫu thật là ngày càng khó hầu hạ. Đám thuần dương quân thoi thóp kia đều bị an trí đến tầng bảy, Bạch tỷ tỷ y thuật cao siêu, đang nhận lệnh chữa trị cho bọn họ."

Theo lý mà nói, thuật Kỳ Hoàng của Bạch Tố Trinh rất cao siêu, chữa trị cho đồng tộc cũng không có gì lạ, nhưng Huyền Thanh Sầm nghĩ một chút, vội vàng níu cánh tay Ngọc Hồng truy hỏi: "Đợi đã, ngươi vừa nói, đám thuần dương quân hạ thân đều... Cho nên tỷ tỷ phải đi chữa trị dương v*t cho đám nam tử kia?"

Dự báo chương kế:

Bạch Tố Trinh cuối cùng không thể đem lời này nói ra khỏi miệng, đáy lòng tựa hồ có thứ gì bị hòa tan ra... Chấp giới sứ giả độc lai độc vãng trăm ngàn năm, lại bắt đầu tham luyến ôn tồn trước mắt.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴