[Đồng Nhân Thanh Xà Bạch Xà] Lưu Luyến Phù Sinh
Hồi tưởng xinh đẹp của chương trước:
Sau Kinh Trập Xà tộc bước vào kỳ hợp hoan, khắp nơi đều có tuyến hương rắn cái phát tán, Huyền Thanh Sầm vào nhầm địa giới Hợp Hoan Các đến mức bị động tình, Ngọc Hồng mang nàng vào Kỳ Hoàng Đạo Động tìm Bạch Tố Trinh giúp cứu mạng, ai ngờ tuyến hương trên thân Bạch Tố Trinh đối với Huyền Thanh Sầm mà nói càng thêm chí mạng
Hồi 7: Tiền trần vãng sự
Địa phương ở sườn núi sau đài thụ nghiệp tuy nói là thạch thất, kỳ thực chật chội nhỏ hẹp, không cổng không cửa, cửa vào cần cúi đầu khom người, bên trong cũng chỉ có một thạch đài sơ sài mà thôi, thường ngày nghỉ ngơi Bạch Tố Trinh rất ít tới nơi này, nếu không phải chuyện xảy ra khẩn cấp, lo lắng Huyền Thanh Sầm bại lộ thân phận thiếu âm quân, nàng cũng sẽ không nghĩ tới chỗ này.
Trong không gian mờ tối, Huyền Thanh Sầm bị đặt lên thạch đài lạnh như băng, thân thể khô nóng được hóa giải chút ít, nhưng dục niệm sâu nặng lại không lui chút nào, nàng cảm giác người bên cạnh rút tay rời đi, dứt khoát một phen kéo lại đối phương, lực đạo lớn, ngay cả Bạch Tố Trinh cũng có chút không kịp đề phòng
Hai người ở trên thạch đài lăn thành một đoàn, Huyền Thanh Sầm không nói lời nào, cúi đầu hôn tới, cánh môi thanh lãnh thơm mềm của Bạch Tố Trinh bị nàng thô bạo mút vào, mà long khí sưng lên trong quần thì cách y phục cọ sát qua lại, nóng lòng tìm kiếm giải thoát.
"Tiểu Thanh, dừng tay..." Bạch Tố Trinh thấp giọng trách cứ, hy vọng có thể kêu trở về lý trí của Huyền Thanh Sầm, nhưng nàng vừa mở miệng, lưỡi rắn của Huyền Thanh Sầm liền thừa dịp chui vào trong miệng, bắt đầu làm càn cướp đoạt thơm ngọt.
Huyền Thanh Sầm cảm nhận được người bên dưới trong nháy mắt cứng đờ, càng gan chó làm bậy lên, xảo kình trên tay chấn động một cái, đánh rách vạt áo Bạch Tố Trinh, đang muốn mò vào bên trong tìm kiếm, lại bị giữ chặt cổ tay.
"Huyền Thanh Sầm, ngươi nhìn rõ ràng ta là ai!", Bạch Tố Trinh trong cơn tức giận, không thể không xuất chiêu đem người chế trụ.
Huyền Thanh Sầm trong lúc mê mang ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn người trước mắt, ngay sau đó mỉm cười cười một tiếng: "Tỷ tỷ, là ngươi sao..."
"Tỷ tỷ?" Bạch Tố Trinh giận dữ cười nhạt, "Tỷ tỷ bên trong Hợp Hoan Các đông đảo, không biết ngươi nghĩ lại là người nào."
Tình nhiệt đã sớm nhuộm đỏ đáy mắt Huyền Thanh Sầm. Bị sắc dục làm mờ lý trí, trong lúc giơ tay nhấc chân đều là phong lưu kiều mỵ: "Tỷ tỷ của ta từ đầu chí cuối chỉ có một người a... Nàng không muốn thu lưu ta, không muốn làm chủ nhân ta, chỉ muốn cùng ta gọi nhau tỷ muội, ngươi nói xem, tỷ tỷ ta là ai?".
Bạch Tố Trinh không nghĩ tới Huyền Thanh Sầm sẽ trả lời như vậy, tâm thần thoáng dao động, để đối phương có cơ hội phản công.
Huyền Thanh Sầm vặn thân một cái, vòng qua sau lưng Bạch Tố Trinh, dùng sức đem người đè trên vách đá, cắn rái tai nàng thì thầm nói: ''Tỷ tỷ đừng cử động nữa có được không? Coi như ta cầu ngươi..."
Dựa vào tu vi của Bạch Tố Trinh, dĩ nhiên sẽ không rơi xuống hạ phong, chỉ có điều bên ngoài bức tường, còn có mấy chục vị Xà tộc cùng thế hệ đang tu luyện thuật Kỳ Hoàng, một khi bên trong đây động tĩnh hơi lớn chút, liền có thể dẫn người khác đến hỏi thăm, nàng mới phải nhẫn nhịn, nhỏ giọng cảnh cáo: "Tiểu Thanh, ta khuyên ngươi chớ có làm càn, nếu không đừng trách ta không khách khí!"
Huyền Thanh Sầm làm sao còn nghe lọt, tuyến thể sưng lên dán vào giữa bắp đùi Bạch Tố Trinh, thừa dịp hỗn loạn trộm đỉnh đỉnh: "Ta thật khó chịu... Tỷ tỷ coi như giúp ta một lần có được không? Ta đảm bảo không làm bẩn xiêm áo tỷ tỷ...'' Chỉ cần có thể ngửi tuyến hương của Bạch Tố Trinh, mượn thân thể nàng phóng thích dục vọng, cho dù chỉ cách y phục, Huyền Thanh Sầm cũng đã biết đủ.
Nhưng mà hành vi hạ lưu bực này, Bạch Tố Trinh sao có thể cho phép, lập tức tránh thoát, một chưởng đẩy ra Huyền Thanh Sầm, xấu hổ giận dữ nói: "Chỗ tu luyện này, há để ngươi làm xằng làm bậy!"
Huyền Thanh Sầm thực sự chịu trực tiếp một chưởng, không giãy giụa nữa, nàng cúi đầu, giống như bị rút sạch khí lực, ngã ngồi trên thạch đài.
Một chưởng này của Bạch Tố Trinh, tuy mang chút ý trừng phạt, dùng lực đạo hơi lớn một chút, nhưng tuyệt sẽ không tổn thương gân cốt, bởi vì nàng rõ ràng Huyền Thanh Sầm tình huống đặc thù, lúc động thủ vẫn giữ lại mấy phần tình cảm, chỉ là không nghĩ tới Huyền Thanh Sầm sẽ hoàn toàn không phòng bị.
"Tiểu Thanh?'' Bạch Tố Trinh thấy đối phương thần sắc khác thường, đang muốn lên kiểm tra, không ngờ Huyền Thanh Sầm đột nhiên 'phụt' một tiếng, phun ra một ngụm máu đen lớn!
Bạch Tố Trinh vừa nhìn liền biết đây là triệu chứng độc vào tạng phủ, lúc này không quản nổi trừng phạt cái gì nữa, vội vàng đem Huyền Thanh Sầm ôm lấy, xuất thủ điểm mấy yếu huyệt, nhằm bảo vệ tâm mạch đan điền: "Ngươi rốt cuộc uống bao nhiêu độc?"
Huyền Thanh Sầm lắc đầu, sức lực ban nãy của nàng hoàn toàn bởi vì tình nhiệt xung kích, mới miễn cưỡng chống đỡ lưu trữ một ngụm chân khí, nếu như dục niệm có thể thuận lợi phóng thích, tự nhiên cũng có dư lực áp chế độc tố, đáng tiếc nàng và Bạch Tố Trinh một không phải đạo lữ, hai không có thi ân, đòi hỏi vô lý như vậy sao có thể được như ý?
Chân khí bị một chưởng làm tan đi, độc tố trong cơ thể Huyền Thanh Sầm khó áp chế, mới bị cắn trả trong nháy mắt!
Lục phủ ngũ tạng truyền tới đau nhức để cho Huyền Thanh Sầm tạm thời thoát khỏi vực sâu dục niệm, giờ phút này nàng toàn thân vô lực xụi lơ trong lòng Bạch Tố Trinh, cười khổ nói: "Tỷ tỷ cũng không chịu giúp ta, bây giờ còn cứu ta làm chi...
Bạch Tố Trinh cau mày: "Tuy ta không thể cùng ngươi hoan hảo, nhưng cũng sẽ không thấy chết không cứu. Nỗi khổ tình nhiệt của ngươi, ta tự có phương pháp khác giúp ngươi, việc cần kíp, là giải kịch độc trong cơ thể trước.
Huyền Thanh Sầm nhếch khóe môi còn vương vết máu, làm nổi bật nụ cười yêu dã: "Độc trong người ta, có lẽ tỷ tỷ còn nhiều phương pháp giải, nhưng tình độc này, duy chỉ có thân thể tỷ tỷ mới có thể chữa..."
Bạch Tố Trinh hết lần này đến lần khác khuyên bản thân, không được so đo với người thần trí hỗn loạn: "Còn có sức ba hoa, ta thấy ngươi là không biết sống chết!' '
"Chết thì chết, ta một cái mệnh tiện, ai thèm để ý? Chỉ là kiểu chết này, thật có chút bực bội..." Huyền Thanh Sầm cúi đầu liếc nhìn tuyến thể như cũ hiên ngang, mười phần không cam lòng.
Bạch Tố Trinh lười để ý, nàng đem Huyền Thanh Sầm đỡ ngồi dậy, bản thân cũng ngồi xếp bằng trên thạch đài, nghiêm mặt nói: "Tiểu Thanh, độc tố bên trong cơ thể ngươi đã vào tạng phủ, chỉ có dùng nguyên đan của ta mới có thể đem độc hút ra. Trong lúc đó, ta cần ngươi tập trung toàn bộ tinh thần, tuyệt không thể vọng động tạp niệm, biết chưa?"
Huyền Thanh Sầm nghe được hai chữ ''nguyên đan", lập tức lắc đầu: "Nguyên đan rời khỏi thân thể tổn hao nhiều tu vi, tỷ tỷ không cần vì ta làm như vậy. Chỉ là vài thứ độc, không làm gì được ta..."
Bạch Tố Trinh không muốn nghe nói nhảm nữa, dứt khoát điểm huyệt Huyền Thanh Sầm, bắt đầu vận công dẫn dắt linh lực.
Chỉ thấy một quả nguyên đan lóng lánh kim quang chậm rãi từ trong miệng nàng bay ra.
Lần này đến phiên Huyền Thanh Sầm cắn chặt hàm răng, sợ mình làm liên lụy Bạch Tố Trinh.
Mấy phen không chờ được Huyền Thanh Sầm thỏa hiệp, Bạch Tố Trinh bất đắc dĩ, chỉ đành nắm cổ áo nàng, dán tới.
Cánh môi giáp nhau, xúc giác quen thuộc mềm mại làm Huyền Thanh Sầm tức thì trợn to hai mắt, thậm chí quên mất giãy giụa, nàng không ngờ Bạch Tố Trinh vậy mà sẽ có ngày chủ động hôn nàng!
Nhất thời thất thần, Huyền Thanh Sầm đã hoàn toàn thất thủ trong đó, mặc cho Bạch Tố Trinh dùng đầu lưỡi linh xảo hất ra hàm răng, chui vào, ngay sau đó một dòng nước ấm ôn nhuận trượt vào cổ họng Huyền Thanh Sầm.
"Hm..."
Tiếng rên rỉ khắc chế trong thạch thất mờ tối tạo nên bầu không khí kiểu diễm.
Cho dù là Bạch Tố Trinh tâm thần thanh minh, cũng bị khí tức Huyền Thanh Sầm phát ra khuấy loạn tâm thần, nhưng vì cứu người, nàng không thể nửa đường hủy bỏ, chỉ đành phải vừa âm thầm kiên định đạo tâm, vừa không ngừng từ trong miệng độ linh lực qua.
Lúc đầu, theo linh lực lưu chuyển, đau nhức trong cơ thể Huyền Thanh Sầm quả thực giảm không ít, độc tố bên trong tạng phủ cũng nhờ nguyên đan của Bạch Tố Trinh mà được lọc sạch.
Vốn cho rằng trận kiếp nạn này sẽ được hóa giải, ai ngờ mới qua thoáng chốc, Huyền Thanh Sầm liền mơ hồ cảm thấy không ổn!
Sau khi Bạch Tố Trinh vận lên công pháp, linh khí toàn thân bốc lên, khí tức lạnh thấu xương độc thuộc về nàng cũng vô hình trung phóng đại ra, mà thạch thất nhỏ hẹp, không cổng không cửa, cửa hang ra vào chỉ cao vỏn vẹn nửa người, khí tức rất khó giải tán, cộng thêm hai người lại thân mật khăng khít như vậy, đủ loại tình hình đối với Huyền Thanh Sầm mà nói, quả thực đều là đòi mạng!
Nhất là khi đau nhức thân thể dần dần yếu đi, chầm chậm biến mất, cái dục niệm kia lại có xu hướng ngóc đầu trở lại. Cho dù Huyền Thanh Sầm liều mạng khắc chế, không dám nghĩ ngợi lung tung, quay đầu lại vẫn như cũ khó ngăn cản tình nhiệt công tâm...
Trong thoáng chốc, Huyền Thanh Sầm tựa như thấy được 500 năm trước, tràng cảnh tượng triền miên phiên vân phúc vũ ấy.
Đó là một đêm Kinh Trập, bạch y thần nữ không nhiễm phàm trần tĩnh tọa trong Vạn Xà Động cực hàn, hai mắt nàng nhắm nghiền, trán phủ đầy mồ hôi, ai cũng không nghĩ ra, giờ phút này bên dưới lớp váy trắng tinh không tỳ vết, đang có một con rắn độc xanh biếc ướt át bò lên quấn quanh vùng bụng nàng, mà đuôi rắn linh xảo thì chìm sâu vào khe suối âm u phía dưới...
Hình ảnh nhảy vọt qua, bạch y thần nữ đã y sam lộn xộn, ý thức hôn mê bất tỉnh, trên người nàng có một cự mãng màu xanh hình dáng kinh người quấn quanh. Vô số rắn nhỏ chung quanh, liều mạng bò về hướng này, lại ngại uy áp của cự mãng, không dám tới gần phân nửa.
Cự mãng màu xanh không thể nghi ngờ là muốn độc chiếm thần nữ, đuôi rắn cường tráng kia đem người uốn quanh từng vòng gió thổi không lọt, trong lúc triền miên ngọa nguậy, có thể mơ hồ thấy một cây tuyến thể dữ tợn từ bên trong tiết thực khang chìa ra; đang nối liền mật huyệt của thần nữ, chậm chạp đẩy đưa...
Cuối cùng, hình ảnh Vạn Xà Động biến mất, bạch y thần nữ cùng thanh mãng cũng không thấy tung tích, ngược lại tiếng rít bên tai càng ngày càng mãnh liệt, Huyền Thanh Sầm không biết mình đã đi đến đâu, nàng mở to hai mắt, hòng thấy rõ hết thảy.
Đầu tiên là gió rét lạnh thấu xương thổi lên mặt, ngay sau đó có nước mưa ấm áp từ trên đầu tưới xuống, Huyền Thanh Sầm cuối cùng đã thấy rõ, đây là một mảnh rừng rậm sum xuê, nàng chính đang ở trên đỉnh thần thụ, cùng một cự mãng màu trắng khác ở trong mưa điên cuồng giao tình.
Trận giao hoan này, vừa tựa như hoan hảo vừa tựa như truy đuổi, cự mãng màu trắng mấy lần muốn chạy trốn, đều bị Huyền Thanh Sầm cắn cổ rắn quấn trở lại, đối phương không đường để trốn, chỉ có thể từ bỏ chống cự, mặc cho tính khí của Huyền Thanh Sầm hất ra vảy rắn, chui vào bên trong tiết thực khang của nàng.
Huyền Thanh Sầm tất nhiên biết thế gian hoan ái phải ngươi tình ta nguyện mới có thể gọi là mỹ diệu, nhưng trước mắt nàng lại không có chút lý trí nào, tựa như trong đầu trừ điên cuồng chiếm làm của riêng, không còn gì khác...
"Tiểu Thanh, Tiểu Thanh?"
Bên trong thạch thất, Bạch Tố Trinh đã thu hồi nguyên đan, vốn cho rằng độc đã giải, Huyền Thanh Sầm có thể bình an vô sự, ai ngờ đối phương không chỉ mãi không tỉnh táo, còn nói năng bậy bạ, hiển nhiên là đã tẩu hỏa nhập ma, rơi vào hư vọng cảnh, lúc này mới nôn nóng kêu gọi.
Ánh mắt thất thần của Huyền Thanh Sầm dần dần tụ lại, đợi thấy rõ là Bạch Tố Trinh, mới nhớ ra bản thân còn đang ở trong thạch thất của Kỳ Hoàng Đạo Động. Nàng muốn đáp lại Bạch Tố Trinh, lại hết lần này tới lần khác không phát ra được âm thanh, ngực độn đau như chùy lớn đập mạnh, đập nàng bẹp dí trên thạch đài, cho dù Huyền Thanh Sầm âm thầm vận công ngăn cản, cũng khó mà bình phục khổ sở giờ phút này do thần hồn chấn động mang đến!
Bạch Tố Trinh vội vàng ôm lấy nàng, muốn dẫn dắt lại chân khí tán loạn cho nàng.
Nhưng mà Huyền Thanh Sầm sau khi lần nữa nằm vào trong ngực Bạch Tố Trinh, trong nháy mắt bình phục lại, tựa như tất cả khổ sở tức khắc biến mất, chỉ để lại tương tư sâu tận xương cốt xông lên đầu. Ánh mắt nàng trở nên nóng bỏng mà thâm trầm, si ngốc ngắm nhìn Bạch Tố Trinh trước mắt, lại như đang nhìn một người khác, rất lâu, mới khàn khàn khẽ thở dài: "Tiểu Bạch, ta rất nhớ nàng..."
Thông báo chương kế:
Trong lòng Bạch Tố Trinh biết Huyền Thanh Sầm lúc này đã tẩu hỏa nhập ma, nàng không lo được quá nhiều, chỉ có thể cắn răng đưa tay cởi vạt áo Huyền Thanh Sầm: "Tiểu Thanh, nhịn một chút, bây giờ tỷ tỷ sẽ giúp ngươi."