[Đồng nhân TobiKaka - 26] Bách Ngân
Kurogane lau mồ hôi trên mặt, mượn động tác uống nước để nhìn trộm chiếc xe ngựa đỗ dưới tán cây. Ở thôn trang nho nhỏ này, hiếm khi có người với chiếc xe ngựa tôn quý như vậy dừng chân tại đây. Cho dù nhóm nông dân đang làm việc trên đồng kia không dừng động tác nhưng Kurogane có thể khẳng định được rằng họ cũng đang chú ý tới chiếc xe ngựa này.
Xa phu(1) cười lấy lòng nói chuyện với một nam nhân tóc đen, người ấy mặc một bộ Kimono màu xanh biển, chất vải thô kia cũng không thể che giấu sự cao quý của hắn, ấn ký trên mặt càng tăng thêm uy nghi không người dám cãi của hắn. Hình như còn có một người đang ngồi trong xe, chỉ thấy nam nhân kia ngừng cuộc nói chuyện với xa phu, ôn nhu vén lên màn che, thấp giọng nói gì đó với người ở bên trong, sau đó liền sắc bén quay đầu nhìn thẳng vào Kurogane đang nhìn trộm.
Đột nhiên bị đôi mắt màu lục đậm của nam nhân kia nhìn dọa Kurogane giật mình sợ hãi, gã hoảng loạn buông ống trúc đã cạn nước để che giấu hành vi nhìn trộm của mình xuống, nhưng trước khi cầm cuốc lên, gã thấy người kia đang đi về phía mình, làm gã sợ hãi toát mồ hôi lạnh.
"—Thật ngại quá".
Cho dù nam nhân kia không hề lên tiếng trách cứ nhưng Kurogane vẫn nhịn không được mà run lẩy bẩy, nơm nớp lo sợ mà quay đầu. Không biết hắn có nhìn thấy hành động cứng đờ khác thường của Kurogane hay không, chỉ thấy hắn bình tĩnh mà cúi thấp đầu với gã.
"Thê tử của ta hơi khát nước, ở gần đây có cái giếng hay con sông nào có thể lấy nước không?".
"À à! Vân... vâng, đương nhiên là có, ở ngay phía trước có một cái giếng có thể dùng..." - Kurogane vội vàng đáp lại, ánh mắt do dự lướt qua xe ngựa vẫn đứng im tại chỗ kia - "Ta có thể đưa ngài qua đó, cũng có thể giúp ngài lấy nước trở về. Ngựa của ngài hẳn cũng cần uống nước...".
Đối phương nhướng mày, có chút ngoài ý muốn với đề nghị của gã, nhưng cũng không ra sức khước từ mà sảng khoái đồng ý. Cảm thấy áy náy vì hành vi nhìn trộm của mình, Kurogane cực kỳ ân cần dẫn đối phương tới giếng, còn giúp hắn xách một thùng nước đầy trở về.
Xa phu cảm ơn rồi nhận lấy thùng nước nặng, vừa vỗ nhẹ bờm ngựa vừa nhìn nó sung sướng uống nước. Còn nam nhân tóc đen kia cầm lấy ống trúc vừa được rót đầy nước, nhẹ nhàng vén màn che lên—
Trời ạ.
Kurogane ngơ ngác há miệng, sự khẩn trương và áy náy lúc nãy lập tức biến mất, phảng phất như trong đầu gã bây giờ chỉ còn toàn hình bóng của người trước mắt. Gã chưa từng— trong suốt 32 năm cuộc đời, gã chưa từng nhìn thấy người nào xinh đẹp như vậy. Nữ nhân ngồi trong xe ngựa có một mái tóc trắng dài rất xinh đẹp, sắc trắng nhu hoà tựa như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng bạc. Làn da của nàng rất trắng, nhưng lại không hề mang theo bệnh trạng, dưới lớp Kimono màu xanh biển kia lại càng thêm sáng trong động lòng người. Nàng chớp hàng mi dài mảnh, đôi mắt đen láy chậm rãi nhìn về phía gã. Có lẽ nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của gã quá ngốc nghếch nên nàng nở nụ cười, khoé mắt ôn nhu cong lên, nốt ruồi đen gần khoé miệng kia khiến cho khuôn mặt nhã nhặn lịch sự của nàng thêm mỹ lệ, tựa như tiên nữ trong bức tranh sống dậy.
"Chúng ta cứ chậm rãi như vậy thì hẳn là có thể tới Chiểu Quốc trước buổi tối" - nam nhân tóc đen cúi người bước vào trong xe, đưa ống trúc trong tay cho nàng, thuận tay gạt vài sợi tóc mai rũ trên vai ra sau tai cho nàng - "Kiên nhẫn một chút ha".
"Cảm ơn... em không sao" - nữ nhân thu hồi ánh mắt, thẹn thùng rũ mắt với nam nhân trước mặt, thanh âm của nàng có chút trầm thấp nhưng lại khàn khàn ôn nhu rất dễ nghe. Nàng kéo tay áo dài lên, ngón tay vừa thon dài vừa trắng nõn vươn ra nhận lấy ống trúc, chậm rãi uống một ngụm, sau đó lại đưa tới trước mặt nam nhân kia: "Ngài cũng uống một chút đi".
"Không cần, ta không khát" - hắn đưa tay lau đi vệt nước trên môi nàng, nhu hoà đẩy ống trúc về lại phía nàng - "Muốn xuống xe hít thở không khí sao? Vẫn còn chút thời gian trước khi lên đường".
"Em không sao, ngài mới cần hít thở không khí mà, phải không? Vẫn luôn ở trên xe vất vả chăm sóc em như vậy...".
Nam nhân tóc đen hơi ngừng, thần sắc đề phòng liếc qua Kurogane vẫn ngây ngốc nhìn nàng, cố tình tiến vào xe thêm một bước, hoàn toàn che đi thân hình của nàng: "Ở bên cạnh em thì có gì mà vất vả chứ, không muốn xuống xe thì ta ở lại tâm sự với em nhé?".
Nàng nhỏ giọng trả lời gì đó, nhưng Kurogane ở hơi xa nên không nghe thấy. Cuối cùng gã cũng hoàn hồn lại, vừa áy náy vừa xấu hổ mà lùi về sau hai bước, khi nam nhân tóc đen bước ra khỏi xe ngựa, gã cũng không dám đối mặt.
"...Cảm ơn sự giúp đỡ của ngươi" - nam nhân kia đi tới trước mặt gã, cứng nhắc nói cảm ơn, cũng mang thùng gỗ vừa mượn trả lại cho gã - "Thê tử của ta cũng biết ơn ngươi rất nhiều".
"A... Không cần khách khí" - gã vội vàng nhận lấy thùng gỗ, gần như là chạy trốn mà xoay người rời đi, khi trở lại thửa ruộng của mình thì lấy hết dũng khí quay đầu nhìn thêm một cái, nhưng người kia đã vào trong xe ngựa rồi, màn che che kín mít, không cho gã thêm chút cơ hội nào để nhìn vào bên trong. Một lúc sau, xa phu liền đánh xe rời đi.
Kurogane ôm cái cuốc ngơ ngác nhìn xe ngựa rời đi, bỗng nhiên cảm thấy thật tiếc nuối—
Nếu có thể được nhìn thấy nữ nhân mỹ lệ kia thêm một lần nữa thì tốt biết mấy.
Tobirama kéo màn che lên, nhìn ra khung cảnh ngoài xe ngựa, sau đó thở hắt ra một hơi, ánh mắt cứng đờ nhìn phía trước. Cho dù hắn có thể diễn ra được một phu quân(2) yêu thê tử mới cưới của mình trước mặt người khác, nhưng khi hai người ở riêng với nhau thì hắn lại luôn không được tự nhiên. Hắn biết Kakashi rất đẹp, tuy không thể hiện ra ngoài nhưng từ lần hợp tác đầu tiên, hắn đã cảm thấy kinh ngạc trước diện mạo xuất chúng của y rồi. Dưới sự tận lực trang điểm của hai người tộc Senju kia, y từ một nam nhân với diện mạo tinh xảo đã hoàn toàn biến thành một mỹ nhân khiến người ta chỉ nhìn một lần đã khó quên. Đương nhiên, nếu cẩn thận nhìn thì vẫn có thể mơ hồ thấy được khuôn mặt của y góc cạnh hơn nữ nhân, nhưng dưới sự trợ giúp của đồ trang điểm, nếu không phải hắn đã biết giới tính thật sự của y thì sợ là cũng sẽ nhầm y là một nữ nhân. Vì để che giấu thân hình cao lớn của y nên hắn đã yêu cầu y phải mặc Kimono thật phức tạp, thậm chí còn đặc biệt làm ra xe lăn để y sắm vai nữ nhân ốm yếu, che đi chiều cao 1m8 dễ gây chú ý của y.
—Tuy rằng diện mạo xuất chúng kia cũng đủ gây chú ý rồi.
"Khụ...".
Tobirama nhìn sang nam nhân ngồi cạnh mình, chỉ thấy đối phương nhíu mày xoa bóp cổ họng của mình, có vẻ như vừa nãy giả thành giọng nữ khiến y có chút không khỏe. Hắn lập tức cầm lấy ống trúc bên cạnh đưa cho y: "Xin lỗi, làm phiền ngươi cố nhịn thêm một chút nữa, ngươi cố gắng đừng nói chuyện, cứ để cho ta là được".
"Cảm ơn, nhưng mà ta không sao" - y cong đôi mắt mà cười - "Đây cũng không phải chuyện gì khó khăn, chỉ là có chút không thoải mái mà thôi".
"Đừng miễn cưỡng, lát nữa còn phải đối mặt với việc kiểm tra nhập cảnh, nhân lúc này mà nghỉ ngơi một chút đi".
Trải qua vài giờ di chuyển, cuối cùng họ cũng tới được lãnh thổ Chiểu Quốc trước khi trời hoàn toàn tối mịt. Tobirama xuống xe trước, phân phó xa phu đem xe lăn xuống rồi tự mình vén màn che, cẩn thận bế Kakashi ra, thuận tay chỉnh lại khăn quàng cổ cho y. Còn Kakashi thì rất tập trung mà sắm vai nữ nhân yếu đuối, an tĩnh ngoan ngoãn nương theo động tác của Tobirama, hơn nữa còn mỉm cười nhu hoà với hắn đang ngụy trang thành Kiyomoto.
"Đi thôi..." - Tobirama cố gắng dùng ánh mắt ôn nhu nhất có thể nhìn y, sau đó đẩy xe lăn đi tới cửa nhập cảnh. Thủ vệ canh gác vốn đang lười nhác, vừa nhìn thấy Kakashi ngồi trên xe lăn liền thay đổi. Hai nam nhân kia đứng thẳng lưng, cười nịnh nọt với Kakashi— ở trong mắt Tobirama có thể dùng từ "đáng khinh" để hình dung bọn họ.
Cho dù ghét bỏ như vậy nhưng hắn cũng không thể hiện ra, chỉ chăm chú đẩy xe lăn tiến tới, sau đó xoay người nhận lấy hành lý từ tay xa phu, ngẩng đầu nhìn thủ vệ.
"Maeda Hiroya cùng với thê tử của ta - Maeda Nichika... Cảm phiền hai vị tiến hành kiểm tra".
Nghe thấy Kakashi là thê tử của hắn, hai người kia nháy mắt liền trở nên ảm đạm, nhưng ngay sau đó liền khôi phục lại dáng vẻ nịnh nọt. Tobirama âm thầm trợn trắng mắt, nhưng khuôn mặt vẫn lộ ra thần sắc tôn kính, nghe theo chỉ thị của đối phương mà kéo tay áo lên, lộ ra chú ấn.
"A... Ngươi chính là người mà một tháng trước nói phải về nhà kết hôn à, thật đúng là...".
Một nam nhân đầu trọc trong đó lẩm bẩm, Tobirama mơ hồ nghe thấy gã đố kỵ nói vận cứt chó linh tinh gì đó. Hắn cố tình vừa đắc ý vừa ngượng ngùng mà cười, đặt cánh tay có chú ấn vào trận pháp: "Đúng vậy, ta vẫn luôn muốn kết hôn với Nichika... Vốn ta còn cho rằng nhạc phụ(3) sẽ không cho Nichika tới Chiểu Quốc định cư với ta, may là—".
"Bớt nói nhảm... Mang hành lý ra đây kiểm tra" - một nam nhân tóc đuôi ngựa khác không kiên nhẫn mà lên tiếng, sau khi xác nhận chú ấn không có vấn đề liền thô bạo gạt tay Tobirama, hiển nhiên không thích nhìn hắn khoe khoang hạnh phúc. Hắn khẽ hô đau một tiếng, có chút khiếp sợ mà cúi đầu, dưới ánh mắt đầy quan tâm của Kakashi, hắn miễn cưỡng cười trấn an y, sau đó lui sang một bên giả vờ lo lắng nhìn bọn họ kiểm tra hành lý. Quần áo của hai người đều bị lật tung ra, mấy quyển trục tuỳ thân cũng bị mở ra, nhưng những thứ quan trọng đã được giấu kỹ trước khi xuất phát thì tất nhiên bọn họ sẽ không tìm ra được, cuối cùng người nọ chỉ đành hậm hực đưa giấy thông hành cho hai người: "Các ngươi tới thành Mochizuki báo danh trước đi".
Tobirama gật đầu, sau khi thanh toán cho xa phu liền xoay người cẩn thận đẩy Kakashi về phía trước, khi bước qua cửa liền mơ hồ cảm nhận được có hai loại kết giới khác thường xuyên thấu qua thể xác và tinh thần. Hắn mặt không đổi sắc mà tiếp nhận đề nghị giúp cầm hành lý của Kakashi, dưới khuôn mặt ôn nhu kia tận lực tra xét kết giới. Nhưng dưới tình trạng chakra bị hạn chế, hắn chỉ có thể cảm nhận được có hai loại trận pháp, công năng và cách sử dụng cụ thể hoàn toàn không phân biệt được.
Hắn có chút tiếc nuối mà đứng thẳng người, dựa theo những gì tra xét được qua ký ức của Kiyomoto thì quen thuộc đi về phía dịch trạm(4). Khi rời đi, hắn vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt ở phía sau, có vẻ như hai tên thủ vệ kia vẫn chưa từ bỏ những ý nghĩ xằng bậy với Kakashi. Cho dù hắn không biểu hiện ra mặt nhưng những ánh mắt nóng bỏng trên suốt dọc đường làm hắn càng ngày càng bực bội. Trước khi xuất phát, hắn từng nghĩ sẽ dùng mạng che mặt để che đi khuôn mặt xuất chúng của y, nhưng che che giấu giấu sẽ chỉ thu hút thêm nhiều sự chú ý ở cửa nhập cảnh, cho nên lúc ấy hắn không làm như vậy. Giờ đây hắn lại cảm thấy có chút hối hận, lẽ ra hắn nên để y dùng mạng che mặt.
"Danna(5)".
Nghe thấy Kakashi cố tình ép thanh âm xuống mềm mềm khàn khàn, Tobirama cắt đứt suy nghĩ, hơi cong lưng nắm lấy bàn tay mà y vươn về phía mình, dùng biểu cảm ôn nhu ghé sát bên y, nhìn từ xa trông như một đôi phu thê thân mật thì thầm với nhau.
"Có một người vẫn luôn đi theo chúng ta, trên người có mùi máu tươi".
Tobirama hơi ngừng, theo phản xạ mà định cảm nhận hơi thở xung quanh, nhưng Kakashi lại nắm lấy tay hắn, ngăn cản hành động của hắn, hiển nhiên y vẫn nhớ rõ chuyện hắn bị hạn chế chakra, nếu miễn cưỡng sử dụng chakra sẽ gây tổn hại tới kinh lạc.
"Để ta cảnh giác cho... Cái mũi của ta vẫn rất thính, còn thính hơn cả nhẫn khuyển đó".
Nhìn nụ cười ôn hoà của đối phương, Tobirama gật đầu, khẽ gạt tóc mai của y ra phía sau, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa vành tai y: "Làm phiền ngươi rồi".
Ở trên chiến trường, Tobirama luôn là người có thể nắm giữ đại cục, nếu không thể nắm giữ tin tức trong tay sẽ khiến hắn khó mà thả lỏng được. Nhưng hắn cực kỳ tín nhiệm sự nhanh nhạy với khí vị của Kakashi, đồng thời cũng tin tưởng năng lực của y, hắn kiên quyết chỉ mang y theo phần lớn là vì những ăn ý và hiểu nhau được bồi dưỡng qua mấy tháng trước đó. Điều này là tất yếu đối với nhiệm vụ ám sát nguy hiểm như thế này, cho nên hắn hoàn toàn giao nhiệm vụ đề phòng kẻ theo dõi cho y, còn bản thân thì chuyên tâm đóng vai phu quân tốt, cẩn thận đẩy y về phía dịch trạm.
Lúc này ở dịch trạm cũng chẳng có bao nhiêu người, Tobirama rất nhanh đã tìm được xe ngựa đi về phía thành Mochizuki. Cho dù Kiyomoto đã có được sự tín nhiệm ở Chiểu Quốc, cũng có được nơi ở của chính mình, nhưng đối tượng kết hôn với hắn hiển nhiên không bởi vì chút quan hệ này mà có được đãi ngộ tương tự, chiếu theo quy củ vẫn phải tới cư trú ở biên cảnh, mà thân là một phu quân yêu thê tử, hắn đương nhiên phải đi cùng nàng. Cảm ơn Kiyomoto đã chuẩn bị tốt trước khi hoàn thành nhiệm vụ, hắn đã sớm xử lý xong chuyện dẫn theo thê tử và cha mẹ di cư, cho dù cuối cùng chỉ dẫn theo mỗi Kakashi, muốn che giấu chuyện này cũng rất dễ dàng. Người già cảm thấy bài xích với chuyện rời khỏi quê hương cũng không phải là hiếm, thậm chí lời nói dối "họ không thích Nichika" cũng hoàn toàn hợp lý. Bởi gì trước đó đã sắp xếp thoả đáng nên họ cũng không gặp phải quá nhiều khó dễ.
Nhà trống có người mới dọn vào thu hút không ít sự chú ý, bốn phía đều là ánh mắt tò mò, Tobirama giả vờ không hề hay biết mà đẩy Kakashi vào trong. Không gian không phải là quá rộng nhưng cũng đủ cho hai người sinh sống, đơn giản có một phòng khách, một phòng bếp, một phòng tắm và một phòng ngủ đôi. Sau khi đẩy Kakashi vào trong nhà, Tobirama mới quay lại xe ngựa khuân vác hành lý, thuận tiện quan sát xung quanh một chút. Giống hệt như trong ký ức của Kiyomoto, Mochizuki không phải là thành trấn quá phồn vinh, những người sống ở nơi này đều hy vọng mình có thể nhanh chóng được tiếp nhận, cũng bởi vậy mà người ở nơi này luôn có một chút quá thân thiết và cẩn thận, bầu không khí rất là khác lạ, hắn rất khó để hình dung cảm giác này. Hắn lúc nào cũng cảm nhận được địch ý và đề phòng của nhóm thủ vệ, còn cư dân ở đây bị hoàn cảnh này áp bức mà trở nên khiếp đảm, nhưng vẫn mang theo sự thấu hiểu lẫn nhau. Họ nguyện ý giúp đỡ nhau, chỉ là mỗi lần giúp đỡ đều như là phải trải qua sự suy xét rất lâu mới đưa ra quyết định, hiển nhiên là sợ dính phải chuyện gì phiền toái.
Nhưng không biết là may mắn hay bất hạnh, cho dù Tobirama đã đẩy Kakashi vào nhà rất nhanh nhưng dáng vẻ nữ nhân của y vẫn nhận được sự ưu ái của hàng xóm tương lai. Dù biết rằng y là "hoa đã có chủ" cũng không thể dập tắt được sự nhiệt tình của đối phương, khi người kia giúp hắn khuân vác hành lý cứ lải nhải không ngừng. Kỳ thật Tobirama rất muốn nam nhân tự xưng là Fujiwara Yuma kia câm miệng, nhưng có vẻ anh ta rất hiểu biết về thành Mochizuki, những lời nói nhảm kia giúp họ biết được không ít tin tức, ví dụ như gần đây có người nào mới chuyển tới, quán rượu nào dễ tụ tập, người nào không dễ chọc vào... Kakashi có vẻ cũng hiểu việc này, vẫn luôn tươi cười ôn hoà đáp lại Yuma, hơn nữa còn canh lúc thích hợp mà dẫn dắt đối phương nói ra càng nhiều tin tức mà họ cần. Anh ta cũng rất phối hợp, chỉ cần Kakashi thể hiện ra một chút cảm giác hứng thú là anh ta liền nói mãi không ngừng.
...Chưa từng thấy ai nói nhiều như vậy.
Sự phiền chán của Tobirama qua 45 phút dần biến thành sự kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi, tới nụ cười ôn nhu của Kakashi cũng bắt đầu cứng đờ. Tobirama đúng lúc đứng dậy, nói vài câu tống cổ Yuma về liền tới kiểm tra tình trạng của Kakashi.
"Để ta pha chút gì đó giúp ngươi nhuận họng" - Tobirama cởi khăn quàng cổ của y ra, hai ngón tay nhẹ nhàng đặt lên yết hầu của y, giúp y giảm đi gánh nặng thanh quản, cho dù không thể sử dụng thuật trị thương và thuật cảm nhận như lúc trước nhưng sử dụng một chút thuật đơn giản vẫn không vấn đề gì - "Hẳn là có thể giúp ngươi thoải mái hơn một chút".
"Không sao... Trước kia khi làm nhiệm vụ, ta cũng từng có kinh nghiệm sử dụng giọng giả để nói chuyện trong một thời gian dài rồi, nghỉ ngơi một buổi tối là được" - Kakashi ho khan một chút, nhân lúc Tobirama xoay người kéo rèm lại liền đứng dậy duỗi người - "Người vừa nãy đi theo chúng ta tới dịch trạm liền rời đi rồi... Nhưng ta cảm thấy không phải là ninja lưu vong mà Kiyomoto-san nhắc tới, hình như là binh lính của Chiểu Quốc? Khí vị có chút giống...".
"Khí vị giống?".
"Ta cảm thấy có thể là có liên quan tới đồ vật trên người họ. Trên người của binh lính Chiểu Quốc đều có... một mùi tanh hôi rất kỳ lạ" - Kakashi nhíu mày, suy nghĩ xem nên mô tả mùi hương mà mình ngửi được như thế nào - "Có chút giống mùi máu động vật và thảo dược hoà vào nhau, mùi rất nhạt, nếu không phải ta đặc biệt để ý thì cũng rất khó phát hiện ra".
Tobirama nhanh chóng nhớ lại những thứ có liên quan tới thảo dược và máu động vật hoà vào nhau, nhưng phạm vi thật sự quá rộng, chú thuật hay độc dược đều có cả, hắn không thể đưa ra đáp án cụ thể được.
"Nếu có cơ hội thì tra xét thử xem là như thế nào đi, có lẽ sẽ giúp ích được cho nhiệm vụ" - hắn đi vào trong bếp đun nước để chuẩn bị trà nóng cho hai người - "Ta cảm giác hàng xóm của chúng ta chỉ là người thường, ngươi có nhận ra được điểm bất thường nào không?".
"Không có, là khí vị của người thường, không có mùi máu tươi cũng không có mùi vũ khí" - Kakashi vừa nói vừa đi vào bếp, cúi đầu định cởi bộ Kimono phức tạp trên người ra - "Ngày mai ngài định tiếp tục đi làm công việc cũ của Kiyomoto-san sao?".
"Không, ta sẽ dành mấy ngày để đi tra xét xung quanh trước đã, còn muốn xã giao một chút" - Tobirama buông hộp trà, xoay người giúp Kakashi cởi đai lưng - "Dù sao ta cũng là người vừa mới cưới được thê tử xinh đẹp vẫn luôn tâm niệm, không thể hiện ra điều này sẽ khiến người khác nghi ngờ... Nhưng ta cũng sẽ nhanh chóng trở lại công việc của Kiyomoto, nó rất thích hợp để giúp chúng ta lấy được tin tức".
Biết rõ mục tiêu của mình là giám sát Senju Shinya nên lúc trước Kiyomoto đã tìm một công việc để có thể danh chính ngôn thuận đi tra xét trong thành, đó là phụ trách bảo vệ và kiểm tra các lộ tuyến vận chuyển trong một thương hội vận chuyển hàng hoá. Dựa theo những tin tức trước đó thì rất có thể Shinya và nhóm ninja lưu vong sẽ gặp nhau tại thành Mochizuki, nhưng điều này không có nghĩa là gã sẽ không xuất hiện ở thành Shimoda và Memachi, Tobirama vẫn nên tới hai thành trấn kia tra xét một chút.
"Ta hiểu rồi... Ta cũng sẽ thử thám thính một ít tin tức, có vẻ như hàng xóm không hề phòng bị ta".
Tobirama đưa đai lưng cho Kakashi, thấy y bỗng nhiên đờ ra, có thể là nhớ tới chuyện lúc nãy. Hắn xoa vai y để trấn an, sau đó rót nước nóng vào cái chén có sẵn lá trà thảo dược: "Vất vả cho ngươi rồi... Nhớ là đừng nóng vội quá, đầu tiên chúng ta cần phải biết được hướng đi của Shinya, nếu phát hiện mình bị theo dõi thì bớt bớt lại, chúng ta vẫn còn thời gian, không cần phải đánh liều".
"Ta biết rồi" - Kakashi cười nhạt - "Ngài cũng vậy, xin đừng quá miễn cưỡng".
Buổi sáng hôm sau, Kakashi dậy từ sớm, nhưng khi y mở mắt ra thì đã không thấy Tobirama đâu nữa rồi. Y dụi dụi mắt, mở tủ quần áo lấy đồ hoá trang của mình ra, còn chưa kịp mặc vào thì Tobirama đã đẩy cửa bước vào. Hắn đã hoá trang thành Kiyomoto, trong tay còn bưng một chén trà nóng.
"Dậy rồi à? Uống hết chén trà này đi, có thể bảo dưỡng cổ họng" - Tobirama đưa chén trà cho Kakashi, tuy nó vẫn có khói bốc lên nhưng lại không quá nóng, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, y nhanh chóng uống hết chén trà thảo dược - "Lát nữa ta sẽ đến thương hội Mochizuki để đưa chút lễ vật gì đó, sau đó sẽ bắt đầu đi tra xét... Đại khái là giữa trưa sẽ trở về một chuyến".
"Vâng... Ta sẽ thử bắt chuyện với hàng xóm xung quanh, gần đây có vẻ có trẻ con, rất có khả năng rằng chúng sẽ biết được tin tức gì đó".
Tobirama gật đầu tán đồng, trẻ con không hay để ý, hơn nữa thường sẽ không đề phòng, cho nên có đôi khi sẽ tra được tin tức từ chúng. Kakashi đặt chén trà vào bàn tay đang vươn ra của Tobirama, sau khi cảm ơn liền bắt đầu vật lộn với bộ Kimono phức tạp kia. Không phải là y chưa từng làm nhiệm vụ ngụy trang, chẳng qua là những nhiệm vụ đó không phải mặc quần áo phức tạp như thế này, hơn nữa, nói thật là tự mình mặc Kimono cũng rất là khó khăn.
Có thể là biết một mình tự mặc bộ đồ rắc rối đó cũng không dễ dàng nên Tobirama đi cất chén trà rồi quay trở về, chủ động giúp Kakashi sửa sang lại những chỗ mặc chưa ổn, sau đó cầm lấy đai lưng màu xám bạc quấn từng vòng lên eo y.
"Cần ta giúp ngươi trang điểm không?".
Y có chút kinh ngạc mà quay đầu lại, thấy Tobirama đang nghiêm túc nhìn mình, có vẻ là không phải nói đùa. Y còn đang giật mình thầm nghĩ không ngờ đối phương lại biết trang điểm thì hắn đã tự mình cầm lấy phấn nền và cọ rồi ấn y ngồi xuống, cẩn thận giúp y trang điểm. Đây không phải là lần đầu tiên họ chạm sát nhau như thế này, nhưng Kakashi vẫn cảm thấy có chút khẩn trương. Y biết rằng có thể là mình hơi khách khí, nhưng mỗi lần Tobirama giúp y xử lý những chuyện vặt vãnh như thế này, y lại không biết phải làm sao.
—Nếu có người nói với y rằng sẽ có một ngày Hokage Đệ Nhị đỉnh đỉnh đại danh ngồi trước mặt y chăm chú giúp y trang điểm, y nhất định sẽ cảm thấy người kia là cái đồ điên.
Vào lúc Kakashi đang ngơ ngẩn nhìn cổ áo Tobirama như đi vào cõi thần tiên thì đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Họ nhìn nhau một cái, thấy được sự đề phòng rõ ràng trên mặt đối phương. Kakashi động cái mũi, phân biệt khí vị trong không khí, sau khi nhận ra thân phận của người kia thì bất đắc dĩ cười khổ.
"Là Fujiwara...".
Sự cảnh giác trên mặt Tobirama nháy mắt biến thành cạn lời, thở dài gật đầu, sau đó cầm chì kẻ lông mày đi ra ngoài, còn Kakashi thì ngồi tại chỗ chỉnh lại tóc giả, chăm chú nghe động tĩnh ngoài cửa. Không bao lâu sau Tobirama liền xụ mặt đi vào phòng ngủ, kiểm tra lớp trang điểm của Kakashi thật kỹ rồi đẩy xe lăn tới.
"Hắn nói muốn đưa chúng ta đi làm quen xung quanh" - Tobirama vừa nói nhỏ vừa lấy khăn quàng cổ che đi hầu kết của Kakashi, ở khoảng cách cực gần như vậy, y có thể nghe thấy được tiếng hừ lạnh khinh thường phát ra từ xoang mũi của đối phương - "Thật đúng là không biết hai chữ "vừa phải" viết như thế nào mà".
Kakashi xoa xoa tay phải của hắn để trấn an, sau đó liền bày ra dáng vẻ yếu đuối mà an tĩnh ngồi trên xe lăn. Khi Tobirama đẩy y ra khỏi phòng, nhìn thấy nam nhân tóc nâu ngồi ngay ngắn ở phòng khách kia, y lễ phép cười, giả vờ không chú ý tới ánh mắt nóng bỏng của anh ta.
"Chào buổi sáng Fujiwara-san... Ngài tới chơi sớm như vậy là có chuyện gì sao?".
"A, chào buổi sáng! Thật ngại quá, ta chỉ định nói hai vị vừa mới dọn tới Chiểu Quốc, có lẽ vẫn chưa quen với nơi này..." - Yuma xấu hổ cười - "Nhưng mà vừa nãy Maeda-san có nói với ta rằng huynh ấy là công dân Chiểu Quốc, ta thật là nhiều chuyện, haha...".
"Nào có, dù sao ngài cũng có ý tốt, chúng ta vẫn rất cảm kích" - y ôn hoà cười, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt còn âm trầm hơn thường ngày của Tobirama - "Danna?".
"Không sao..." - Tobirama thu lại sự không vui trên mặt, khom lưng cầm chì nhẹ nhàng nâng cằm y lên, giúp y kẻ lông mày. Kakashi có thể khẳng định được rằng ở trong mắt Yuma, hai người họ là đang hôn nhau. Cho dù căn bản là họ không hề chạm vào nhau, nhưng y vẫn cảm thấy tai mình có chút nóng lên. Nương nhờ bóng lưng của Tobirama, y cố gắng che giấu sự dao động của mình, thẹn thùng mỉm cười với Yuma đang đỏ bừng mặt kia.
"Buổi sáng ta không thể ở bên em được, nếu em muốn thì có thể đi dạo với Fujiwara-... san, nhưng nhớ là buổi trưa phải trở về đấy".
"Vâng... Ngài lên đường cẩn thận nhé, danna".
Sau khi sắm vai đôi phu thê mới kết hôn gắn bó keo sơn tiễn Tobirama đi làm, Kakashi mới đi ngoài với Yuma. Thực hiển nhiên là màn diễn vừa rồi đã khiến người hàng xóm này mất đi vọng tưởng, ánh mắt của anh ta đã bớt đi rất nhiều mong đợi, nhưng anh ta vẫn dẫn y lên phố làm quen với xung quanh, thậm chí còn xung phong đi mua đồ ăn sáng cho y.
Khi y đang ngồi gọn ở ven đường để đợi Yuma thì một quả bóng Temari(6) xinh đẹp lăn tới bên cạnh xe lăn của y. Y chớp mắt, ngẩng đầu nhìn một cô bé đang chạy tới, mà cô bé kia vừa nhìn thấy y liền đỏ mặt, vừa sợ hãi vừa chờ mong mà chậm rãi tiến gần.
"Tỷ tỷ thật xinh đẹp nha... Ta tên là Masako" - cô bé cười ngọt ngào, ngượng ngùng nghịch lọn tóc được thắt thành bím của mình, đôi mắt màu lam vừa sáng trong vừa to tròn - "Tỷ mới dọn tới đây sao?".
"Chào nhóc Masako, tỷ là Maeda Nichika, hôm qua tỷ mới dọn tới đây cùng phu quân của mình" - y cười ôn nhu, khom lưng nhặt quả bóng lăn tới bên xe mình - "Cầm lấy đi, quả bóng đẹp như vậy phải quý trọng nó chứ".
"Cảm ơn..." - cô bé nhận lấy quả bóng, không giấu được tâm sự mà lộ ra sự thất vọng - "Nichika tỷ tỷ đã kết hôn rồi sao?".
"Đúng vậy, vì kết hôn rồi nên mới chuyển tới nơi này, phu quân của tỷ vốn ở Chiểu Quốc, tỷ muốn được ở bên cạnh ngài ấy" - Kakashi sờ sờ khuôn mặt non mềm của cô bé - "Sao lại buồn thế?".
"Ta vốn muốn tỷ tỷ làm mẹ của ta..." - cô bé bĩu môi, lẩm bẩm nói - "Cha vẫn luôn một mình thật quá cô đơn, nếu có người xinh đẹp như tỷ tỷ ở bên cạnh thì cha nhất định sẽ vui vẻ hơn rất nhiều".
Kakashi bật cười, ôn nhu xoa đầu Masako: "Thật đúng là đáng tiếc, nhóc suy nghĩ cho cha nhóc như vậy thì cha nhóc hẳn là người rất tuyệt vời nhỉ?".
"Đương nhiên rồi! Cha là người tốt nhất thế giới! Tốt— nhất luôn!" - Masako kiêu ngạo ưỡn ngực, hưng phấn nhảy lên nhảy xuống, đôi tay múa may trên không trung.
"Ừm, nhìn Masako như vậy liền biết cha nhóc là người tốt nhất. Tỷ có thể biết cha nhóc tên là gì không?".
"Cha ta tên là Shinya á, Senju Shinya!".
Cô bé nở một nụ cười đầy xán lạn mà lại ngây thơ.
"Chính là Senju Shinya đại nhân lợi hại nhất Chiểu Quốc ấy!".
Chú thích:
(1) Xa phu: Người đánh xe hoặc kéo xe.
(2) Bản gốc để là "trượng phu". Hầu hết mọi người đều hiểu "trượng phu" là người đàn ông có khí phách qua câu "Nam tử hán đại trượng phu", nhưng "trượng phu" ở đây còn là từ mà người phụ nữ dùng để gọi chồng.
"Phu quân" là từ đồng nghĩa với "trượng phu", mà mình thấy mọi người có vẻ quen thuộc với từ này hơn nên mình đã dùng nó thay cho từ "trượng phu", nhưng vẫn phải chú thích cho mọi người rõ.
Còn từ "thê tử" thì hẳn mọi người đều biết rồi ha:v
(3) Nhạc phụ: Cha vợ.
(4) Dịch trạm: Là một trạm ngựa, biên chế có từ 30 đến chừng 100 người gọi là Phu trạm, mỗi trạm được cấp bốn con ngựa có nhiệm vụ tiếp nhận và vận chuyển công văn giấy tờ từ triều đình tới địa phương và ngược lại. Ngoài ra dịch trạm còn có nhiệm vụ đón tiếp và phục vụ các đoàn sứ bộ và các quan lại kinh lý đi qua.
(5) Danna: Dùng để gọi chồng một cách trang trọng.
(6) Bóng Temari: Là một loại bóng đồ chơi ở Nhật Bản, được may và trang trí thêm rất nhiều họa tiết.