Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương

Chương 35: Đông phương dương liễm




Thuyền hoa chậm rãi tới gần hoa phảng, bởi vì mang theo dấu hiệu của Nhật Nguyệt Thần giáo, một đường thông suốt, tìm được một vị trí tuyệt hảo thì ngừng lại, quần chúng bên cạnh thấy một màn như vậy, trong lòng âm thầm lấy làm kỳ lạ, không nghĩ tới Bách Hoa Yến năm nay lại có người của Nhật Nguyệt Thần giáo đến xem, Bạch mỹ nhân của Linh Phong quán quả thực có mị lực.

Nhóm ca nữ cũng phát hiện bên ngoài khác thường, tuy nói là nữ tử trăng hoa, nhưng cũng biết Nhật Nguyệt Thần giáo, các nàng nhìn thấy con thuyền của Nhật Nguyệt Thần giáo, trái tim thình thịch nhảy lên, nếu là được người của Thần giáo coi trọng, chuộc thân cho, cũng là một chuyện rất may mắn.

Những cô nương đã biểu diễn qua đều bóp cổ tay, cơ hội biểu hiện tốt như vậy mà lại bỏ lỡ, tưởng tượng thế, đành phải cắn răng nhìn bạch y nữ tử ngồi trong khoang thuyền, không lẽ nào nam nhân thiên hạ đều thích loại giọng này? Bất quá đều là người thấp hèn, nàng cần gì phải bày ra bộ dáng cao cao tại thượng trong trẻo nhưng lạnh lùng này chứ?

Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liễm cũng không ngồi ở ngoài khoang thuyền, mà là ngồi trong khoang thuyền, bố trí một cái bàn nhỏ, bên trên bày điểm tâm cùng một bình rượu ngon, đều tự rót một ly, cũng không biết là phẩm rượu hay là ngắm mỹ nhân.

Mấy năm nay,các loại đồn đãi trong chốn giang hồ về dung mạo Đông Phương Bất Bại như thế nào chưa bao giờ ngừng lại, vả lại người chân chính quen y cũng không nhiều, thêm nữa ban đêm lạnh lẽo, Đông Phương lại không muốn để Dương Liễm đứng ở bên ngoài.

Cùng ngồi còn có Tang Tam Nương cùng Đồng Bách Hùng, hai người ở trước mặt Đông Phương cũng có thể thả lỏng, không câu nệ, cách cửa sổ nhìn người trên thuyền đối diện, Đồng Bách Hùng nhíu mày nói, “Mấy nữ nhân này hát cái gì thế, gì hoa gì mưa, còn không bằng uống hai chén rượu còn thống khoái hơn.”

Tang Tam Nương liếc nhìn hắn một cái, “Ngươi đúng là đại quê mùa, khúc này chính là khuê oán của nữ nhân.”

Thấy Tang Tam Nương nói chuyện, Đồng Bách Hùng phẫn nộ ngậm miệng, bất quá vẫn không thích nghe tiếng ca mềm nhũn kia, đành phải cúi đầu uống rượu.

Tiếng ca dừng, nữ tử này lui xuống, sau một lúc lâu, chỉ thấy một bạch y nữ tử ôm một thanh cầm đi ra, trong gió đêm có vẻ cực kỳ nhu nhược, dáng người như liễu kia làm cho nam nhân không khỏi tâm sinh ý muốn bảo hộ, nhất thời đều đem tầm mắt chuyển đến trên người nàng.

Đông Phương chú ý tới động tĩnh bốn phía, nghiêng đầu nhìn về phía Dương Liễm hỏi, “Ngươi thấy nữ tử này thế nào?”

Dương Liễm ngẩng đầu liếc mắt một cái, khẽ nhíu mày, “Mặc bạch y đúng là đẹp, bất quá thời tiết đầu xuân mà mặc đơn bạc như vậy, nàng không sợ lạnh sao?” Nếu nói nữ tử này thật tâm cao khí ngạo, không muốn nam nhân có tâm tư đối với nàng, hắn thiệt không tin.

Mặc một thân y phục như vậy, không phải là vì để nam nhân thương tiếc sao? Thủ đoạn lạt mềm buộc chặt này, hiện đại cả trai lẫn gái không biết đã làm bao nhiên. Hắn tuy rằng tôn trọng nữ tính, nhưng cũng sẽ không bởi vì phần tôn trọng này, làm gì đó vì một nữ tử, từng thế giới có quy luật cuộc sống của thế giới đó, mà quy luật cuộc sống của hắn, đó là yêu Đông Phương, chăm sóc Đông Phương, làm sao lại vì một nữ tử đi thương tổn tâm của Đông Phương.

Dương Liễm vừa nói ra, không chỉ làm cho Đông Phương Bất Bại cong khóe miệng, ngay cả Tang Tam Nương cũng hiểu được mà buồn cười, “Dương huynh đệ, ngươi đúng là người khó hiểu, ngươi xem nam nhân phụ cận xem, người nào không bị nàng mê hoặc đi linh hồn nhỏ bé, ngươi lại liếc mắt một cái liền nhìn ra chỗ bất đồng.” Khó trách giáo chủ thích, một người tốt như vậy, vẫn là có chỗ người khác không theo kịp.

Tuy là được khen, Dương Liễm lại không có cảm giác được khen, lấy chén rượu trước mặt Đông Phương châm đầy rồi mới nói, “Tang đại tỷ, tại hạ như thế nào nghe ra ngươi đang nói ta không phải nam nhân vậy?”



Tang Tam Nương trong lòng run lên, nhìn về phía Dương Liễm phát hiện hắn là đang nói giỡn, mới nhẹ nhàng thở ra, “Ta đang khen ngươi mà.” Cũng may hắn không có hiểu lầm ý tứ của mình, bằng không...

Tiếng đàn vang lên, si mê triền triền ưu sầu như tơ, gió đêm nổi lên, thổi bay y bào của nữ tử, lại làm cho người ta một loại ảo giác nàng sắp theo gió mà đi. Các nam nhân lại một trận kinh diễm, duy nhất bình thường chỉ có thể là đoàn người Đông Phương Bất Bại.

Một lát yên tĩnh, liền không ngừng có vàng bạc châu báo bị ném lên sàn tàu phảng hoa, có chút trâm cài bị ném gãy, có chút vàng bạc rơi thẳng vào nước, nhưng vẫn có người không ngừng ném đồ vật lên thuyền.

Nhìn thấy hình ảnh này, Dương Liễm không biết sao, nghĩ tới 《 Tỳ bà hành 》, lắc lắc đầu, uống ngay một ly thanh tửu, cảm thấy được màn này không có ý nghĩa gì cả, quay đầu nhìn thấy mặt nghiêng của Đông Phương, cảm thấy cổ họng có chút ngứa, vội thu hồi tầm mắt của mình, nhưng rượu trong chén lại bất giác rơi ra vài giọt.

“Làm sao vậy?” Đông Phương Bất Bại nhận thấy hắn có chút bất thường, quay đầu nhìn về phía hắn, “Lạnh?”

Trong bóng đêm, cái cổ trắng nõn của Đông Phương tựa hồ trở nên cực kỳ dễ nhìn, ánh mắt Dương Liễm bị kiềm hãm, nắm chặt chén rượu, khiến rượu trong chén văng ra một nửa.

Đông Phương cầm bàn tay run nhè nhẹ của hắn, khóe miệng khẽ nhếch, “Nếu lạnh, vậy không xem nữa.” Nói xong, nhìn bên ngoài nói một tiếng, “Cập bờ.” Thuyền liền chậm rãi động đậy.

Dương Liễm cũng cầm tay Đông Phương, nếu không phải Tang Tam Nương cùng Đồng Bách Hùng đều ở đây, hắn hiện tại thật muốn kéo Đông Phương vào trong lòng mình, như vậy khoảng không trong lòng kia mới có thể được lấp đầy.

Tang Tam Nương đứng lên, đối Đông Phương ôm quyền nói, “Giáo chủ, thủ hạ đi bên ngoài xem xem, miễn xuất hiện sự tình gì.” Nói xong, liền mang theo Đồng Bách Hùng ra khỏi khoang thuyền, đi đến cửa khoang thuyền cũng buông mành xuống.

Nhìn mành nhẹ nhàng tung bay, Dương Liễm đưa tay kéo Đông Phương vào trong ngực mình, “Đông Phương, ngươi gầy.”

Đông Phương tùy ý để ôm ấp ấm áp của Dương Liễm bao lấy bản thân, ngẫu nhiên bỏ xuống hết thảy, cứ như vậy dựa vào một người, y không cần là thiên hạ đệ nhất, chỉ cần có ôm ấp ấm áp là đủ rồi. Y nhắm mắt lại, “Thật không?”

Tay Dương Liễm ôm y nắm thật chặt, “Đều là ta sai, nếu lúc trước ta thương lượng với ngươi, nói với ngươi ý nghĩ của ta, cũng sẽ không lãng phí thời gian hơn ba năm này.” Nhẹ nhàng vỗ về hai má Đông Phương, ánh mắt Dương Liễm ảm đảm, “Nếu ta thật sự...”

Khoảnh khắc rớt xuống Huyền Nhai, hắn hối hận đến cực điểm, nếu hắn thực sự chết, như vậy Đông Phương thế nào? Bản thân làm ra quyết định kia, là cỡ nào không có lý trí.


Biết hắn muốn nói gì, Đông Phương mở mắt ra, lần đầu tiên nhìn vào đôi mắt ôn nhuận như ngọc của Dương Liễm thấy được thống khổ, hồi tưởng thời gian mấy năm qua, nhích gần vào trong lòng của Dương Liễm thêm nữa, “Ân, ngày sau ngươi ở ngay bên cạnh ta, sao cũng không được đi.”

“Ân, “ cúi người hôn một cái lại một cái lên khóe miệng của Đông Phương, Dương Liễm trịnh trọng nói, “Nơi có Đông Phương, sẽ có ta, về sau không bao giờ rời đi nữa.”

Đông Phương Bất Bại vươn tay ôm lấy cổ hắn, môi hai người lại đan vào một chỗ.

“Giáo chủ, thuyền đến bờ.” Bên ngoài truyền đến thanh âm của tỳ nữ, làm cho hai người đang hôn sâu buông lỏng đối phương ra, nhìn thấy hình bóng của mình trong mắt người kia, đồng thời loan loan khóe miệng.

Hai người xuống thuyền, đi không xa, liền nhìn thấy một đường phố náo nhiệt, cho dù tới buổi tối rồi, vẫn không hề ít người du ngoạn, cũng có không ít tiểu thương buôn bán thức ăn cùng trò chơi.

Đông Phương Bất Bại lần này đến Giang Nam cũng không phải ở khách ***, mà là ở trong một tòa nhà, Dương Liễm nhìn không chớp mắt tòa nhà trước mắt, đi theo Đông Phương vào cửa, mới phát hiện bên trong thật sự *** xảo, có phong cách riêng biệt của những tiểu viện ở Giang Nam.

Đoàn người đều tự trở về viện của mình, không ai an bài phòng ở cho Dương Liễm, Dương Liễm tự nhiên là đi theo Đông Phương, vào phòng của y.

Phòng Đông Phương ở vẫn mang theo một mùi thơm ngát thoang thoảng, hai người vào phòng lập tức có nữ tì bưng nước đến để hai người rửa mặt, chờ tỳ nữ rời khỏi, Dương Liễm mới giương mắt xem xét Đông Phương, rất là tự giác cài cửa, khi xoay người, Đông Phương đã bỏ đi áo khoác, nằm trên giường.

Dương Liễm trong lòng bàn tay hơi hơi ra mồ hôi, cởi ngoại bào, cởi hài liền ngồi trên giường, nhìn ánh nến còn sáng, chuẩn bị đứng dậy thổi ngọn nến, kết quả chỉ thấy Đông Phương vung tay lên, trong phòng lập tức lâm vào một mảnh hắc ám.

Nằm xuống, Dương Liễm lại cảm thấy bản thân làm sao cũng không thể bình tĩnh lại, xoay người kéo Đông Phương vào lòng mình, mới cảm thấy an tâmkhông ít.

Đông Phương tựa hồ nhận thấy được hắn bất an, ngậm lấy môi hắn, nhẹ giọng nói, “Ngươi đã ở bên cạnh ta.” Cho nên, ba năm qua đi kia, không cần nhớ nữa, cũng không cần bất an nữa.

Hơi thở ấm áp của Đông Phương làm cho tâm Dương Liễm rốt cuộc bình tĩnh lại, môi cùng môi gắn bó, hắn đáp lại Đông Phương, vuốt ve phía sau lưng ấm áp nhẵn nhụi của đối phương, toàn thân giống như bị nhóm lửa, nóng đủ sức tổn thương lý trí của bản thân.

Vật cứng giữa hai chân làm cho Đông Phương hiểu được, Dương Liễm động tình. Y cắn cắn môi Dương Liễm, điên cuồng trao đổi hơi thở lẫn nhau, giống như là phải bù lại thời gian tách ra trong mấy năm nay, không thể ngừng lại được.


Không biết là ai cởi y phục ai trước, vạt áo đều tản ra, Dương Liễm hôn xương quai xanh *** xảo của người dưới thân, hôn lên đột khởi trước ngực, tay dần dần xuống phía dưới, chậm rãi xẹt qua bụng mẫn cảm, khi chạm vào hạ thân không trọn vẹn kia, Đông Phương toàn thân cứng đờ.

Nhận thấy được Đông Phương không thoải mái, Dương Liễm ngẩng đầu hôn hôn mi tâm của Đông Phương, “Đông Phương, không có vấn đề gì, không có vấn đề gì,” Nói xong, lại nhẹ nhàng hôn môi Đông Phương, một lần lại một lần nữa nhẹ giọng lặp lại, “Đông Phương, ta yêu ngươi, những thứ khác đều không quan hệ.”

Đông Phương Bất Bại muốn không phải hắn đồng tình, mà là hắn hiểu được, cho nên hắn chính là muốn nói với Đông Phương, hết thảy này đều không quan hệ.

Hốc mắt Đông Phương nóng lên, đỡ lấy lưng trần của Dương Liễm, thân thể dần dần nhuyễn xuống, người yêu đã sớm biết việc này, cũng đã tiếp nhận việc này rồi, bản thân còn có cái gì không thể buông ra mà?

Gần như tôn thờ hôn lên nơi có vết thương, cảm thụ được thân thể người dưới thân run rẩy, tay Dương Liễm dần dần đi xuống, ngón trỏ tiến vào nơi ấm áp của Đông Phương.

“Ân, “ có chút khó chịu nhíu nhíu mày, nhưng không ngăn cản động tác của hắn, chỉ cảm thấy nơi đó đau, đột nhiên nơi nào đó run một cái, “Ân...”

Hôn lên phía sau lưng Đông Phương, tuy rằng cảm thấy toàn thân lửa nóng, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ Đông Phương thích ứng.

Phía sau ngón tay tiến vào tựa hồ lại thêm một ngón, Đông Phương cảm thấy được bản thân đã muốn khó có thể chịu được loại kích thích như có như không này, hừ nhẹ ra tiếng, dùng chân bao lấy thắt lưng Dương Liễm, “Có... Có thể.”

Tiếp theo chính là đau, tê dại, hai người ôm đối phương, cảm thụ đối phương, đêm xuân này, lại giống như ngày hè nóng rực.

“Đông Phương... Ta yêu ngươi.”

“Ân...”

Khoảng khắc trong phù dung trướng, một giấc mơ đến bình minh. [Gin: Chém đấy, vì giấu từ nên ta không rõ =.=“ Phù dung trướng lí đoản, nhất mộng đáo thiên minh.]

Hết Đông Phương Dương Liễm