Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương

Chương 47: Tỉnh ngộ




Nhìn thấy Vương Tử vào sân, Lục La ngẩn người, còn chưa kịp nói chuyện, chợt nghe cánh cửa phía sau chi nha một tiếng mở ra, trên mặt giáo chủ tuy có một chút mệt mỏi, nhưng vẫn khó nén vui sướng, “Đi gọi Bình Nhất Chỉ tới, Dương tổng quản tỉnh lại.”

Tỉnh?! Lục La giật mình, lập tức phản ứng lại, quỳ gối hành lễ với Đông Phương Bất Bại, liền bước nhanh đi tìm Bình Nhất Chỉ, đi xa một chút nhịn không được quay đầu lại nhìn Đông Phương Bất Bại đứng ở ngoài cửa một cái, giáo chủ hai ngày nay tuy rằng trên mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại lo lắng hơn ai hết, bằng không hai ngày nay ánh nến trong phòng giáo chủ vì sao vẫn chưa từng tắt.

“Thuộc hạ tham kiến giáo chủ,” Vương Tử nghe được tin Dương Liễm tỉnh lại, trong lòng cao hứng đến cực điểm, chờ Lục La đi xa, mới phản ứng lại hành lễ trước Đông Phương Bất Bại, nhưng giáo chủ đứng trước mặt nàng không biết vì sao nhìn thấy nàng lại không nói lời nào, nghĩ đến Đông Phương Bất Bại còn hoài nghi nàng cùng phụ thân, Vương Tử nói, “Giáo chủ, về việc này, thuộc hạ cùng phụ thân không biết gì hết.”

Đông Phương Bất Bại tỉ mĩ đánh giá Vương Tử, tuổi chưa đến hai mươi, dung mạo mặc dù không tính là tuyệt sắc, nhưng cũng coi như xinh đẹp, có một đôi tay đẹp, ngón tay trắng nõn mà dài, khiến y để ý chính là nữ nhân này có một mái tóc đen nhánh như mực.

Dương Liễm vẫn thật yêu thích tóc của y, Đông Phương liền để ý nữ tử có mái tóc phá lệ xinh đẹp này, huống chi nữ nhân này còn ôm tâm tư không nên có với Dương Liễm.

“Ngươi hôm nay tới là cầu tình cho Trần Dụ hay muốn giải thích với bổn tọa là phụ nữ [phụ thân và nữ nhi] các ngươi cùng việc này không quan hệ?” Đông Phương Bất Bại thanh âm mang theo một tia trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Sự tình là thế nào, bổn tọa tự có định luận, ngươi vẫn là ở trong viện của mình đi.”

Thấy giáo chủ thần sắc im lặng, lại nghe y ngữ khí đạm mạc, Vương Tử bả vai run lên, “Thuộc hạ là tới thăm Dương tổng quản.”

Đông Phương Bất Bại trong mắt hiện lên một tia hàn quang, “Ngươi một nữ tử, có thể nào đi vào phòng một nam tử?”

Vương Tử lo lắng cho vết thương của Dương Liễm, cũng không thể chú ý nhiều, đành phải nói, “Thuộc hạ cùng Dương tổng quản cũng không phải là cùng một phòng, chỉ vì lo lắng cho thân thể của Dương tổng quản, thỉnh giáo chủ thành toàn.”

Lại dùng tới hai chữ thành toàn, liệu có thể nào ngươi có một ngày nói muốn cùng Dương Liễm ở một chỗ, bổn tọa cũng phải thành toàn sao? Đông Phương Bất Bại sắc mặt âm trầm.

Vương Tử thấy lời của mình động chạm giáo chủ, làm cho giáo chủ tâm sinh khó chịu, trong lòng nảy lên một tia kinh hoảng, còn chưa kịp xin lỗi, liền nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân vội vàng, sau đó là thanh âm của Lục La truyền tới, “Giáo chủ, Bình Nhất Chỉ tiên sinh tới rồi.”

Đợi Đông Phương Bất Bại xoay người vào phòng, Lục La mới vẻ mặt phức tạp liếc mắt một cái nhìn Vương Tử còn đứng ở trong sân, nữ nhi của Vương trưởng lão để tâm đến Dương tổng quản nàng có biết.


Ngay sau đó, thấy Vương Tử lại đi tới trước cửa, Lục La khóe môi giật giật, cuối cùng không ra tiếng ngăn trở nàng, làm cho nàng biết Dương tổng quản trong mắt là không hề có nàng cũng được, ít nhất để nàng hiểu được, phần tình cảm của nàng đối với Dương tổng quản mà nói, căn bản là không quan trọng, cũng có thể làm cho nàng tỉnh mộng đi.

Vương Tử vào phòng, liền nhìn thấy giáo chủ đang giúp đỡ Dương tổng quản ngồi dậy, thậm chí còn sắc mặt nhu hòa thả một cái gối sau lưng Dương tổng quản. Mà Dương tổng quản cũng ngẩng đầu cười cười với giáo chủ, hai người cũng không chú ý tới nàng đến, chỉ có nha hoàn bên cạnh quỳ gối chào nàng.

“Dương tổng quản có bệnh đau đầu?” Thu hồi tay bắt mạch, Bình Nhất Chỉ đứng dậy đem dược đặt trên bàn đưa đến trước mặt Dương Liễm, “Trước uống ngay bát dược này đã.”

Dương Liễm cũng không hỏi đây là dược gì, một hơi uống hết dược, vị thuốc đông y trong miệng làm cho hắn nhíu mày.

“Súc miệng,” Đông Phương đem một ly trà xanh đưa tới trước mặt hắn, Dương Liễm liền theo Đông Phương uống một ngụm nước, súc mấy cái mới phun nước vào ống nhổ nha hoàn đang bưng.

“Đầu không có cảm giác gì, hôm nay lại phiền toái đến Bình tiên sinh rồi,” Dương Liễm ôm quyền nói lời cảm tạ, hắn đối Bình Nhất Chỉ là thật tâm cảm tạ, cho nên thái độ cũng thập phần thành khẩn.

Bình Nhất Chỉ không để ý lắm khoát tay, lại lấy ra túi chứa ngân châm, mở ra xong, liền nhìn thấy ngân châm phiếm hàn quang, lão ngữ khí vững vàng nói, “Dương tổng quản lời ấy sai rồi, ngươi đã hôn mê hai ngày, hôm nay đã là ngày thứ ba.”

Dương Liễm nghe vậy cả kinh, giương mắt nhìn về phía Đông Phương, mới phát hiện quanh mắt Đông Phương bốn phía có quầng thâm, vừa rồi mới vừa tỉnh nên không thấy rõ, hiện tại thấy rồi, trong lòng lại chua sót cùng đau lòng, hắn hai ngày chưa tỉnh, Đông Phương sợ là hai ngày không ngủ đi.

Đưa tay cầm tay Đông Phương, Dương Liễm vừa đau lòng lại áy náy vuốt ve lòng bàn tay nhẵn nhụi của Đông Phương, một câu cũng nói không nên lời.

Bình Nhất Chỉ tựa hồ không nhìn thấy hai người vô cùng thân thiết, khi nha hoàn bưng tới chậu nước thì rửa tay rồi lau khô, nhìn một dàn ngân châm nho nhỏ sắp xếp đều đặn, mở miệng nói, “Dương tổng quản, để cho ngươi còn có thể sống lâu được, ngươi cố chịu đựng.”

Dương Liễm thấy sai vặt đặt một cái bát thô bên cạnh, rót hơn nửa bát rượu, Bình Nhất Chỉ rút ra một cây ngân châm, đặt trên rượu làm nóng, sau đó thấy Bình Nhất Chỉ dùng dư quang khóe mắt quét về phía mình, ngữ khí vững vàng nói, “Dương tổng quản, cởi y phục đi.” Mà ngân châm trên tay lão ấy, giờ phút này trong mắt Dương Liễm thoạt nhìn so với ngân châm trong tay Đông Phương còn đáng sợ hơn.

Cũng chỉ trong nháy mắt, Dương Liễm cảm thấy được, Bình Nhất Chỉ toàn thân cao thấp tản ra vương bát khí làm cho người ta sợ hãi, chứng cớ là lòng bàn tay hắn lạnh cả lên.


Đông Phương Bất Bại tự nhiên là nhận thấy được Dương Liễm mất tự nhiên, đưa tay lấy đi cái gối sau lưng hắn, một tay ấn Dương Liễm lên giường, “Ngươi nằm xuống, ta ở đây với ngươi, không cần sợ hãi.”

Bình Nhất Chỉ chuyển tay vào ngân châm, thấy thế tiếp tục ngữ khí bình thản nói, “Yên tâm đi, Dương tổng quản, tuy nói có thể phải đau một chút, bất quá sẽ không tai nạn chết người.” Nhưng khóe mắt lại liếc về phía Đông Phương Bất Bại, nghe giáo chủ ngữ khí thế này, tựa hồ Dương tổng quản là người phía dưới a.

Dương Liễm không phát hiện Vương Tử, không có nghĩa là Đông Phương Bất Bại cùng Bình Nhất Chỉ không phát hiện, người sau là bởi vì chuyện không liên quan đến mình, người trước là bởi vì không ngại để nàng xem, y muốn cho nàng hiểu được đến tột cùng ai mới là người Dương Liễm để ý nhất. Có y ở bên cạnh, trong mắt Dương Liễm sao còn có thể thấy được nữ nhân khác?

Nhìn thấy người trên giường sắc mặt mặc dù có chút tái nhợt, nhưng vẫn kiên định nắm tay mình, Đông Phương không dấu vết loan loan khóe miệng, nghiêng đầu nhìn Vương Tử, thực vừa lòng nhìn thấy sắc mặt đối phương trắng bệch. Nắm chặt tay đối phương, Đông Phương cười lạnh, bất quá một con nhóc, lấy cái gì tranh với bổn tọa?! Người bổn tọa sẽ làm bạn cả đời, sao có thể để kẻ khác nhìn trộm?!

“Có ai vào đây sao?” Dương Liễm thấy Đông Phương nhìn lối vào phòng, đưa mắt nhìn lại, cũng không nhìn thấy bóng ai, chỉ là thấy mấy ánh nến thôi, có chút kỳ quái nhìn về phía Đông Phương.

Đông Phương thu hồi tầm mắt, loan loan khóe miệng, “Không có ai, ta giúp ngươi cởi áo.” Nói xong, đưa tay cởi bỏ áo Dương Liễm, lộ ra cơ ngực Dương Liễm tuy rằng có hơi trắng nhưng vẫn rắn chắc.

Bởi vì phải thi châm, đầu giường không biết khi nào được khảm mấy viên dạ minh châu, khiến bốn phía sáng như ban ngày. Dương Liễm ngẩng đầu nhìn dạ minh châu cùng ngọn nến bên ngoài, có loại bản thân đang nằm trên bàn giải phẫu.

“Vương cô nương, “ Lục La thấy Vương Tử thất hồn lạc phách đi ra, bước qua cánh cửa còn lảo đảo một cái, nàng giơ tay đỡ lấy Vương Tử, mặt mang ý cười nói, “Thỉnh cẩn thận dưới chân.”

Vương Tử nghiêng đầu nhìn về phía Lục La đang mỉm cười, thật lâu sau mới mở miệng hỏi, “Giáo chủ, quan hệ của giáo chủ cùng Dương tổng quản xưa nay đều như vậy?” Nên giáo chủ mới đỡ Dương tổng quản ngồi dậy, nên hai người hai tay mới nắm lấy nhau, nên giáo chủ ánh mắt nhìn nàng mới lạnh như vậy?

“Dương tổng quản xưa nay là người giáo chủ trân trọng nhất, “ Lục La buông ra tay đỡ Vương Tử, dắt nàng đến cửa, mới cười mở miệng, “Vương cô nương ngài không biết, Dương tổng quản từ trước đến nay trung thành và tận tâm với giáo chủ, chỉ cần là chuyện vì giáo chủ, nhất định có thể làm thì sẽ tự tay làm, không để bọn ta đụng tay. Giáo chủ đối Dương tổng quản cũng là vô cùng tốt, có đôi khi còn cùng Dương tổng quản cầm đuốc soi dạ đàm mà.” [Gin: hình như ý là ngủ chung hay là “gì đó”.]

“Trung thành và tận tâm? Cầm đuốc soi dạ đàm?” Vương Tử thấp giọng thì thào lặp lại hai cụm từ này, bỗng dưng hai mắt trợn lên, vươn tay cầm chặt cổ tay Lục La, “Ngươi nói, cầm đuốc soi dạ đàm?!”

Vương Tử tập võ, sức tay không nhỏ, Lục La bị đau, cau mày, nhưng là trên mặt vẫn mang theo hai phần ý cười, “Đúng, là cầm đuốc soi dạ đàm.”

Giáo chủ cùng Dương tổng quản ở trong phòng nhất định là có chút cử chỉ vô cùng thân thiết làm cho Vương cô nương phát hiện điểm không ổn, chỉ sợ là giáo chủ cố ý đi, nàng thấy sắc mặt Vương Tử trắng bệch, giờ phút này Dương tổng quản sợ là còn không biết Vương cô nương đã đến viện nửa là.

Vương Tử buông tay Lục La ra, thân mình lảo đảo, sau một lúc lâu mới giống như mất hồn nở nụ cười, chỉ là tiếng cười này Lục La nghe ra, giống đang khóc hơn, nàng hạ mí mắt, không nhìn dáng vẻ Vương Tử. Giữa giáo chủ cùng Dương tổng quản, vốn là không để cho người khác chen chân vào, Vương cô nương lần này nhất định là khổ sở bị thương, nhưng như vậy cũng so với không minh bạch mất mạng thì tốt hơn.

Vương Tử toàn thân mất đi khí lực, chậm rãi đi ra khỏi sân. Nàng quay đầu lại nhìn viện đèn đuốc sáng trưng, đột nhiên cảm thấy toàn thân có chút lạnh cả người. Nàng cười khổ, khó trách Dương tổng quản nói ái nhân của hắn võ công cao cường, dung mạo xuất chúng. Khó trách Dương tổng quản nói hắn không xứng với người yêu. Khó trách Dương tổng quản tận tâm hết sức với giáo chủ như thế. Hóa ra này không phải trung thành và tận tâm, là một mảnh cuồng dại. Nàng vẫn nghĩ người yêu trong lòng Dương tổng quản là ai, là bộ dáng gì, dạng nữ tử nào mới có thể làm cho Dương tổng quản cảm thấy không xứng. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ đến người hắn yêu lại là giáo chủ.

Ngay từ đầu, nàng đã thua rồi.

Nàng cuối cùng hiểu được vì sao vào mùa đông mấy năm trước cùng Dương tổng quản ẩm trà, giáo chủ đứng trong tuyết ánh mắt còn lạnh hơn cả tuyết, vì sao giáo chủ tín nhiệm Dương tổng quản đến vậy, vì sao mấy năm qua tên Dương tổng quản là cấm kỵ không thể nhắc, cũng cuối cùng hiểu được vì sao cho dù giáo chủ ra lệnh, chỉ cần Dương tổng quản phản đối, giáo chủ cũng sẽ thu hồi.

Vậy ra bọn hắn là hai người yêu nhau.

Chính là như vậy.

Nàng coi như cái gì? Khách qua đường trong tình yêu của hai người? Có lẽ đến như vậy cũng không phải, nàng bất quá chỉ là một vai quần chúng mà thôi. Tình yêu của bọn họ cùng nàng không quan hệ, mà nàng là yêu lầm người, nào biết trong mắt người kia, bản thân nàng ngay cả một dấu vết cũng chưa từng lưu lại.

Phòng trong, Dương Liễm nắm chặt tay Đông Phương, ngực có mấy cây ngân châm, rõ ràng là trường hợp làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, lại bởi vì hai người nắm tay nhau, có vẻ phá lệ ấm áp hơn.

Bình Nhất Chỉ nhìn thấy hai người nắm tay, tuy rằng rất muốn nói cho Dương Liễm giờ phút này nếu là buông tay giáo chủ ra, thân thể trầm tĩnh lại, có lẽ kim đâm cũng không đau như vậy. Bất quá lão nhìn thấy lo lắng trong mắt giáo chủ, còn có trong mắt Dương Liễm nhìn giáo chủ tràn đầy tín nhiệm, cảm thấy bản thân vẫn là không cần nhiều chuyện, người ta thích như vậy, cơ thể căng ra đau chút thì đau chút đi, hai người này thích thú là được, làm một danh y cũng phải xem tình huống nói chuyện. Dù sao lão là danh y giết người, không phải danh y bị giáo chủ giết, giờ phút này không nói lời nào, chỉ làm việc nên làm mới là thượng sách.