Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân Chi ‘Liên’ Ái Đông Phương

Chương 20




Edit: Robin♥

Những ngày này hai người đi hết đủ mọi danh lam thắng cảnh đền chùa ở Lạc Dương, thong thả dạo chơi trên đường. Dương Liên Đình thấy cái gì cũng tò mò, nhìn sự vật nào cũng thấy mới lạ.

Đông Phương Bất Bại nhìn dáng vẻ hắn hưng trí bừng bừng, trong lòng thầm lấy làm kinh ngạc. Trước đây Dương Liên Đình không phải thường theo phụ thân hắn Dương Kính Trung xuống núi làm việc sao, vậy mà đối với mấy thứ này vẫn có hứng thú như thế? Chẳng lẽ vì ở trên núi chịu nghen bấy lâu nên hiện tại nhìn cái gì cũng thấy mới lạ?

Vừa nghĩ vậy, liền cảm thấy hình như mình đã quá gò bó hắn. Đại nam nhi phải biết du tẩu tứ phương, nhiều chút kiến văn vi hảo. Xem ra sau này phải để hắn thường xuyên ra ngoài trải nghiệm thêm.

Nhưng là trong lòng lại cảm thấy không nỡ, không đành lòng để hắn rời xa mình.

Thật ra Dương Liên Đình cái gọi là『 kiến thức 』trước kia đều là nguyên thân của cơ thể này nhận thức, tự mình thì chưa bao giờ tiếp xúc qua. Đi Dương Châu cũng để làm việc công, chưa từng nhàn hạ để mà hảo hảo ngao du qua, lúc này mới cảm thấy hứng thú với cuộc sống của con người ở thế giới này.

Hai người chậm rãi đi dạo trên đường phố Lạc Dương, đi đến bên bờ song lúc nào không hay. Mấy hài đồng bảy, tám tuổi đang nô đùa ven bờ song, tiếng cười nói xa xa truyền tới.

Dương Liên Đình lần đầu tiên nhìn thấy nhiều tiểu hài tử như thế, thấy thú vị, hưng trí bừng bừng kéo Đông Phương Bất Bại đến dưới tán cây xem bọn chúng chơi đùa.

Đông Phương Bất Bại thấy hắn nhìn mấy hài tử không chớp mắt, trên mặt còn mang theo ý cười, tâm trạng trầm xuống, thấp giọng nói: “Liên đệ, ngươi… rất thích trẻ con?”

Dương Liên Đình còn không rời mắt, tùy ý đáp: “Đương nhiên thích. Tiểu hài tử là rất quý giá.”

Đối với bọn hắn tân nhân loại ngàn vạn năm sau mà nói, một sinh mệnh hoàn chỉnh mới được sinh ra, là một chuyện vô cùng quý giá. Tinh thần thể của Dương Liên Đình Rox từng đọc trong sách thấy tư liệu về trẻ nhỏ, nhưng chưa từng tự mình thấy qua.

Tuổi thọ của bọn hắn rất dài, gần như đã đạt đến mức trường sinh bất lão, nhưng để cho ra đời một sinh mạng mới hết sức khó khăn, có thể phải mất đến hàng ngàn năm mới có thể sinh ra được thế hệ tiếp theo. Đây chính là tử huyệt của lịch sử phát triển nhân loại. Cho nên hắn mang theo nhiệm vụ kéo dài sinh mệnh của loài người, đi tới thế giới nguyên sơ do con người tạo ra này, truy cầu biện pháp sinh ra thế hệ tiếp theo.

Đông Phương Bất Bại nghe hắn nói, thần sắc buồn bã, trầm mặc một lát, cắn răng nói: “Đáng tiếc ta không thể… Liên đệ nếu ngươi thật sự thích trẻ con đến vậy, quay về ta cho ngươi tìm mấy thị thiếp, giúp ngươi sinh người nối dõi tông đường.”

Dương Liên Đình có chút giật mình, không tin nổi quay lại nhìn y: “Ngươi nói cái gì?”

Đông Phương Bất Bại khó khăn mở miệng nói: “Ta không phải loại người không biết phải trái. Liên đệ là con trai độc nhất của Dương gia, chuyện nối dõi tong đường âu cũng là…”

Dương Liên Đình thấy vành mắt y phiếm hồng, mọng nước, rõ ràng trong lòng là vô hạn ủy khuất và khổ sở, vậy mà còn gắng cười khuyên mình nạp thiếp, vội vàng ngắt lời y nói: “Không cần nói nữa. Ta sẽ không nạp thiếp. Nếu không phải do ngươi sinh, ai ta cũng không cần.”

Đông Phương Bất Bại vừa kinh ngạc lại vui mừng, nghe thấy lời này thì vô cùng cảm động. Nhưng suy tư một lúc lại mềm giọng nói: “Liên đệ, tâm ý của ngươi ta rõ ràng. Ta đối với ngươi cũng như vậy. Chỉ là ta… dù sao cũng không phải nữ tử, không thể sinh hài tử.” Nói đến đây thực sự tự sâu trong lòng nảy sinh hận ý tại sao mình không phải nữ tử, vành mắt lại càng thêm hồng.

Vừa nghĩ đến sẽ có nữ nhân khác cùng Liên đệ của y thân cận, sinh con đẻ cái, y liền không ức chế được nối lên sát ý.

Dương Liên Đình kéo tay y, mỉm cười nói: “Ngươi không phải đã nói muốn làm một nữ tử, lấy cả trái tim mình yêu lang quân, may áo thổi cơm, cùng chồng chăm con sao? Ta cũng đã nói, là nguyện vọng của ngươi ta 『 đều 』thực hiện.” Hắn tận lực nhấn mạnh chữ 『 đều 』.

Đông Phương Bất Bại cũng không để lời hắn nói trong lòng, cho rằng hắn chỉ đang an ủi mình, liền hướng hắn tươi cười, tỏ vẻ mình đã minh bạch.

Hai người nõi chuyện một lúc, đột nhiên nghe bên bờ song truyền tới tiếng ‘ào’, tiếp theo có tiếng hài tử kêu thất thanh: “Thôi chết A Đại rơi xuống nước rồi! Cứu mạng a——“

Dương Liên Đình cả kinh, lập tức không chút do dự buông Đông Phương Bất Bại, chạy đến bờ song, nhìn chỗ đứa trẻ vừa rơi xuống, phi thân nhảy theo.

Con song này chính là song hộ thành(1) của thành Lạc Dương, không có bờ nông, mực nước rất sâu, đứa trẻ kia không biết bơi, vùng vẫy được hai cái thì trầm dần xuống.

Dương Liên Đình bơi lội rất tốt, nhảy xuống nước, lập tức tìm được đứa trẻ, kéo nó lên bờ.

Lúc này trên bờ đã có không ít người lớn vội vàng chạy đến, thấy hắn cứu được người lên, vội rối rít ra đón.

Có người bế đứa trẻ từ trong lòng Dương Liên Đình ra, đặt lên mặt đất, thử xem có còn thở không, sợ hãi nói: “Không xong. Đứa nhỏ đoạn khí rồi.” [đoạn khí = tắt thở]

Mẫu thân của đứa trẻ cũng vừa mới chạy kịp đến nơi, nghe thấy chân liền nhuyễn, ngã xuống đất, kêu khóc thất thanh: “A Đại! A Đại của ta a ——“

Dương Liên Đình đẩy những người kia ra, không nhịn được quát: “Đừng cuống lên, vẫn còn cứu được.” Vừa nói vừa lấy tay ấn xuống bụng đứa trẻ, nước từ trong miệng đứa trẻ nhiễu ra.

Nhưng đứa trẻ uống đầy một bụng nước, rơi xuống bị sặc nước, bị ngạt thở nên chìm dần. não thiếu dưỡng khí.

Chuyện này đương nhiên không thể gải thích với 『nhân loại nguyên thủy 』được, thấy đứa trẻ vẫn không chịu tỉnh, liền dùng phương pháp cấp cứu hữu hiệu nhất: hô hấp nhân tạo.

Khi hắn nắm mũi đứa nhỏ, cúi người áp vào miệng nó thổi ngạt, mọi người đều phát ra âm thanh kinh hãi.

Chỉ một lcú sau, đứa trẻ đột nhiên ho khan một tiếng, khôi phục hô hấp.

Mọi người rối rít kinh ngạc. Mẫu thân của đứa trẻ lại càng cảm kích Dương Liên Đình vô cùng.

“Thần y a. Thật sự là thần y…”

Dương Liên Đình có chút ‘hắc tuyến’.

Hắn chẳng qua chỉ làm cấp cứu khẩn cấp thôi, thế mà thành thần y luôn rồi? Cổ nhân thật mộc mạc chất phát mà.

Bất quá nhìn đứa nhỏ được mẫu thân ôm lấy chặt chẽ trong lòng, đứa nhỏ tưởng là đã lỡ mất đi rồi lại lấy được trở về, hắn tự nhiên vì mình cứu được một tánh mạng của trẻ thơ mà cảm thấy thực kiêu ngạo.

Khi hắn bình tĩnh lại, nước trên người vẫn đang nhỏ giọt tý tách, nhìn xung quanh tìm Đông Phương Bất Bại, ai ngờ lại không thấy bóng dáng người kia đâu.

Dương Liên Đình cảm thấy thật kỳ quái, liền nghe thấy một giọng nữ vang lên ngay bên cạnh: “Vị công tử này, quần áo trên người ngươi đều ướt hết cả, vẫn nên đi thay tốt hơn.

Dương Liên Đình theo thanh âm nhìn lại, thấy là một hắc ý nữ tử đứng đó, vóc dáng yểu điệu, đầu mang diện sa(2), thấy không rõ dung nhan, theo sao còn có một lão giả (3) tóc trắng áo xanh.

Tinh thần thể của Dương Liên Đình quét qua một cái, liền phát giác nữ tử này chính là Thánh cô của Nhật Nguyệt Thần Giáo —— Nhậm Doanh Doanh.

Thật là… Nhân sinh hà xử bất tương phùng (4) a.

Lúc đầu hắn đến Lạc Dương mục đích chính là để gặp được vị thánh cô này. Nhưng hiện tại đã cùng Đông Phương Bất Bại lưỡng tình tương duyệt nên đã gạt bỏ ngay ý định này, không ngờ bây giờ lại gặp.

Hắn âm thầm liếc nhìn Nhậm Doanh Doanh, không khỏi trong lòng vô cùng tán thưởng.

Tiểu cô nương này hiện tại cũng mới mười lăm mười sáu tuổi, đã có thể trưởng thành đến thế này, xem vóc dáng này, Lệnh Hồ Xung quả là có phúc.

Trang phục cùng diện sa này sao có thể che được cái nhìn『 tinh thần 』của Dương Liên Đình. Một cái liếc mắt này chính là『 nhìn 』đến rõ rõ ràng ràng. [R: cái đồ xý xớn xý xọn kia… =”=]

Bất quá hắn lập tức liền vì cái ý nghĩ tục tĩu trong đầu mình mà thấy hổ thẹn. Xem ra thừa nhận ký ức cùng một bộ phận tính cách của Dương Liên Đình cũng không phải chuyện tốt, trước kia tiểu tử này vốn là một tên háo sắc tham quyền, cùng tôn chỉ mình theo đuổi hoàn toàn bất đồng.

Nhậm Doanh Doanh nói: “Kẻ hèn đây có mang y phục của nam tử, công tử nếu không chê, thỉnh trước đến khoác tạm thay y phục ướt này đi.”

Nàng mặc dù mang hảo ý, nhưng ngữ âm nói chuyện bình thản, ánh mắt lạnh lung, khiến người khác đoán không ra ý tứ.

Lão giả phía sau nàng mang theo một bao trang phục, từ bên trong lấy ra một bộ.

Dương Liên Đình nói một tiếng tạ, từ chối nói: “Không dám làm phiền vị tiểu thư đây. Nơi ta ở trọ cách đây không xa, trở về thay là được rồi.”

Lão ông kia lên tiếng: “Cô cô ta nói ngươi thay, ngươi phải thay.”

Khẩu khí của lão rất lạnh rất lạnh nhạt, hết sức không khách khí, Dương Liên Đình nghe thấy không vui, không tiện nói thêm, chỉ là tiếp tục từ chối.

Nhậm Doanh Doanh thấy hắn không chịu nhận, cũng không miễn cưỡng. Vốn tâm tình nàng hôm nay không tốt lắm, muốn lên chùa thắp hương, thuận tiện giải sầu cho lòng khuây khỏa. Vừa lúc đi qua bờ sông, thoáng thấy ngoài cửa xe ngựa có một bóng lưng quen thuộc, vội vàng dừng xe lại, chạy đến đây tìm, nhưng không còn thấy tung ảnh người nọ. Đúng lúc thấy đứa nhỏ này rơi xuống nước, thấy Dương Liên Đình trượng nghĩa dung cảm nhảy sông cứu người, lại dùng một phương pháp thần kỳ cứu được tính mạng đứa nhỏ, cảm thấy tâm địa hán tử này không tệ.

Nàng vốn là giang hồ nhi nữ, không có nhiều quy củ, bảo Lục Trúc ông tặng trang phục trượng trợ. Nhưng thấy người này không có ý muốn nhận, nàng cũng không thèm để ý, liền gật gật đầu, mang Lục Trúc ông theo lối hẹp rời đi.